Phần 98: Kiến Trúc Của Dị Giới?
Từ bắc phường mân côi viên đi ra, tới cửa, Bác Lan Tư vẫn theo sát Hàn Thạc.
Hàn Thạc kinh ngạc nhìn Bác Lan Tư, hắn cung kính mở miệng nói:
– Sư huynh, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ chính thức rời khỏi mân côi viên, sau này đi theo ngươi!
Hàn Thạc không ngờ Bác Lan Tư dứt khoát như vậy, suy nghĩ một chút mới cười nói:
– Như vậy đi, trong khoảng thời gian này ngươi vẫn phụ trách bảo vệ an toàn cho Lao Luân Tư, đợi khi nào hắn không cần ngươi bảo vệ nữa, thì quay về với ta. Ta chuẩn bị một chút, qua một đoạn thời gian nữa sẽ an bài nghi thức nhập môn cho ngươi, sau khi hoàn thành, sẽ lập tức truyền thụ võ kỹ cho ngươi.
– Vậy được rồi, nếu như vậy, ta tiếp tục bảo vệ Lao Luân Tư vương tử. – Chỉ thị giờ của Hàn Thạc cao hơn Tạp La Lạp, Bác Lan Tư nghe được mệnh lệnh, liền gật đầu đồng ý.
Sau khi phân phó xong, Bác Lan Tư dần biến mất giữa màn đêm. Hàn Thạc biết rằng hắn đã quay trở lại âm thầm bảo vệ Lao Luân Tư, một mình đi về phủ đệ của mình.
Thành Áo Sâm hiện tại đang trong thời kỳ nhạy cảm, phòng vệ vào đêm khuya ở trên đường nghiêm ngặt, thành vệ quân tuần tra khắp các ngõ ngách nối liền không dứt, các đại quý tộc đang đắm chìm trong hưởng thụ, cũng không quên đàm luận chánh sự.
Ngay bên trong bắc phường mân côi viên, Hàn Thạc thông qua Huyền ma nghe được rất nhiều quý tộc nghị luận về mấy vị vương tử, nhất là chỗ dựa của họ càng tranh luận không ngớt.
Cũng mới vừa rồi, Hàn Thạc đột nhiên hiểu được Ô Đặc Lôi Đức quốc vương bệ hạ đã bắt đầu hành động chớp giật, đột nhiên viện đủ lý do tấn thăng hoặc ít hoặc nhiều cho những quân thần lui tới thân mật với Lao Luân Tư.
Vốn là người không được xem trọng nhất, Lao Luân Tư ngược lại đột nhiên được tập trung chú ý, Ô Đặc Lôi Đức bệ hạ rõ ràng thiên vị làm cho những quý tộc cùng các vương tử khác thấp thỏm bất an, không rõ Quốc vương rốt cuộc phát bệnh thần kinh gì.
Vẫn duy trì trung lập, chưa bao giờ công khai ủng hộ Lao Luân Tư, kiếm thánh Tạp La Lạp sau khi từ đế quốc hoàng cung đi ra, đã tuyên bố bất luận kẻ nào còn dám lén đối phó Lao Luân Tư, sẽ phải thừa nhận sự trừng phạt của lão, còn mập mờ ám chỉ hành động hèn hạ của đại công tước Á Hi Bá Ân.
Ngay cả tổ chức bàn tay đen của đế quốc – Ám Mạc cũng đột nhiên lui tới mật thiết với Lao Luân Tư, mỗi quý tộc đều e ngại Ai Mễ Á Tư. Còn có người chứng kiến hắn ban đêm đi ra khỏi phủ đệ của Lao Luân Tư, điều này dường như chứng minh rằng Ám Mạc cùng Lao Luân Tư mơ hồ đã liên thủ với nhau.
Bị mấy vương tử khi dễ đã rất lâu, tình thế Lao Luân Tư đột nhiên thay đổi, trở thành đối tượng đàm luận của những đại quý tộc trong đêm khuya, một số nhân vật siêu nhiên ở Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, trước kia chưa bao giờ từng chú ý đến đứa con tư sinh Lao Luân Tư một lần nào, bỗng dưng hôm nay chợt thay đổi cái nhìn.
– Quốc vương Ô Đặc Lôi Đức cầm quyền Lan Tư Lạc Đặc đế quốc nhiều năm, xem chừng khi lão chưa chết, cả Lan Tư Lạc Đặc đế quốc này mọi chuyện đều là do lão định. Mấy vương tử được quyền thừa kế cuối cùng vẫn nhìn lão ra quyết định. – Hàn Thạc âm thầm suy tư, từ tốn đi về hướng phủ đệ của mình.
Đêm khuya trên đường an tĩnh không một tiếng động, Hàn Thạc phiêu hốt hành tẩu, trên đường không để lại một dấu vết nào. Có mấy con Huyền ma điều tra chung quanh, hắn dễ dàng tránh được thành vệ quân, rất nhanh quay lại phủ đệ của mình.
Sau khi trở về phủ, phát hiện trong phủ đệ trừ một số thị vệ cùng lão quản gia, tất cả người hầu đều đã ngủ, Tạp Lạp Tư nhìn thấy Hàn Thạc xuất hiện, vội vàng tiến tới thi lễ, chợt thấp giọng nói:
– Hầu tước đại nhân, trong phòng có người cầu kiến.
Hàn Thạc sửng sốt, đã trễ thế này mà vẫn còn có người tìm đến, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Một con Huyền ma theo địa điểm như lời Tạp Lạp Tư bay ra ngoài, sau đó xuất hiện thân ảnh tuấn mỹ ưu nhã trong mắt.
Vậy mà lại là hắn! Hàn Thạc lấy làm kinh hãi, sau đó gật đầu với vị quản gia, căn dặn:
– Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi, tự ta có thể sang đó được rồi.
Tạp Lạp Tư không nói thêm gì, khom người thi lễ, sau đó lui ra.
Hàn Thạc vừa tiến vào phòng khách, cửa phòng tự động đóng chặt, nhìn thoáng qua Vong Linh Đại ma đạo sư tuấn mỹ bất phàm trước mặt, hắn cau mày hỏi:
– Ngươi sao lại ở chỗ này?
Ốc Úc Phu mỉm cười, nhàn nhã nhìn Hàn Thạc, nói:
– Ta đến đây là nói lời cảm ơn, bởi vì tác dụng của khô lâu pháp trượng, ngươi làm cho ta khôi phục được thanh xuân, ha ha, điểm này trong lòng ta rất cảm kích.
– Trong mấy ngày gần đây, bên ngoài lưu truyền một vài tin tức bất lợi đối với ta, ta cũng không muốn bởi vì ngươi tới đây dẫn đến người khác hiểu lầm đối với ta. Nếu không có chuyện gì, ngươi sau này tốt nhất đừng có tới đây làm phiền ta, thân phận của ngươi thật sự quá nhạy cảm, ta không dám trêu vào. – Hàn Thạc đối với Ốc Úc Phu không có địch ý, thế nhưng cũng không có hảo cảm gì, hiện nay trong thành Áo Sâm, đám người Chiêm Khoa Tư không lúc nào là không muốn mà cho hắn thân bại danh liệt. Mặc dù Hàn Thạc có Ô Đặc Lôi Đức trợ giúp, song nếu để cho Chiêm Khoa Tư có được chứng cứ rõ ràng, hắn quả thật khó mà thoát được.
– Yên tâm đi, bởi vì không muốn mang lại phiền toái cho ngươi, nên ta mới lựa chọn xuất hiện ở chỗ này vào ban đêm. Mặt khác thân phận của ta thường nhân căn bản không biết, cho dù là một số địch nhân của Quang Minh giáo hội trước kia, e cũng không biết được chính xác hiện tại ta thế nào, ngươi cũng không nên lo lắng, ta sẽ không mang bất cứ phiền toái gì đến cho ngươi đâu. – Ốc Úc Phu giải thích.
Lão vừa nói xong, Hàn Thạc nhìn kỹ tướng mạo Ốc Úc Phu một chút, không thể không nói rằng lão nói quả có chút đạo lý, hôm nay lão ưu nhã đạo mạo tràn ngập khí tức quý tộc, Ốc Úc Phu như thế nào cũng không giống với bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, toàn thân bao trùm tử khí như trước kia. Nếu không phải xuất phát từ khô lâu pháp trượng của Hàn Thạc, đánh chết hắn cũng không tin thanh niên ưu nhã trước mặt lại là lão già Ốc Úc Phu cả mấy trăm tuổi trước kia.
– Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì? – Hàn Thạc thoáng buông lỏng tâm tình, bất quá vẫn cau mày, không hài lòng nhìn Ốc Úc Phu hỏi.
– Hắc, chúng ta hẳn là bằng hữu, hơn nữa, quả thật là bằng hữu. Từ đầu tới cuối, Thiên Tai giáo hội chúng ta đều coi ngươi là bằng hữu, huống chi ta còn là một Vong Linh pháp sư, ngươi không nên lạnh lùng với ta như vậy. – Ốc Úc Phu buông tay, có vẻ thương tâm nói. Sau khi tin tức Hàn Thạc nắm giữ khô lâu pháp trượng bị Ốc Úc Phu phát hiện, thái độ của Thiên Tai giáo hội đối với hắn càng hữu hảo làm cho hắn hơi khổ não, nhìn Ốc Úc Phu trước mặt thành khẩn, Hàn Thạc thật đúng là không biết nên đối đãi với lão sao cho phải.
Ánh mắt hòa hoãn lại, không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước, Hàn Thạc trên mặt thản nhiên mỉm cười, lấy một cái ghế ngồi xuống, hỏi:
– Như vậy, Ốc Úc Phu tiên sinh có thể nói cho ta biết ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì, mặt khác, Thiên Tai giáo hội cuối cùng muốn đối đãi với ta như thế nào?
Ốc Úc Phu thấy Hàn Thạc thần sắc không lạnh nhạt như trước, cao hứng cười nói:
– Như vậy mới đúng nha, chúng ta là bằng hữu mà, hà hà. Bằng hữu tốt lắm!! Vong Linh pháp sư ở trên cái thế giới này số lượng không nhiều lắm, cảnh giới Vong Linh Đại ma đạo sư còn ít hơn nữa, mà ngươi cùng ta đều là Vong Linh Đại ma đạo sư. Đáng lẽ phải có rất nhiều hứng thú chung mới đúng, ha ha, ta thật không ngờ tới ngươi trở thành Vong Linh Đại ma đạo sư nhanh như vậy. Xem chừng trong thánh địa ngươi nhất định thu hoạch được không ít thứ.
– Thánh địa? Thánh địa gì? – Hàn Thạc sửng sốt, nghi hoặc hỏi.
Ốc Úc Phu dường như biết Hàn Thạc sẽ hỏi mình như vậy, lộ vẻ hơi kích động nói:
– Thánh địa là xưng hô của Thiên Tai giáo hội chúng ta đối với địa phương đó, người bình thường của kỳ Áo đại lục gọi nó là Tử Vong Mộ Địa, hắc hắc, khô lâu pháp trượng nếu ở trong tay của ngươi, ta nghĩ ngươi không thể phủ nhận sự thật là đã từng ở trong thánh địa.
– Mặt khác, ngươi tu luyện Vong Linh ma pháp không tới năm năm thời gian, đã trở thành một người cùng cảnh giới Vong Linh Đại ma đạo sư với ta, mà ta phải tu luyện mấy trăm năm mới đạt tới được. Điều đó cũng đủ để thấy rõ vấn đề. Còn những bất tử sinh vật không sợ Quang hệ ma pháp, và những thứ thần kỳ khác đều chứng minh rằng ngươi đã tới thánh địa.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Hàn Thạc nổi lên một trận sóng gió, hiểu rằng mình vẫn không cẩn thận, hoặc là nói bản thân đối với Thiên Tai giáo hội cùng với một số điều bí mật của Vong Linh pháp sư hiểu quá ít, lúc này mới để cho Ốc Úc Phu từ khô lâu pháp trượng nhìn ra được vấn đề. Lão nói một cách khẳng định, rõ ràng đã đoán ra sự thật.
Trong nhất thời, mặt Hàn Thạc tối sầm lại do dự không quyết, trong đôi mắt mơ hồ toát ra một tia hung quang, đang cân nhắc có nên giết chết toàn bộ những người biết rõ sự việc này không. Thế nhưng nghĩ lại đã quá muộn, sợ rằng Ốc Úc Phu đã đem tin tức này bẩm báo cho Thiên Tai giáo hội rồi.
Bị ánh mắt hung ác của Hàn Thạc quét tới quét lui, sống không biết đã bao nhiêu năm như Ốc Úc Phu cũng phải âm thầm kinh hãi. Tạo nghệ cao thâm trên phương diện Vong Linh ma pháp của Ốc Úc Phu có thể rõ ràng cảm ứng được sát khí ẩn giấu của Hàn Thạc, bị nhìn chằm chằm như vậy làm cho lão cũng phải cảm thấy tim đập loạn nhịp, điều này làm cho lão hơi kinh ngạc khó hiểu.
Chỉ có khi đối mặt với lời răn dạy như của nhân vật cấp bậc Giáo hoàng Thiên Tai giáo hội, Ốc Úc Phu mới có cái loại cảm giác thấp thỏm như lúc này, không ngờ ở tên thanh niên so với hắn nhỏ không biết bao nhiêu tuổi này, lão cũng có một loại cảm giác như vậy, loại cảm giác này có ý gì lão rất rõ ràng.
Lão biết rằng chỉ có loại cường giả đủ uy hiếp đối với tính mạng, trong đầu lộ ra bất mãn kèm sát ý đối với lão, theo bản năng lão mới cảm thấy thế này!
Chẳng lẽ nói rằng, người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình vừa mới bước vào cảnh giới Vong Linh Đại ma đạo sư, có thực lực giết được mình sao?
Ảo giác, nhất định là ảo giác! Ốc Úc Phu tự nhủ một phen, xấu hổ nhìn Hàn Thạc nói:
– Ngươi không cần có địch ý đối với ta, thật sự Thiên Tai giáo hội chúng ta tuyệt đối sẽ không trở thành địch nhân với ngươi. Khô lâu pháp trượng nếu nhận ngươi là chủ, ngươi hẳn là quý nhân của chúng ta, Thiên Tai giáo hội sẽ cần sự giúp đỡ của ngươi rất nhiều, hơn nữa ngươi phải còn sống yên ổn mới được.
– Nói như vậy, nếu mà ta chết đi các ngươi có thể thu được lợi ích lớn hơn nữa, chỉ sợ các ngươi đã sớm động thủ? – Hàn Thạc mắt nheo lại, chậm rãi đánh giá Ốc Úc Phu.
– Ách…
Vẻ mặt Ốc Úc Phu càng lộ vẻ xấu hổ, do dự một chút, mới gật đầu, nói:
– Nếu có thể giết chết ngươi, sau đó chúng ta không có bất cứ tổn thương gì, còn có thể mang lại lợi ích cho Thiên Tai giáo hội chúng ta, ta nghĩ cấp trên đã sớm ra lệnh giết ngươi từ lâu rồi, mà không phải toàn lực bảo vệ, phối hợp với ngươi!
Ốc Úc Phu coi như là thẳng thắn, tà ác giáo hội có tiếng như loại Thiên Tai giáo hội trên kỳ Áo đại lục, Hàn Thạc cũng không phải là chưa thấy thủ đoạn làm việc của bọn chúng. Lần đầu tiên nhìn thấy Bối Lâm Đạt chỉ là một luyện kim thuật sư, không hề cố kỵ giết hết tất cả người trong một lữ quán, căn bản không để tính mạng của người khác trong lòng, hết thảy đều xem như là chuyện tự nhiên.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc hiểu được sự việc trong Tử Vong Mộ Địa Ốc Úc Phu đã biết được, bất quá hắn tự nhiên cũng không tiết lộ bất cứ gì, một lần nữa nghiêm mặt trả lời:
– Chuyện của ta không tới phiên các ngươi quản, ngươi hãy nói toạc móng heo ra ý của ngươi đi!
Thấy Hàn Thạc lại lộ ra vẻ mặt không hài lòng, Ốc Úc Phu vội vàng giải thích:
– Về chuyện thánh địa, chúng ta có thể tạm thời không thảo luận, lần này ta tới chỉ muốn nói cho ngươi một số bí mật về khô lâu pháp trượng cùng thánh địa, điều này hẳn là ngươi rất muốn biết chứ.
– Ồ, lần trước ngươi không phải đã nói, nếu như ta không gia nhập Thiên Tai giáo hội, ngươi sẽ không nói cho ta biết bí mật của khô lâu pháp trượng sao? Sao đây, chẳng lẽ đến đây chỉ muốn nói cho ta biết điều này thôi sao? Ta đã nói qua, ta sẽ không gia nhập Thiên Tai giáo hội, ngươi tốt nhất không nên lỗ mãng quyết định. – Hàn Thạc đều đều nói với Ốc Úc Phu.
Không hiểu vì sao vốn là cao cao tại thượng, vượt hẳn người thường, Vong Linh Đại ma đạo sư Ốc Úc Phu cùng Hàn Thạc nói chuyện lại rất là khiêm nhường, thậm chí còn có vài phần tận lực lấy lòng.
“Từ khi sở hữu khô lâu pháp trượng, ngươi liền đã được xem như là người của Thiên Tai giáo hội rồi!”
Ốc Úc Phu nói thầm một câu, lúc này mới mỉm cười giải thích:
– Không sao, cấp trên đã ra lệnh, ta tự nhiên phải nói cho ngươi một vài sự tình về khô lâu pháp trượng cùng tình huống của thánh địa, bất quá, ta chỉ nói những gì ta biết, còn có một vài chuyện ta không biết, cũng không thể giúp được gì.
– Đã như vầy, không nghe không được rồi, ngươi nói đi. – Hàn Thạc thản nhiên nói, thoạt nhìn đã không còn khẩn trương nữa, có điều nội tâm có tò mò muốn chết hay không, cũng chỉ có hắn hiểu được trong lòng mình đang nghĩ gì.
– Trước tiên là nói về thánh địa đi, truyền thuyết Thiên Tai giáo hội nói rằng trong thánh địa có một tòa ma pháp Truyền Tống Trận, tòa ma pháp Truyền Tống Trận này liên quan đến đồng vị diện thần bí, nhất là cùng Vong Linh giới lại càng có thể có liên hệ. Vong Linh pháp sư có thể bằng vào bản thể giáng xuống Vong Linh giới, Vong Linh lĩnh vực thăm dò được phạm vi càng lớn, thì Vong Linh ma pháp đạt được tiến bộ càng cao.
– Mặt khác, Thiên Tai giáo hội còn có một truyền thuyết, truyền thuyết rốt cuộc là thật hay không ta cũng không rõ lắm, nhưng ta từng nghe Giáo hoàng nói qua, thánh địa vốn không phải là kiến trúc của kỳ Áo đại lục, mà bắt nguồn từ vị diện khác giáng xuống kỳ Áo đại lục, ta đoán rằng vị diện kia có lẽ chính là Vong Linh giới. – Ốc Úc Phu hít sâu một hơi, giải thích cho Hàn Thạc.