Phần 16: Nắm Trọn Cục Diện…
– Núi Áo Nhĩ Đạt Tư – Tổng bộ Ám Mạc.
Khu vực nối liền với không gian ma pháp trận của Tát Bác Tạp Tư chính là tổng bộ Ám Mạc. Nhưng khi đoàn người Hàn Thạc xuất hiện tại nơi này thì mới phát giác ra tình trạng của tổng bộ Ám Mạc không ổn thỏa như trong tưởng tượng.
Ở núi Áo Nhĩ Đạt Tư, nơi có lực lượng phòng ngự mạnh nhất tại thành Áo Sâm, nội bộ đã bắt đầu trở nên loạn lạc. Các biện pháp phòng ngự nghiêm mật đều bị phá vỡ lộn xộn cả. Đám người cấp cao tại Ám Mạc có lòng với đại vương tử Tra Lý Tư vốn ôm trong lòng mục đích dã tâm riêng, đã phá hủy đi lớp phòng ngự bên trong Ám Mạc.
Mười một người lãnh đạo của Ám Mạc trong hội nghị lần trước, theo nhận xét thì ngoại trừ ba vị đầu sỏ và chắc chắn là hai vị nguyên lão ra, thì có năm người đã âm thầm quy thuận đại vương tử Tra Lý Tư. Bất ngờ trong lúc quan trọng đã rút lui, không những thế còn ngấm ngầm phá hỏng các điểm phòng ngự trong nội bộ Ám Mạc, lại còn liên hiệp với quân đội đế quốc để bắt đầu tấn công Ám Mạc.
Biến cố nội bộ đột ngột như thế khiến cho nơi phòng ngự nghiêm ngặt như núi Áo Nhĩ Đạt Tư đã trở thành một chiến trường loạn lạc. Đến khi đoàn người Hàn Thạc từ ma pháp truyền tống trận đi vào tổng bộ Ám Mạc thì đủ thứ âm thanh la hét bên tai đủ để chứng minh tình thế nơi này đã không còn được lạc quan.
– Có kẻ làm loạn rồi, có lẽ bọn họ cho rằng ba người Ai Mễ Á Tư ở chức vị đó đã quá lâu rồi, cảm thấy tự mình có thể giành lấy được địa vị. – Ở phía trước đám người Hàn Thạc, không gian như bị vũ khí bén nhọn vạch thành một lỗ lớn. Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư từ bên trong đi ra, vẻ mặt ưu phiền lên tiếng nói.
Vết thương trên người Hàn Thạc được Ma nguyên lực bồi dưỡng, vẫn dần dần co rút rồi khép lại. Huyền ma tuần tiễu qua các thông đạo tại tổng bộ Ám Mạc, đem hết tình thế các nơi này truyền vào trong tâm hắn.
Ở dưới chân núi Áo Nhĩ Đạt Tư đồn trú một đội quân năm ngàn người, bao vây tầng tầng lớp lớp tổng bộ Ám Mạc. Lần trước Hàn Thạc đã gặp qua năm nhân vật cao cấp của Ám Mạc đã liên hiệp với lực lượng trong tay của Tra Lý Tư và Á Hi Bá Ân đang công kích tổng bộ Ám Mạc. Năm người này ngay từ đầu đã phá hủy các cứ điểm phòng ngự của Ám Mạc. Bọn họ rất ư quen thuộc với tình thế nơi đây.
Trận chiến dưới sự chỉ huy của bọn họ cứ tuần tự mà tiến hành. Ám Mạc là cánh tay ngầm đằng sau của quốc vương đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, cho dù dưới tình huống xuất hiện năm tên phản loạn, vẫn có thể lợi dụng địa thế để kiên cường chống cự lại công kích. Thành viên có thể ở lại tại tổng bộ Ám Mạc, ai nấy đều là hảo thủ thật sự.
Đối mặt với đám phản loạn vốn là chiến hữu ngày xưa, trong lòng mọi người đều tức giận không cách nào đè nén được. Nếu không phải số lượng địch nhân quá lớn, sợ rằng bọn họ đã xông ra khỏi núi Áo Nhĩ Đạt Tư để lột da xé xác năm tên phản đồ này rồi.
– Đội quân năm ngàn người ở dưới chân núi chẳng phải là con số lớn lao gì lắm. Có bọn ta tới đây, hẳn là sẽ dễ dàng tiêu diệt chúng thôi! – Nhờ có Huyền ma xem xét rõ ràng tình thế bên ngoài, Hàn Thạc liền nhíu mày lên tiếng nói với Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư.
Vẻ mặt Tát Bác Tạp Tư trở nên ngạc nhiên, cảm thấy rất kinh ngạc về việc Hàn Thạc nắm vững tình thế của đại cuộc. Là người nắm vững không gian ma pháp, trước khi tới đây Tát Bác Tạp Tư đã xem xét tình hình bên ngoài một vòng, mới hiểu rõ được lực lượng bao vây núi Áo Nhĩ Đạt Tư. Không ngờ Hàn Thạc vừa mới được truyền tống tới khu vực này, cũng hiểu rõ được tình thế chung quanh. Lão đã được nghe rất nhiều điều thần kỳ trên mình Hàn Thạc từ miệng những người khác, nhưng chưa thật sự tận mắt chứng kiến qua nên hẳn nhiên có chút hoài nghi trong lòng. Đến giờ nghe được Hàn Thạc nói như vậy, đến khi nghiêm túc nhìn hắn thì đột nhiên phát hiện các vết máu trên mình hắn đã khép lại, không nhìn ra vết tích đã thụ thương.
“Lời tiên tri của Cát Thụy Ti quả nhiên chính xác! Một người thần kỳ thế này xuất hiện tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, đích xác là sẽ mang lại một tương lai mới cho đế quốc”. Tát Bác Tạp Tư thầm nói, xem thế này thì tình thế ác liệt như vậy hẳn sẽ có lối ra rồi.
– Đám người này đều là binh sĩ của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Bọn họ chịu lệnh phân phó của Tra Lý Tư cùng với Á Hi Bá Ân nên không thể không công kích núi Áo Nhĩ Đạt Tư, là đám binh sĩ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh cấp trên mà thôi. Bọn họ không hề làm điều gì sai, sai chính là đám người ra lệnh cho bọn họ thôi.
Thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp nói ra lời này rồi nhìn Hàn Thạc lên tiếng:
– Cho nên, bọn họ chính là lực lượng tận trung với đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, không thể cứ để bọn họ bị hy sinh vô cớ trong trận chiến này.
Huyền ma vừa đảo quanh một vòng lớn thì Hàn Thạc đã phát hiện ra tịnh không có Quang hệ ma pháp sư cường đại trong lực lượng bao vây núi Áo Nhĩ Đạt Tư có thể sinh ra bất kỳ uy hiếp nào đối với bất tử quân đoàn của hắn. Hắn vốn định lợi dụng bất tử sinh vật, liên hiệp với Không gian hệ ma pháp của Tát Bác Tạp Tư, giải trừ triệt để một lần nguy cơ của núi Áo Nhĩ Đạt Tư, ai ngờ lại bị Tạp La Lạp cự tuyệt.
Mặc dù linh hồn Hàn Thạc đến với đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, nhưng lại không phải thật sự là người của đế quốc này. Đối với sự sinh tử của đám người này không hề coi trọng lắm, cho nên mới định có đề nghị này. Nhưng Thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp lại lấy tương lai đế quốc Lan Tư Lạc Đặc làm nhiệm vụ của mình, hẳn nhiên sẽ không nguyện ý để đám binh sĩ chết thảm vô cớ dưới ma pháp khủng bố.
– Trước tiên cứ đi tìm đám người Khảm Địch Đạt đã. Chúng ta xem ông ta tính làm gì. – Tát Bác Tạp Tư bình tĩnh lên tiếng.
– Không cần phải tìm. Bọn họ tới rồi! – Hàn Thạc trả lời.
Hàn Thạc vừa nói xong không bao lâu thì ba vị thủ lĩnh của Ám Mạc bao gồm cả đám lãnh đạo trung thành ủng hộ quyết định của Tát Bác Tạp Tư đã toàn bộ xuất hiện ở khu vực này.
– Gia gia, chúng con phát giác ra truyền tống trận ở khu vực này có chuyện khác thường, nên nhờ ma kính mới nhìn thấy được người đã tới. – Tắc Tây Lỵ Á mở lời trước, thần tình rất nghiêm nghị.
Ngải Mễ Lệ cũng ở trong đám người này. Hẳn nhiên là sức chú ý của nàng đều tập trung cả lên người Hàn Thạc. Vết máu trên người Hàn Thạc cơ hồ đã kín miệng lại. Chỗ miệng vết thương vẫn còn hai vết thật nhỏ chưa hề khỏi hẳn.
Không cần phải suy nghĩ nhiều thì Ngải Mễ Lệ cũng biết Hàn Thạc đã thụ thương. Hốc mắt nàng chợt đỏ lên, thật sự muốn được như Phỉ Bích, bất chấp tất cả ôm lấy hắn, tự tay chăm sóc kỹ càng mọi vết thương trên người hắn, hỏi han hắn xem rốt cuộc vì sao bị thương, bị thương có nặng hay không?
Đáng tiếc là nàng cũng hiểu rõ thân phận của mình, cũng hiểu rõ việc này sẽ tạo ra lắm phiền phức cho Hàn Thạc. Dưới tình thế cực kỳ không hay thế này, Ngải Mễ Lệ chỉ đành đè nén nỗi lo trong lòng, chỉ dùng ánh mắt thuần khiết ngấm ngầm biểu lộ sự lo lắng thấp thỏm của bản thân mình.
Trong đám người này, Hàn Thạc quan tâm nhất chính là Ngải Mễ Lệ. Từ khi Hàn Thạc đến tổng bộ Ám Mạc, phát hiện ra Ám Mạc đang bị bao vây trùng điệp thì hắn đã lập tức lợi dụng Huyền ma đi tìm tung tích của Ngải Mễ Lệ. Đến khi phát hiện ra nàng vẫn bình yên vô sự thì hắn mới thật sự cảm thấy yên tâm.
Hốc mắt Ngải Mễ Lệ đỏ ngầu, đủ để Hàn Thạc hiểu rõ sự quan tâm trong nội tâm của nàng. Hắn bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng. Liền ngay lúc đó bàn tay nhỏ nhắn của Phỉ Bích trong tay Hàn Thạc đã viết một chữ “tĩnh” lên lòng bàn tay của hắn, rồi Phỉ Bích lập tức thoát khỏi bàn tay của Hàn Thạc, đi về phía Ngải Mễ Lệ.
Khảm Địch Đạt cùng với Ai Mễ Á Tư cung kính đi tới hành lễ với Tát Bác Tạp Tư. Ai Mễ Á Tư giải thích nhanh chóng tình thế nơi này một vòng, cuối cùng nói:
– Cuộc hỗn loạn lần này đến từ nội bộ. Đúng là bọn ta đã có sơ suất. Nhưng cũng may là quyền lực thật sự tại Ám Mạc đều ở trong tay ba người bọn ta, cho nên mặc dù ngay từ đầu tổng bộ đã bị hư hại nặng, nhưng dưới sự bố trí của ba người bọn ta, coi như là đã ổn định lại được tình thế.
Chuyện đến nước này, đám người Ai Mễ Á Tư, Khảm Địch Đạt hẳn nhiên đều biết tình huống thật sự. Ai Mễ Á Tư vừa dứt lời thì Khảm Địch Đạt đã sầm mặt nói:
– Đám phản đồ đó chuyên phụ trách phần nghe ngóng cùng truyền tống tin tức của hoàng cung. Tin tức quốc vương bệ hạ băng hà lần này không hề được tiết lộ ra chút nào, chính là vì bọn ta không hề có chuẩn bị trước, mới tạo thành tình thế bị động kiểu này.
– Bọn chúng, đều phải chết! – Lao Luân Tư gằn nhẹ từng chữ một.
Lao Luân Tư vốn đau buồn bao lâu, thần sắc hiện giờ đã trở nên lạnh như băng. Trong đoạn thời gian này, Ô Đặc Lôi Đức đã khích lệ cùng giúp đỡ cực lực hắn, khiến cho Lao Luân Tư thật sự có cảm tình thâm hậu với người cha này. Lao Luân Tư vốn là một con người ngoan trá, đương nhiên hiểu rõ Ô Đặc Lôi Đức đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, không thể nào tránh khỏi quan hệ với hai tên Tra Lý Tư cùng Á Hi Bá Ân.
– Bốn cổng thành của thành Áo Sâm thì lính giữ thành của Thành Bắc do bá tước Bảo Lý Tư nắm giữ. Phỏng chừng hiện giờ Thành Bắc đã an toàn được một chút rồi. – Vẻ mặt Ai Mễ Á tư nghiêm trọng, lên tiếng.
Lao Luân Tư gật gật đầu rồi bình tĩnh nói:
– Chúng ta tốt nhất là giải quyết hết đám phản loạn bên trong thành Áo Sâm. Một khi chúng ta rời khỏi thành Áo Sâm, vậy thì đám người Tra Lý Tư cùng Á Hi Bá Ân liền có thể đảo lộn trắng đen. Chiến loạn ở phạm vi rộng lớn không phải là kết quả mà ta muốn nhìn thấy. Cho dù cuối cùng chúng ta đại thắng thì nguyên khí của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc cũng bị tổn thương nặng!
– Không sai, tốt nhất chính là giải quyết chuyện bên trong thành Áo Sâm. Đây sợ rằng cũng chính là ý nghĩ của Á Hi Bá Ân cùng với Tra Lý Tư. Hiện giờ đế quốc Lan Tư Lạc Đặc bên ngoài thì có cường địch. Một khi mấy vương tử chúng ta vì đoạt quyền mà xảy ra nội loạn, phỏng chừng đế quốc này sẽ đi về hướng diệt vong. – Tạp La Lạp rất đồng ý với cách nói của Lao Luân Tư, lập tức mở lời tỏ thái độ.
– Vậy thì phương pháp nhanh chóng giải quyết phản loạn chính là giải quyết hai tên Tra Lý Tư cùng với Á Hi Bá Ân. Chỉ cần hai tên này chết đi, đám rắn mất đầu bọn chúng sẽ chẳng còn gì để sợ cả. Nhưng chuyện này muốn thực hiện được thì không dễ như vậy. Bọn chúng nhất định cũng biết điểm này, sẽ có rất nhiều cao thủ phòng vệ. – Lao Luân Tư tiếp tục nói.
– Phương diện này tạm thời không cần phải bàn luận. Đám người lão già Cáp Ân đang ở Thành Bắc. Ngoại trừ hắn ra, phụ thân của hắn thêm vào mấy vị hầu tước chưa chết kia, đều được bảo vệ bên trong quân của Thành Bắc. Tạm thời đám người Á Hi Bá Ân còn chưa thật sự tấn công Thành Bắc. Chỗ đó có thể trở thành bản doanh của chúng ta. Chúng ta có thể đến đó để thương lượng cho kỹ lưỡng. – Hàn Thạc đột nhiên mở miệng.
Lời này vừa nói ra, Lao Luân Tư liền có chút giật mình hỏi lại:
– Bọn họ đều ở nơi đó à?
Hàn Thạc gật đầu khẳng định:
– Không sai. Ngoại trừ bọn họ ra, thì Nhị vương tử, thêm Tiểu vương tử và cả đám thủ hạ của bọn họ đều còn sống cả, đều đang ở tại Thành Bắc. Hiện giờ cả cái thành Áo Sâm này, ngoại trừ Thành Bắc ra, nơi nào cũng có binh sĩ cùng kỵ sĩ đoàn của đại vương tử cùng Á Hi Bá Ân, cũng chỉ có nơi đó là tạm thời an toàn.
Mười hai con Huyền ma đều phân tán tại mọi xó xỉnh của thành Áo Sâm. Chúng không ngừng quanh quẩn nhìn kỹ mọi thế cục của cả thành. Không một ai có thể hiểu rõ hơn tình thế tại thành Áo Sâm so với Hàn Thạc. Lời nói thổi phồng của hắn bình tĩnh tự nhiên, cứ như hết thảy mọi việc đều nằm trong vòng quản lý của hắn vậy.