Phần 80: Nỗi Đau Đầu Của Hàn Thạc…
Sau khi hai nhân vật có cấp bậc nguyên lão kia rời đi, các bàn luận tiếp theo cũng không còn mang nhiều thực chất. Điều mọi người quan tâm nhất chính là vấn đề hướng đi tương lai của Ám Mạc. Giờ vấn đề này không cần phải bàn luận thêm nữa thì hội nghị liền mau chóng được kết thúc.
Sau đó mọi người đều tự mình giải tán. Hàn Thạc được Khảm Địch Đạt ra dấu, tỏ ý bảo hắn đến mật thất của lão ta. Đến nơi, việc đầu tiên là lão giúp đỡ xác nhận thân phận Nhị nhật sứ giả của hắn rồi mới quay sang hỏi:
– Thời gian vừa rồi ngươi phát triển thành thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng không tệ. Ta đã cùng bệ hạ thảo luận qua, lần này ngươi tới thật vừa lúc. Ta nghĩ bệ hạ sẽ sắc phong chức vị hầu tước cho ngươi.
– Nếu vậy thì quá tốt rồi. Trước mắt, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ có cả trăm việc cần phải làm, ta cần phải bẩm báo cho bệ hạ rõ. Từ đó xem xem có thể đặt một truyền tống trập pháp cỡ lớn trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hay không. Như vậy thì thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mới có thể phát triển càng nhanh hơn. – Hàn Thạc hiểu rõ, bất kỳ một thành thị lớn nào đều không thể không có giao lưu với các thành thị khác. Hiện giờ giao lưu giữa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ với bên ngoài rất là bất tiện. Chỉ có thể có được truyền tống trận pháp của riêng mình mới có thể đẩy mạnh sự phát triển nhanh hơn được.
Khảm Địch Đạt nghe vậy thực sự thấy có chút nhức đầu, suy nghĩ một lúc rồi ngần ngừ:
– Bệ hạ có đáp ứng cho ngươi hay không thì ta không thể bảo đảm. Mặc dù hiện giờ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã đánh bại được một số nhóm cường đạo, nhưng bất quá cũng chỉ là cường đạo mà thôi. Trước khi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ biểu hiện thực lực có thể chống cự lại được thất đại công quốc, ta nghĩ bệ hạ sẽ không yên tâm xây dựng truyền tống trận pháp tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
– Một khi thất đại công quốc công phá thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, nếu trong thành lại vừa vặn có được truyền tống trận pháp thì thất đại công quốc hoàn toàn có thể sử dụng ma tinh thạch để đem binh sĩ truyền tống tới các thành thị khác của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Chuyện này sẽ là một vụ kiếp nạn, cho nên quốc vương bệ hạ nhất định sẽ ứng xử thận trọng.
Hàn Thạc cũng hiểu rõ ý của Khảm Địch Đạt, nghe vậy liền gật gật đầu:
– Xem như vậy thì trước khi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ còn chưa đánh bại thất đại công quốc, hẳn là sẽ không đủ để bệ hạ thật sự yên tâm.
– Ài, thân thể bệ hạ càng lúc càng yếu rồi. Ta thấy duy trì cũng chẳng được bao lâu. Lần này ngươi từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trở về, có phải là vì Lao Luân Tư không? – Khảm Địch Đạt thở dài một tiếng, sau đó mới hỏi thẳng Hàn Thạc.
Hàn Thạc cũng không giấu giếm, trả lời ngay:
– Không sai, quan hệ giữa ta và Lao Luân Tư không tệ. Có ơn phải báo là nguyên tắc của ta. Cái này ngài không phải khuyên bảo thiệt hơn gì cả.
– Ta không phải là khuyên bảo ngươi, chỉ là ta cảm thấy ngươi nên suy tính cho kỹ. Thanh danh của ngươi tại đế quốc hiện giờ không nhỏ, chỉ cần ngươi có thể khiến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ ổn định thêm một chút thì tiền đồ khó lòng đo lường được. Nhưng nếu ngươi vì Lao Luân Tư mà sa vào vùng xoáy tranh quyền đoạt lợi này thì ta lo rằng chẳng những bản thân ngươi mà ngay cả cơ nghiệp hiện giờ của ngươi đều sẽ bị thua cả. Ngươi nên cẩn trọng cân nhắc.
Đối với Hàn Thạc, Khảm Địch Đạt thật sự cũng không biết nói sao cho phải. Lão ta lúc đầu tiến cử hắn vào Ám Mạc, căn bản không nghĩ tới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay. Vả lại theo tình thế trước mắt, chỉ cần hắn có thể phát triển thuận lợi, thì chuyện trở thành chủ nhân một cõi tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thì không phải không có khả năng.
Một mặt thì Hàn Thạc là do một tay lão ta dẫn dắt, mặt khác thì hắn còn là học trò của phu nhân Ngả Mã của lão. Vô luận về phương diện nào mà xem xét thì lão ta đều không hy vọng hắn vì chọn lựa sai lầm mà bị lạc lối. Cho nên trước sau luôn lo lắng cho hắn. Nhưng tiếp xúc với Hàn Thạc đã lâu, theo tin tức từ mọi mặt đưa về, lão hiểu rõ hắn là thứ người một khi hạ quyết tâm thì khẳng định là sẽ không thay đổi. Chuyện này khiến lão thật sự không biết phải làm thế nào cho tốt.
– Ài, bỏ đi. Ta cũng không lo nhiều tới ngươi nữa. Trước khi phu nhân Cát Thụy Ti còn chưa đưa ra phương hướng rõ ràng, ai cũng không biết được tương lai Ám Mạc sẽ đi về đâu. – Khảm Địch Đạt thở dài một tiếng rồi nói với Hàn Thạc.
Nghe Khảm Địch Đạt nói như vậy, bất giác Hàn Thạc cảm thấy chùng lòng, do dự một hồi rồi mới mở lời hỏi:
– Đại nhân, phu nhân Cát Thụy Ti thật sư có thể thấy được vị lai hay sao?
Chiêm tinh sư là chức nghiệp thần bí nhất ở thế giới này. Điểm này thì Hàn Thạc đã sớm biết rõ và cũng biết về đủ mọi thứ miêu tả thần kỳ về chiêm tinh thuật. Nhưng hắn lại không phải là một người tin tưởng vào thứ hư vô mờ ảo thế này, cho nên mãi đến giờ vẫn còn bán tín bán nghi.
Vẻ mặt Khảm Địch Đạt trở nên nghiêm túc, trầm giọng:
– Nhiều năm qua, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc gặp phải rất nhiều chuyện đại sự. Mỗi lần Cát Thụy Ti đều cho ra phương hướng chính xác cả. Ám Mạc có thể trở thành cánh tay ngầm của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, điều đó cùng với lời chỉ đạo của phu nhân Cát Thụy Ti không thể nào tách ra được.
– Ngoài ra, phu nhân Cát Thụy Ti cũng là người được bệ hạ xem trọng nhất. Lời nói của bà ta thậm chí có thể thay đổi quyết định của ngài. Mãi đến giờ ngài vẫn chưa quyết định sẽ truyền hoàng vị cho vị vương tử nào thì trong đó một phần cũng là vì phu nhân Cát Thụy Ti chưa cho bệ hạ biết ai sẽ là minh quân thật sự.
– Ài, lại còn sư phụ La Lạp – A Tư Khoa Đặc của Lao Luân Tư nữa, kỳ thật cũng đang đợi phu nhân Cát Thụy Ti cho ra phương hướng chính xác. Lần này Ám Mạc có thể hóa nguy thành an hay không cũng phải dựa vào chỉ thị chính xác của phu nhân. Cho nên hiện giờ chúng ta đều không thể cho ra quyết định gì cả.
Khảm Địch Đạt nói như vậy khiến Hàn Thạc thật sự giật mình. Không ngờ bà lão trông như có thể chết bất kỳ lúc nào đó không ngờ lại có sức ảnh hưởng hết sức quan trọng để thay đổi quyết định của quốc vương cùng Kiếm thánh Tạp La Lạp.
Sau đó Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới lần trái tinh cầu trong tay của phu nhân Cát Thụy Ti sau khi bị bể nát thì bà đã từng nhìn chăm chú tới hắn. Hắn vốn chỉ cho là bà ấy tùy tiện nhìn thoáng qua mà thôi. Hôm nay nghe Khảm Địch Đạt nói như vậy, hắn bất giác bắt đầu suy nghĩ loạn xạ, trong lòng thầm hỏi cái nhìn trói buộc kia của bà ta có phải có ý nghĩa gì đặc biệt hay không?
– Nói như vậy thì chỉ cần vị vương tử nào được phu nhân Cát Thụy Ti chấp thuận, nhất định sẽ có được thêm nhiều lợi ích ngoài ý muốn à? – Hàn Thạc suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi Khảm Địch Đạt.
Khảm Địch Đạt gật đầu khẳng định, rồi vì để nhấn mạnh thêm tầm quan trọng của chiêm tinh sư Cát Thụy Ti nên so sánh:
– Cho dù là tên Lao Luân Tư kia, chỉ cần phu nhân Cát Thụy Ti nói gã ta có thể mang đến phồn vinh phú cường cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thì cũng có hy vọng rất lớn để kế nhiệm hoàng vị mới.
– Hy vọng chiêm tinh sư thật sự có thể giúp đỡ Lao Luân Tư. À à, nói không chừng là vậy, ta thấy Lao Luân Tư có tướng đế vương a.
Hàn Thạc tự giễu một câu rồi sau đó hỏi:
– Chuyện của Tư Tháp Tác Mỗ kia rốt cuộc là thế nào?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Khảm Địch Đạt đang âm trầm bỗng càng trở nên mờ mịt, do dự một hồi rồi mới nói với Hàn Thạc:
– Lần trước đế quốc xâm nhập thất đại công quốc, ngoài kiếm thánh Tạp La Lạp – A Tư Khoa Đặc, còn có Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư – Cái Nhĩ.
– Mọi người vốn cho rằng nhất định sẽ có thể chiếm lấy thất đại công quốc đang chia năm xẻ bảy. Nào ngờ lời đồn đại bên ngoài quả thật không sai. Bởi vì thất đại công quốc đột nhiên liên hiệp lại với nhau, quân đội đế quốc mới gặp phải kháng cự khắp nơi. Nhưng nguyên nhân bên trong vì đế quốc cho rằng thất đại công quốc không có sự tồn tại của Thánh ma đạo sư, nên từng nghĩ tới việc vi phạm công ước của đại lục, dùng ma pháp cấm kỵ để xoay chuyển cuộc diện. Sau đó Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư – Cái Nhĩ còn chưa kịp ra tay, liền bị lão yêu quái Tư Tháp Tác Mỗ kia tìm tới.
– Lão yêu quái vừa gặp mặt thì lập tức lớn tiếng khiêu chiến với vị Kiếm thánh đầy tự hào Tạp La Lạp – A Tư Khoa Đặc của chúng ta. Trận chiến đó ngoài Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư – Cái Nhĩ ra thì không ai được trông thấy. Tình huống cụ thể thế nào cũng không ai hiểu. Nhưng Kiếm thánh Tạp La Lạp, còn có cả Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư – Cái Nhĩ trong trận chiến đó đều không có ra tay.
– Hoàng triều Phàm Nhĩ Đăng tồn tại đã nhiều năm. Tư Tháp Tác Mỗ thân là quốc sư, đã sớm có thực lực của Kiếm thánh. Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa chết, vừa ra tay đã khiến cho Kiếm thánh Tạp La Lạp cùng với Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư – Cái Nhĩ của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc phải có kiêng kỵ trong lòng, cũng đủ thấy rõ thực lực của lão ta.
– Đúng rồi, lúc đó có binh sĩ đã thấy qua lão yêu quái đó, nói rằng tướng mạo lão ta căn bản không già giống như mọi người tưởng tượng, mà ngược lại giống một thanh niên tuấn tú vậy. Chính vì như thế từ đó về sau chúng ta đều gọi vị quốc sư Tư Tháp Tác Mỗ còn lại từ thời hoàng triều Phàm Nhĩ Đăng là lão yêu. – Khảm Địch Đạt giải thích tiếp.
Hàn Thạc trầm mặc không nói gì, nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới mở miệng nói:
– Ta biết rồi! Được rồi, ta rời khỏi đây trước, có chuyện gì thì ngài tìm ta là được. Trong thời gian gần đây ta sẽ ở tại thành Áo Sâm.
– Ài, ngươi tự mình cẩn thận một chút. Hiện giờ thành Áo Sâm không thái bình lắm đâu.
Khảm Địch Đạt gật đầu rồi nói, nhìn thấy Hàn Thạc vừa muốn bỏ đi thì do dự một chút rồi đột nhiên nói:
– Đợi một chút!
Hàn Thạc ngạc nhiên, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn Khảm Địch Đạt rồi nói:
– Còn có chuyện gì vậy?
– Việc đó… ngươi chú ý kỹ tới Ngải Mễ Lệ một chút. Ai Mễ Á Tư chẳng phải là thứ người dễ sống chung. Ngoài ra gia tộc Cáp Ân cũng là đám gia hỏa số một số hai của đế quốc. Vì tốt cho cả ngươi và cô ta, ngươi tự mình lưu ý một chút.
Khảm Địch Đạt thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
– Ài, cái tên tiểu tử nhà ngươi cái gì cũng khá, chỉ là hơi quá phong lưu một chút. Lại còn Phạm Ny kia nữa. Ngươi nên cẩn thận ứng phó. Cách đây không lâu, ta đã từ phu nhân của ta mà biết được phụ thân của nàng ta là Đoàn trưởng Phạm Lôi Trạch của Bào Hao quân đoàn. Cái tên gia hỏa Phạm Lôi Trạch có tiếng là tên đồ tể âm độc, so với Ai Mễ Á Tư thì còn khó dây vào hơn. Lại còn cô nàng Phỉ Bích kia nữa. Nàng ta là đồ nhi được sủng ái nhất của Kiếm thánh Tạp La Lạp. Cái tên tiểu tử nhà ngươi tìm đúng mấy vị nữ nhân thế này, ta cũng chẳng biết phải giúp ngươi thế nào rồi.
Khảm Địch Đạt vừa nói vậy, sắc mặt Hàn Thạc liền biến đổi. Thân phận của Ngải Mễ Lệ với Phỉ Bích thì hắn thật ra đã biết rõ. Duy nhất còn chưa biết chính là Phạm Ny. Thế nào cũng không ngờ lai lịch Phạm Ny lại lớn như vậy. Phụ thân của nàng ta lại là Đoàn trưởng Phạm Lôi Trạch của Bào Hao quân đoàn.
Thân là Nhị nhật sứ giả của Ám Mạc, tự nhiên hắn đã từng nghe qua danh tiếng như sấm nổ bên tai kia tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Quân đoàn Bào Hao của Phạm Lôi Trạch khẳng định là một quân đoàn có lực chiến đấu mạnh nhất của đế quốc. Phạm Lôi Trạch thân là đoàn trưởng vì tính tình hung bạo, tàn ác, âm độc mà đã thành danh là kẻ tàn bạo và điên cuồng tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc.
Bao nhiêu năm qua, Phạm Lôi Trạch cùng với Bào Hao quân đoàn đều một mực đóng ở biên cương phía Nam để ngăn chặn đám thú nhân dã man. Thú nhân chết trong trong tay Bào Hao quân đoàn của lão ta tính có cả vạn. Trong phạm vi của Thú nhân đế quốc, danh tiếng của Phạm Lôi Trạch cũng giống như ác ma gặp trong ác mộng, có thể nói là ai nấy đều sợ, ai nấy đều chửi rủa.
Cho dù ở bên trong đế quốc thì danh tiếng hung ác của Phạm Lôi Trạch cũng nổi bật như vậy. Người này không hề có lễ nghi cùng sự ưu nhã của giới quý tộc. Trong buổi yến hội tư nhân của quốc vương bệ hạ, Phạm Lôi Trạch thậm chí dám đánh cả tên quý tộc nào mà lão ta thấy không thuận mắt.
Nhưng được quốc vương bệ hạ Ô Đặc Lôi Đức hết sức coi trọng chính là vì có sự tồn tại của lão ta mà đám thú nhân dã man mới vĩnh viễn bị cách ly. Mặc dù Phạm Lôi Trạch đắc tội với rất nhiều quý tộc, thậm chí công nhiên chửi mắng cả đại công tước Á Hi Bá Ân là giả dối, đê tiện, hiếu sắc, nhưng bao nhiêu năm qua vẫn còn sống phây phây như vậy.
Lần lão đòi đánh đại công tước Á Hi Bá Ân trong buổi yến hội khiến quốc vương bệ hạ thật sự không thể khoanh tay mà nhìn nên đã tống giam lão. Nhưng tin này vừa truyền ra từ đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thì đám thú nhân dã man lập tức hoan hô chúc mừng. Sau đó xua đại quân tới xâm lược các thành trì biên cương phía nam.
Quốc vương bệ hạ liên tục phái ra mấy viên đại tướng xuất binh phòng ngự, cuối cùng cũng không có ai có thể duy trì được cục diện. Nhìn thấy thành thị nào cũng sắp bị thất thủ, ngay cả quốc vương bệ hạ cũng không thể không khẩn cầu Phạm Lôi Trạch ra tay đối địch, nhưng lại bị lão thẳng thừng cự tuyệt. Đến cuối cùng, sau khi cả hai thành thị nam cương của đế quốc bị công phá, đại công tước Á Hi Bá Ân tự mình vào lao ngục cúi đầu nhận lỗi với lão thì lão mới ra khỏi nơi đó, đánh lui đại quân Thú nhân trên lãnh thổ nam cương.
Tại khu vực nam cương đó, Phạm Lôi Trạch này như là một vị thần. Trong cả đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, ngoại trừ quốc vương bệ hạ ra, Á Hi Bá Ân kiêng kỵ nhất và cũng e sợ nhất chính là lão.
Hàn Thạc đã xem qua tin tức này từ tin tình báo của Ám Mạc. Hiện giờ lại nghe thấy phụ thân của Phạm Ny không ngờ lại chính là lão ta, lúc này chỉ đành trợn mắt, miệng mồm khô khốc, nhịn không được thấp thỏm chất vấn Khảm Địch Đạt thêm một câu:
– Ngài khẳng định phụ thân của Phạm Ny là ông ta à?
– Chính là lão ta! Tin tức này là đến từ viện trưởng Ngả Mã của các ngươi. Ta cũng gần đây mới biết thôi. Ài, ngươi tự cầu bình an đi. Ta đã sớm kêu ngươi đừng có bay bướm như vậy. Để ta xem tương lai ngươi làm sao thu thập cục diện. – Khảm Địch Đạt cũng chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ.
– Ặc, xem như vậy thì đích thật có chút khó lo liệu rồi. Ài, Phạm Ny sư phụ là người ôn nhu hiền hòa, sao lại có một phụ thân như mang bệnh thần kinh như vậy chứ. Thế nhân thật là thần kỳ a! – Hàn Thạc đau đầu lên tiếng cảm thán.
– Mẫu thân Phạm Ny mất sớm, Phạm Lôi Trạch cực kỳ cưng chiều nàng ta. Ta thấy ngươi có thể ra tay với Phạm Ny, phải khiến cho nàng thật ngoan ngoãn dễ bảo. Nói không chừng ngươi có thể thoát khỏi kiếp nạn này. – Khảm Địch Đạt đưa ra chủ ý.
Hàn Thạc mặt mày ủ rũ than thở một câu, sau đó trong đầu chợt lóe lên một tia ánh sáng rồi đột nhiên hỏi Khảm Địch Đạt:
– Nếu như ta có thể giải quyết toàn bộ cả Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích lẫn Phạm Ny. Sau lưng Ngải Mễ Lệ có gia tộc lão già Cáp Ân lại còn có Ai Mễ Á Tư, thêm vào Kiếm thánh Tạp La Lạp, và kiêm cả tên điên Phạm Lôi Trạch. Nếu có cả Ám Mạc bọn ta, ngài nói xem ta trợ giúp Lao Luân Tư, thì Lao Luân Tư có hy vọng kế thừa hoàng vị hay không.
Khảm Địch Đạt chấn động mất một lúc. Sau đó ánh mắt nhìn Hàn Thạc càng lúc càng sáng ngời. Qua một lúc lâu ông ta mới nói:
– Nếu ngươi thật sự được như vây, thế thì Lao Luân Tư sẽ có đầy hy vọng. Nếu có phu nhân Cát Thụy Ti trợ giúp gã ta một phen thì coi như mười phần chắc chín rồi. Ồ, được rồi, ngươi nói xem gã có biết chuyện giữa ngươi và ba vị nữ nhân kia không?
Hàn Thạc sửng sốt, suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu nói:
– Ta nghĩ Lao Luân Tư hẳn đã biết giữa ta cùng ba người đó có quan hệ. Nhưng gã trước giờ chưa hề nói gì.
Khảm Địch Đạt đột nhiên cả kinh, cảm thán:
– Xem như vậy giữa các vị vương tử thì đúng là Lao Luân Tư lợi hại nhất. Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, gã cũng đã biết thân phận của Phạm Ny. Chẳng trách mấy năm nay gã dốc hết sức lực giúp đỡ, lôi kéo ngươi. Chính là đã sớm tính đến ngày hôm nay, cái tên tiểu tử này thật sự là đáng sợ a.
Nghe Khảm Địch Đạt phân tích, Hàn Thạc cũng ngấm ngầm có chút cả kinh, suy nghĩ tử tế một lần tất cả biến hoa trong quá trình tương ngộ với Lao Luân Tư. Sau đó hắn không khỏi kinh ngạc phát hiện ra điều Khảm Địch Đạt vừa nói rất có thể là sự thật.
Nhưng vô luận thế nào đi nữa thì Lao Luân Tư vẫn luôn giúp đỡ hắn. Cũng vì có sự tồn tại của Lao Luân Tư mà Hàn Thạc mới có thể nhanh chóng leo lên vị trí này. Hàn Thạc trầm mặc một hồi rồi tiêu sái cười nói:
– Xem như vậy thì Lao Luân Tư mới là người có năng lực nhất. Ta nghĩ tuyển chọn của ta có thể là chính xác rồi. Chỉ có nhân vật suy xa tính rộng như vậy mới có thể bộc lộ hết tài năng giữa chốn tranh quyền đoạt lợi.
– Có lẽ vậy, tuyển lựa của ngươi nói không chừng thật sự là chính xác. Bỏ đi, ta vẫn còn phải chờ quyết định của phu nhân Cát Thụy Ti. – Khảm Địch Đạt thở dài một câu, vẫn còn thấy nhức óc khi nói với Hàn Thạc.
Đối với Khảm Địch Đạt mà nói, phán đoán của Cát Thụy Ti có thể xem trước vị lai mới là chính xác nhất. Ngoài ra bất kỳ quyết định nào cũng không bảo đảm. Nếu Hàn Thạc có thể toàn bộ nắm lấy ba lực lượng này, không chừng thật sự có thể trợ giúp Lao Luân Tư đoạt quyền. Nhưng việc này cũng chỉ là hy vọng mà thôi.
– Ồ, được rồi. Thân thể bệ hạ càng lúc càng yếu, hẳn là chống đỡ không được bao lâu. Lần trước ta tới diện kiến thì ngài vẫn nhớ mãi không quên tới các việc thần kỳ trên người của ngươi, định mang bộ võ kỹ thần kỳ của ngươi tìm hiểu rõ ràng, hy vọng có thể đưa cho ngài vận dụng trong quân đội. Chuyện này ngươi thấy thế nào? – Khảm Địch Đạt suy nghĩ một chút rồi hỏi Hàn Thạc.
– Chuyện này ta sẽ cân nhắc thận trọng. Qua một đoạn thời gian thì sẽ cho ngài câu trả lời. – Hàn Thạc đã sớm biết điều này nên kiếm cớ trì hoãn.