Phần 55: Ngầm Phục Kích…
Sơn cốc Tát Già Mễ Nhĩ nằm ở chính giữa bảy công quốc, bọn họ bí mật hội họp ở đây. Sở dĩ như vậy vì mặc dù bảy đại công quốc đều chung mục đích liên hợp đối phó thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, thế nhưng bọn họ vẫn nghi kỵ lẫn nhau. Vì thế cũng không có công tước nào dám làm khách bước vào công quốc khác.
Cuối cùng cả bọn quyết định tự mình dẫn theo quân đội tụ họp tại sơn cốc này. Đại bộ phận quân đội tạm thời bố trí tại dải đất bình nguyên bên ngoài sơn cốc, bảy đại công tước thì phân biệt mang theo thủ hạ tinh nhuệ đi vào trong.
Bên trong sơn cốc đầy hoa cỏ cùng cổ thụ. Ánh dương quang ấm áp chiếu rọi khắp nơi. Một cái trướng bồng đơn giản được dựng lên cạnh dòng suối nhỏ. Trong trướng bồng rộng rãi là bảy đại công tước đem theo thủ hạ cao thủ đang bí mật thương nghị.
Chung quanh trướng bồng là dày đặc các kỵ sĩ hộ vệ. Bên trên bố trí lớp lớp ma pháp kết giới. Tất cả là để phòng khi có kẻ bên ngoài đột nhập đánh đòn chí mạng với bảy đại công tước đang tề tụ bên trong.
Bảy đại công tước đang bàn cãi ồn ào không ngớt. Chủ điểm tranh luận là chỉ huy liên quân, phương châm tác chiến, kể cả việc phân phối chiến lợi phẩm. Họ bình thường lúc trước vẫn tranh đấu không ngừng, cho dù là vì thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà tụ họp ở đây thì hỏa khí trên chiến trường vẫn chưa thể tiêu tan, sắc mặt mỗi người đều không có vẻ gì là hòa nhã.
Hải Luân Đế Na của Hi Luân công quốc gần đây tâm tình cực kỳ buồn bực. Cả người không hề tỏa ra điểm diễm quang như trước, rõ ràng là đã tiều tụy không ít.
Tin tức nàng bị Hàn Thạc cường bạo vô tình truyền khắp bảy đại công quốc. Làm cho Hải Luân Đế Na chỉ trong một đêm đã trở thành đối tượng trào phúng của mọi người. Bất luận kẻ nào nhìn nàng thì ánh mắt cũng có vài phần khác lạ. Cái loại ánh mắt này làm nàng cực kỳ không thoải mái.
Ngay cả minh hữu bền vững của nàng là Đại công tước Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Đặc Duy Nhĩ của Nội Sâm công quốc từ khi nghe được tin tức đó thì cũng không giao hảo nữa. Giờ chân chính gặp mặt tại đây thì y cũng chỉ chào xã giao mà không ân cần thăm hỏi như trước kia nữa.
Hải Luân Đế Na hiểu được vấn đề hiện tại. Bất quá là đích xác nàng bị Hàn Thạc bắt giữ về thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, còn bị giam cầm mấy ngày. Sự thật này thì dù nàng có cao ngạo đến mấy thì cũng trăm miệng khó cãi. Thời gian này nàng bị giày vò bởi các loại ánh mắt khác lạ. Ngay cả một số công dân của công quốc Hi Luân cũng cho rằng Hải Luân Đế Na đã không còn thanh khiết, tựa hồ không còn thích hợp đảm nhiệm chức đại công tước.
Nếu Hải Luân Đế Na không bằng vào thủ đoạn sắt máu, liên tiếp giết chết mấy quý tộc phản loạn thì có lẽ nàng đã không còn bảo trụ được địa vị của mình tại Hi Luân công quốc. Chắc bây giờ tại hội nghị của bảy công quốc nàng đã trở thành đối tượng bị lãng quên rồi.
Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Đặc Duy Nhĩ đang cùng tranh luận với Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ của Ba Văn Đăng công quốc ở phía sau. Nội dung là chuyện phân phối chiến lợi phẩm, Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ đã xem ma tinh pháo trị giá sáu mươi vạn kim tệ nên kiên quyết lấy cho được sáu cỗ ma tinh pháo này.
Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Đặc Duy Nhĩ lại cho rằng sáu cỗ ma tinh pháo vốn là do y mua cho Hải Luân Đế Na từ liên minh thương hội Ba Đặc. Đương nhiên chúng là của y, nên không lùi bước dẫn đến tranh chấp với Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ.
Còn việc Hải Luân Đế Na giao sáu mươi vạn kim tệ cho y mới có chuyện mua được từ liên minh thương hội Ba Đặc sáu cỗ ma tinh pháo thì đột nhiên bị quên đi. Kẻ trước kia luôn là một người khiêm tốn theo đuổi nàng giờ đã đổi thành một kẻ vì tư lợi bản thân mà trắng trợn cướp đoạt.
Hải Luân Đế Na lạnh lùng nhìn sáu đại công tước đang tranh chấp, lòng càng thêm phiền muộn. Bất tri bất giác nàng lại nhớ tới Hàn Thạc. Đối với sự độc ác của hắn càng thêm nhận thức. Không biết vì sao, nàng thầm nghĩ rằng, sáu nam nhân đang lải nhải tranh luận trước mặt dường như không giống nam nhân chân chính.
Ngược lại cái ánh mắt tràn đầy hung sát bạo tàn của thành chủ Bố Lôi Đặc Nhĩ trong đoạn thời gian này thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu nàng, cứ lởn vởn không tan. Nàng hiểu được sáu đại công tước kia căn bản không phải là đấu thủ của vị thành chủ ngoan độc của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Dân cư của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chưa tới mười vạn. Đừng nói là sáu công quốc, ngay cả so sánh với binh lực của Hi Luân công quốc thì nó cũng không bằng. Vậy mà bây giờ liên quân của bảy đại công quốc đang định tiến công vào thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì nàng lại có một ý nghĩ tức cười là liên quân chắc chắc sẽ thất bại. Điều này làm cho Hải Luân Đế Na cũng thấy có chút có chút hoang đường.
– Hải Luân công tước, ngươi muốn có được gì ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ? – Đại công tước Lan Đế A Lạp Đức của Bang Đốn công quốc ở gần Hải Luân Đế Na nhìn nàng không nói một lời chỉ im lặng như một bức tượng đồng liền lễ độ hỏi.
Hải Luân Đế Na đang trầm tư chợt bừng tỉnh. Suy nghĩ chốc lát, cặp môi đỏ thắm của nàng thốt nhẹ:
– Ta chỉ muốn mạng hắn. Bất quá không biết tại sao, rốt cuộc ta nghĩ chúng ta sẽ không chiến thắng dễ dàng như vậy.
– Ha ha. Hải Luân đại công tước gần đây chắc quá mệt mỏi rồi. Bằng vào liên quân bảy đại công quốc của chúng ta mà nói. Lúc trước đại quân của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thanh thế tận trời đến tấn công cũng bị chúng ta dễ dàng đánh tan. Chỉ bằng vào một thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đổ nát mà muốn cản bước tiến của chúng ta thì thật sự quá buồn cười! Ta xem Hải Luân đại công tước từ sau khi bị gã thành chủ kia bắt đi thì lá gan đã bị dọa cho khiếp sợ rồi sao? – Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ đang nói chuyện bên cạnh thì đột nhiên tiến đến ngắt lời. Y không. Chút một chút che dấu sự khinh bỉ đối với Hải Luân, cười ha ha trào phúng Vốn Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ vẫn tương trợ Hải Luân Đế nên đang tranh luận với Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt. Nhưng sau đó lại đột nhiên trầm mặc không nói, lại còn khẽ gật đầu tựa hồ lần đầu tiên đồng ý lời nói của địch nhân.
Hải Luân Đế Na cảm thấy cõi lòng tê tái. Nhìn nam nhân trước mặt đã từng luôn miệng suốt đời chiếu cố cho nàng tự nhiên muốn bật cười.
– Ta hơi mệt, các ngươi tiếp tục thương nghị đi. – Hải Luân Đế Na mệt mỏi đứng thẳng lên, buông thõng một câu với sáu đại công tước rồi đi ra ngoài.
Không một ai níu giữ nàng lại. Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ đợi nàng ra khỏi rồi mới khinh bỉ thấp giọng:
– Xem ra con mụ này đã bị công phu trên giường của tên thành chủ mới Bố Lôi Đặc Nhĩ chinh phục rồi. Ngay cả tình thế hiện tại cũng không nhận thức được rõ ràng, hắc hắc. Thật không rõ nữ nhân này lúc trước làm sao lại có kẻ ngu ngốc bám rịt không tha vậy chứ?
– Ngươi nói ai vậy? – Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ đột nhiên giận dữ. Đối với kẻ đã từng cuồng si theo đuổi Hải Luân Đế Na mà nói, đây là một đại sỉ nhục. Bất cứ ai xúc phạm đến chuyện này, y đều truy cứu không tha.
– Hắc hắc, không có gì không có gì! – Thấy Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ đột nhiên nổi khùng, lại vừa mới bị y áp chế về chuyện sáu cỗ ma tinh pháo nên Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Ở bình nguyên bên ngoài sơn cốc.
Hải Luân Đế Na nét mặt sa sầm trở về một cái trướng bồng trú quân của quân đội Hi Luân công quốc, tâm tình từ từ bình tĩnh lại.
– Hải Luân, có gì không vui sao? – Siêu giai ma thú Hỏa phượng hoàng tên là Hỏa Phong giờ biến thân thành một nữ tử mỹ lệ đang ở trong trướng bồng đưa một chén trà cho Hải Luân Đế Na, hỏi giọng lo lắng.
– Hỏa Phong tỷ tỷ, chẳng lẽ nói thân thể nữ nhân lại quan trọng vậy sao. Tại sao sau khi ta trở về từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì thấy mọi người đều gây khó dễ cho ta vậy? – Hải Luân Đế Na thở dài não nuột, than thở với Hỏa Phong.
– Hải Luân à, sao muội lại nói vậy. Tên Bố Lai Ân kia cũng chưa làm gì muội cả mà, chỉ có cướp đoạt của muội một trăm vạn kim tệ mà thôi. – Hỏa Phong kinh ngạc Hải Luân Đế Na, vẻ khó hiểu.
Đặt chén trà mà Hỏa Phong đưa cho nàng xuống, Hải Luân Đế Na lại thở dài sườn sượt:
– Nhưng tất cả mọi người đều cho là chuyện đó đã phát sinh rồi. Ta căn bản không có biện pháp giải thích.
– Quản bọn phàm nhân này làm gì, chỉ cần trong lòng muội biết không có chuyện gì là được rồi, hà tất phải so đo nhiều vậy làm gì.
Hỏa Phong nhẹ giọng khuyên bảo Hải Luân Đế Na rồi nói tiếp:
– Có điều kẻ kia quá cường đại. Nếu không tỷ đã sớm giúp muội giết hắn rồi.
– Ngàn vạn lần không nên, hắn không phải là người mà chúng ta có thể đối phó. Nếu không chúng ta đâu phải liên hợp thế này.
Hải Luân Đế Na cả kinh, vội vàng lên tiếng can ngăn rồi lắc đầu cười khổ:
– Có đôi khi muội còn muốn thực sự bị hắn cường bạo. Nếu vậy nói không chừng hắn sẽ chiếu cố cho muội. Đáng tiếc muội biết chuyện này không có khả năng.
– Muội sao có thể nghĩ vậy chứ. Hắn là cừu nhân lớn nhất của muội. Chẳng những đã cướp đoạt một trăm vạn kim tệ, mà còn phao ra tin tức âm độc này. Chúng ta nhất định phải giết chết hắn mới được, nếu không muội rất khó lấy lại sự trong sạch. – Hỏa Phong căm hận.
Hải Luân Đế Na lại bất đắc dĩ thở dài thêm môt lần nữa:
– Cho dù là giết được hắn, ta cũng không rửa sạch được tiếng xấu. Tên thành chủ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ này chẳng những thừa âm độc, mà thực lực cũng vượt xa mức bình thường, thực quá đáng sợ. Không biết tại sao, ta cảm giác như hắn đang ở bên cạnh ta, xem ra ta thực hồ đồ rồi.
Nhìn vẻ mặt phiền muộn ưu sầu của nàng, Hỏa phượng hoàng cũng chỉ biết thở dài mà không biết an ủi ra sao.
Từ sau khi trở về từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, Hải Luân Đế Na tựu chung vẫn đối mặt với sự nghi ngờ chất vấn và châm biếm trào phúng của mọi người. Vốn tại Hi Luân công quốc nàng như một nữ thần cao cao tại thượng, giờ rơi tuột xuống đất nên nhất thời không thể thích ứng. Nụ cười xuất hiện trên gương mặt ngày càng ít, cả người bị hành hạ đến không chịu nổi.
– Đều là do tên Bố Lai Ân kia! Ta nhất định phải giúp Hải Luân giết hắn! – Hỏa Phong thầm nghĩ.
%%%
Trướng bồng của Hải Luân Đế Na nằm trên một gò đất cao năm thước. Hàn Thạc thông qua Âm ma đã nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện vừa rồi.
– Nữ nhân này còn thiếu ta sáu mươi vạn kim tệ. Tính đến hôm này cũng nên trả lại cho ta rồi. – Hàn Thạc lẩm bẩm, liếc về chỗ của Hải Luân Đế Na rồi lẻn vào sơn cốc Tát Già Mễ Nhĩ.
Âm ma chậm rãi quay lại từ trướng bồng của Hải Luân Đế Na nhập vào người hắn rồi cùng đi về sơn cốc Tát Già Mễ Nhĩ. Khi sắp tới cái trướng bồng ở chính giữa thì Hàn Thạc ẩn nấp vào đường hầm mà Thổ Giáp Thi đã đào sẵn, chỉ thả Âm ma vào thám thính trong đó.
Toàn bộ sáu đại công tước đều ở trong trướng bồng này, bọn chúng ra sức bố trí an toàn ở nơi đây. Các loại kết giới bố trí dày đặc. Hàn Thạc dùng Âm ma dò xét hồi lâu cũng vô pháp nghe được một động tĩnh gì trong đó.
“Xem bộ phải chờ lúc bọn chúng rời đi mới được. Phòng ngự của mấy tên gia hỏa kia cũng nghiêm mật quá chứ. Trên trời dưới đất đều có kết giới ken dày, chung quanh lại có đại quân của bảy đại công quốc đồn trú. Cho dù là bất tử quân đoàn cũng không thể tiêu diệt được, thật là một đám gia hỏa đáng sợ.”
Hàn Thạc thầm nghĩ. Hắn lợi dụng Âm ma dò thám còn bản thân vẫn nấp dưới đường hầm.
Qua đại khái khoảng nửa giờ thì sáu công tước lục tục từ bên trong trướng bồng bước ra. Sắc mặt cả đám đều lộ vẻ bất mãn, xem ra việc thương nghị không đạt được kết quả. Hành động đối phó thành Bố Lôi Đặc Nhĩ tựa hồ mất tối thiểu một hai ngày nữa thì bọn chúng mới an bài thỏa đáng công việc.
Bên cạnh sáu công tước đều có cao thủ hộ vệ. Ở chỗ này bọn chúng đều sợ bị ám hại nên đều dẫn theo cao thủ trong nước. Xung quanh mỗi tên đều có cường giả khí tức mạnh mẽ bảo vệ.
Sự thật là cũng sẽ có công tước nhân cơ hội này ra tay ám toán, sự việc này trước kia đã từng xảy ra một lần trong hội nghị tương tự. Do vậy mà bây giờ chúng mới cẩn thận như vậy.
Hàn Thạc ẩn núp dưới lòng đất cũng không vội ra tay với bất cứ tên nào. Đợi khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, tất cả đã rời khỏi sơn cốc, mới chậm rãi tiến về chỗ trú quân của Ba Văn Đăng công quốc Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ đại công tước.
Đêm dài vắng lặng chính là thời cơ thích hợp để tiến hành những chuyện mờ ám.
Công tước Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ tuy tham gia hội nghị nhưng cũng sao nhãng việc hoan dâm. Đang ở chính giữa trướng bồng hoa lệ, bế môt nữ kỵ sĩ vóc người cao thẳng đặt lên bàn. Nữ kỵ sĩ này phía trên vẫn mặc khải giáp chính quy, chỉ có đồn bộ lõa lồ phía dưới chổng lên.
Ả nằm sấp trên bàn, nhẹ giọng rên rỉ. Đồn bộ uốn éo phối hợp với đại công tước Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ đang chinh phạt phía sau, mái tóc đen nhánh xõa ra phủ kín gò má.
Bên trong trướng bồng còn có hai nam nhân tướng mạo hung ác nham hiểm. Hai tên đối với khung cảnh hoang dâm này không một chút biểu cảm, trường kiếm cầm chắc trong tay cảnh giác nhìn ra xung quanh, đều có thực lực Đại kiếm sư.
Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ vừa rên lên một tiếng, một luồng khoái cảm từ tiểu phúc của y lan tràn ra toàn thân. Bất chợt, y cảm thấy mặt đất dưới chân khẽ rung rinh với biên độ lớn.
Đang lúc cao trào nên Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ cũng không quá mức để ý đến biến hóa này. Song một trận đau đớn nhức xương từ dưới chân truyền lên thì y mới hét toáng lên, nắm lấy nữ kỵ sĩ vất xuống dưới chân.
“Phập…”
Lợi khí từ dưới lòng đất dễ dàng xuyên thấu qua thân thể nữ kỵ sĩ đang lúc cực khoái kia rồi ả mới kịp có phản ứng. Ngay cả khải giáp chế tạo từ bí ngân của ả ta cũng bị xé tan. Dư uy của mũi nhọn vũ khí không giảm mà còn tiếp tục đâm lên.
Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ hồn phi phách tán, cảm giác được trước ngực lạnh toát. Y không thèm để ý sự đau đớn của chân trái bị xé rách, khập khiễng chạy ra khỏi trướng bồng, quát lớn:
– Thích khách. Có thích khách!
Hai gã Đại kiếm sư tướng mạo nham hiểm hung ác đã sớm vọt tới khi y ném nữ kỵ sĩ kia xuống làm khiên thịt. Hai luồng kiếm quang ngân sắc không chút khách khí bổ thẳng vào nữ kỵ sĩ đang hấp hối.
Màn ngân sắc kiếm quang trong nháy mắt xé rách thân thể ả. Hai gã thô bạo gạt thi thể sang một bên, thận trọng xem xét một cái động khẩu đen ngòm lộ ra bên dưới. Động khẩu này chỉ bé bằng cánh tay một người, xem chừng đợt công kích vừa rồi là từ nó phát ra.
– Chết tiệt! Lòng đất không phải đã bố trí nham thạch bình chướng rồi sao? Sao còn có kẻ công kích được ta?
Chân trái của Á Lịch Khắc An Bố lý Kỳ vẫn chảy máu đầm đìa, hung hãn cau mày quát:
– Cũng may mà ta phản ứng kịp. Nếu không hôm nay chắc chết tại đây rồi. Cái gã Thổ hệ ma pháp sư kia dám lười biếng. Ta phải giết y!
– Công tước đại nhân, dưới đất vẫn còn nham thạch bình chướng. Chỉ là địch nhân thực lực quá mạnh mẽ. Lực lượng vũ khí mà hắn xuất ra đã vượt quá ngưỡng mà nham thạch bình chướng có thể chịu đựng. Xem ra tuyệt đối không phải là cường giả thông thường, cũng may đại nhân không việc gì. Chẳng biết là kẻ nào muốn tính mạng của đại nhân vậy? – Một gã Đại kiếm sư âm trầm hỏi.
– Còn có thể có ai chứ! Nhất định là cái kẻ đáng chết Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ kia rồi. Hôm nay ta chỉ chế nhạo y có một câu vậy mà buổi tối y lại cho người tập kích ta, khốn kiếp.
Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ sầm mặt rủa một câu rồi quay ra ngoài trướng bồng quát to:
– Mục sư. Đáng chết, mục sư còn không mau tới cho ta. Một chân của ta sắp bị phế đến nơi rồi. Ta tốn nhiều kim tệ như vậy nuôi các ngươi, thời khắc quan trọng phải tới nhanh một chút cho ta chứ!
Trong lúc Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ hô to thì Hàn Thạc sau một kích không trúng đã lặng lẽ bỏ đi. Ngay cả đường hầm mà Thổ Giáp Thi đào ra cũng đã lấp lại.
Hàn Thạc vốn cố gắng giết luôn Á Lịch Khắc An Bố lý kỳ. Nhưng thật không nghĩ y cũng quá vô tình. Tại thời điểm quan trọng thì đưa nữ kỵ sĩ vừa mới hoan lạc với mình ra làm bia đỡ một kích chí mạng. Hoàn hảo lúc vừa rời đi thì hắn thông qua Âm ma nghe được lời chửi của y đối với Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ. Vì thế cảm thấy đã đạt được mục tiêu nên không liều lĩnh lại xuất thủ nữa.