Phần 52: Thạch Đầu Nhân…
Ba ngày sau.
Năm thủ lĩnh sơn nhân lại tụ hợp tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Ngoại trừ A Đức Mạn tuổi tác lớn nhất, bốn thủ lĩnh tuổi tương đối trẻ còn lại dĩ nhiên đều đáp ứng yêu cầu của Hàn Thạc.
Ngay cả A Đức Mạn tuy không có hùng tâm tráng chí cũng để đại bộ phận sơn nhân ở mỏ quặng của lão xuống núi đầu quân. Sau khi cùng bốn thủ lĩnh trẻ tuổi thương nghị thì quyết định là lão sẽ phụ trách chung việc khai khoáng ở cả năm ngọn núi. Khoáng thạch khai khoáng được thì cũng chia cho bốn người còn lại một phần.
Trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bây giờ bừng bừng sinh cơ. Hơn tám ngàn sơn nhân kéo xuống từ năm mỏ quặng chung quanh thành được Đa Khắc Tư nghe tin tức quay trở về chia thành bốn đại đội. Toàn bộ bốn đại đội trưởng đều là do người bên phía Hàn Thạc đảm nhiệm.
Mặc dù lần trước sơn nhân đã thu được một ít vũ khí và khải giáp nhưng số lượng còn quá nhỏ so với nhu cầu của tám ngàn người. Hiện giờ mới chỉ có ba ngàn người là có đủ vũ khí và khải giáp, năm ngàn người còn lại còn phải sử dụng vũ khí đơn giản.
Nhờ Kiệt Khắc và Đa Khắc Tư ra mặt giải quyết, hợp tác với thương hội Bố Tư Đặc mở xưởng chế tạo vũ khí tại Lăng La sơn. Điều kiện ban đầu là thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bỏ vốn mua phương tiện đồng bộ để luyện kim, quáng thạch, thương hội Bố Tư Đặc phụ trách chiêu mộ các thợ rèn lành nghề.
Bởi vì Hàn Thạc còn có sự giúp đỡ của Ải nhân trong U Ám sâm lâm nên hắn để xưởng vũ khí trong Lăng La sơn chế tạo chủ yếu là khải giáp. Kỹ nghệ chế tạo vũ khí của Ải nhân dĩ nhiên là cao siêu, nhưng với việc chế tạo khải giáp đòi hỏi hết sức tinh tế thì không bằng loài người vốn tâm tư cẩn thận.
Đa Khắc Tư tận tâm đảm nhận công việc huấn luyện. Y chia bốn đại đội của sơn nhân ra ngoài thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rồi tiến hành huấn luyện với khí thế bừng bừng. Quả đúng là người vừa mới đi ra từ Quân thương học viện của đế quốc, dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của y, lực chiến đấu của tám ngàn sơn nhân đều được đề cao đến một mức độ nhất định.
Còn Phạt Khắc Lan sau khi trở về liền bắt đầu chỉ đạo tám ngàn sơn nhân làm quen với chiến xa nỗ xa và máy ném đá. Loại khí tài đại hỏa lực thủ thành này cần những người có cơ thể cường tráng mới có thể vận hành thao tác. Các sơn nhân chính là nhân tuyển phù hợp nhất. Dưới sự hướng dẫn của Phạt Khắc Lan, họ dần dần thuần thục việc sử dụng các khí tài và chiến xa ở bốn cổng thành.
– Đại nhân, vốn con sông hộ thành đào trước bốn cổng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đều là chỗ bùn lầy trũng xuống. Bây giờ có tám ngàn sơn nhân này, chỉ cần mất một khoảng thời gian đào sâu xuống thêm một chút thì khi bảy đại công quốc kéo tới, con sông hộ thành này sẽ cho bọn chúng thây phơi đầy đất. – Một ngày nọ, Đa Khắc Tư tìm Hàn Thạc rồi đưa ra đề nghị.
Vốn con sông đào hộ thành của Bố Lôi Đặc Nhĩ đã đào được một nửa. Nhưng sau đó bởi vì đế quốc Lan Tư Lạc Đặc trong chiến đấu liên tục lâm vào thế bất lợi với bảy đại công quốc, nên việc đào sông vẫn chưa thể hoàn thành. Cuối cùng, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rơi hẳn vào thế yếu nên việc đào sông cũng dần dần bị lãng quên.
Đa Khắc Tư rất có đầu óc chiến tranh, y đã sớm nhận ra giá trị của con sông đào hộ thành này. Hơn nữa nó cũng đã hình thành sơ bộ. Chỉ cần tốn thêm ít nhân lực, vật lực cùng thời gian thì việc hoàn thành công trình cũng không phải là quá khó khăn. Một khi công trình này hoàn thành, nó sẽ là đả kích không nhỏ đối với địch nhân tới xâm phạm.
Hàn Thạc lập tức phê chuẩn đề nghị này. Các sơn nhân vừa thành thạo sử dụng khí tài công thành đang rảnh rỗi, liền chuyển vào đội ngũ nhân công lao động khổ cực hoàn thành con sông đào.
Do Hàn Thạc đã chuyển đến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nên số lượng các thành viên của Ám mạc ở đây cũng tăng lên không ít. Bọn họ do Địch Khắc phụ trách sắp xếp phân tán ra, xâm nhập vào bảy đại công quốc. Các tin tức tình báo từ bảy đại công quốc cuồn cuộn đổ về tới Địch Khắc. Gã chọn lọc ra các tin tức có lợi cho thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rồi cấp báo cho Hàn Thạc.
Chức vị Nhị Nhật sứ giả của Hàn Thạc cao hơn nhiều so với Địch Khắc. Thậm chí hắn còn có quyền trực tiếp ban thưởng các thành viên của Ám mạc lập được công lao. Trong đó Thiết Tư Đặc nhờ Hàn Thạc tận tâm đề bạt, trở thành cơ cấu của Ám mạc tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ gần với Địch Khắc. Chức vị của gã tại Ám mạc theo đó cũng cao hơn một bậc.
Một ngày nọ.
Hàn Thạc đang ở trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nghiên cứu thư tịch của Vong Linh ma pháp thì đột nhiên có A Đức Mạn tới tìm. Đi cùng lão là Địch Lỵ Á của Lăng La sơn vừa gia nhập quân đội.
– Thành chủ đại nhân, mỏ quặng trong lòng Lăng La sơn đột nhiên xuất hiện rất nhiều thạch đầu nhân. Bọn chúng ở sâu trong hầm mỏ, công kích làm chết hơn mười người. Thân thể chúng cực kỳ cứng rắn, không sợ ma pháp nên chúng ta không biết đối phó làm sao. Kính mong đại nhân trợ giúp. – A Đức Mạn tìm được Hàn Thạc thì lập tức đem đầu đuôi sự tình kể hết một mạch.
Hàn Thạc kinh hãi, nhíu mày hỏi:
– Thạch đầu nhân? Bên trong hầm mỏ sao lại có thạch đầu nhân, từ trước giờ đã có chuyện này chưa?
– Không có, từ trước kia tới giờ không có chuyện này. Ta từ lúc tiếp quản Lăng La sơn từ phụ thân cũng chưa từng nghe nói qua trong đó có thạch đầu nhân. – Địch Lỵ Á lên tiếng trả lời. Nàng mặc một bộ nhuyễn giáp hiển lộ anh khí bức nhân. Sống mũi cao thẳng tắp, cặp đùi đẹp thon dài đứng ở đó rất thu hút sự chú ý của người khác.
Địch Lỵ Á nguyên là thủ lĩnh sơn nhân ở Lăng La sơn. Bây giờ trên đó cũng còn rất nhiều thủ hạ trước kia của nàng. Lăng La sơn là địa phương sinh sống của các bậc tiền bối của nàng, bây giờ xuất hiện thạch đầu nhân ở đó, đã từng là thủ lĩnh sơn nhân nên nàng tỏ vẻ rất quan tâm.
– Thạch đầu nhân xuất hiện giữa lòng Lăng La sơn, có phải là lần đầu khai thác đến khu vực này rồi đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại bọn chúng không? – Hàn Thạc cau mày, hỏi tiếp A Đức Mạn.
Giờ đây Lăng La sơn chẳng những có sơn nhân khai thác khoáng thạch, bên trên còn có xưởng chế tạo vũ khí do thành Bố Lôi Đặc Nhĩ và thương hội Bố Tư Đặc hợp tác mở ra. Mỗi ngày từ đó có thể sản xuất ra mười mấy bộ khải giáp. Đến khi có nhiều thợ lành nghề đến đây, sự hoạt động của xưởng vũ khí này càng làm Hàn Thạc hài lòng.
Mỏ quặng bên trong Lăng La sơn có rất nhiều quặng sắt và quặng đồng, có thể dùng để luyện thẳng ra đồng và sắt nguyên chất. Sau khi pha thêm một ít kim loại, có thể được thợ rèn lành nghề chế tạo ra khải giáp. Nên đối với Hàn Thạc, Lăng La sơn bây giờ không chỉ đơn thuần là một mỏ quặng mà công việc chế tạo vũ khí ở đây cũng vô cùng trọng yếu. Nên hắn đối với chuyện mà A Đức Mạn trình bày vô cùng quan tâm.
– Bẩm đúng vậy thưa thành chủ đại nhân. Chúng ta trong khi khai thác vào chỗ sâu trong lòng núi thì phát hiện khoáng thạch bên trong đó tựa hồ rất phong phú, đang định điều phối thêm nhân thủ thì bọn thạch đầu nhân này không biết từ đâu chui ra. Bọn chúng trí tuệ tựa hồ rất thấp, chúng ta căn bản không thể nói chuyện được. Vừa xuất hiện đã công kích chúng ta, giết chết rất nhiều thợ mỏ. – A Đức Mạn trả lời.
– Như vậy sao!
Hàn Thạc suy nghĩ một chút, gật đầu:
– Ta và các ngươi cùng tới Lăng La sơn một chuyến. Để xem chuyện thạch đầu nhân trong lòng núi rốt cuộc là làm sao.
– Đa tạ đại nhân! – A Đức Mạn vui mừng cảm tạ.
– Đại nhân. Lăng La sơn là địa phương của ta trước kia. Ngay bây giờ ở đó cũng còn rất nhiều bằng hữu. Ta muốn đi cùng các người lên đó một chuyến, mong đại nhân đáp ứng. – Địch Lỵ Á chiếu cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, cầu khẩn.
Gia nhập quân đội thì hết thảy mọi chuyện đều phải phục tùng mệnh lệnh, không được tùy ý hành động. Xem ra thời gian vừa rồi sự huấn luyện của Đa Khắc Tư đã có hiệu quả, Địch Lỵ Á so với lúc Hàn Thạc vừa gặp trở nên quy củ hơn không ít.
Hàn Thạc gật đầu, trả lời:
– Được rồi.
Ở dưới chân núi Lăng La sơn còn có thể thấy không ít màu xanh, nhưng càng lên cao càng ít. Nhìn quanh đều là quái thạch lởm chởm kỳ dị, không hề thấy bóng dáng của cỏ cây.
Mùa xuân đã tới, khí trời ấm áp khiến người ta vô cùng thoải mái. Cùng đi trên đường với Hàn Thạc, A Đức Mạn và Địch Lỵ Á còn có thêm mấy sơn nhân. A Đức Mạn vì tuổi tác đã cao nên không thể đi nhanh, Hàn Thạc phải cùng lão từ từ lên núi.
Trên đường, bộ nhuyễn giáp của Địch Lỵ Á tỏa ánh sáng lấp lánh, ngoài những bộ vị trọng yếu trên bụng và ngực được đeo ngân giáp còn lại đôi tay và chân nhỏ nhắn của nàng lộ ra lồ lộ. Dưới ánh dương quang, ngân giáp lấp lánh giao hòa với nước da màu lúa mạch của nàng làm mấy sơn nhân trẻ tuổi hộ vệ bên cạnh mê mẩn.
Địch Lỵ Á vốn được sơn nhân trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ công nhận là đệ nhất mỹ nữ. Chỉ là do nàng thực lực bất phàm, địa vị trước kia cao quý nên các thanh niên không dám phóng túng. Cho dù bây giờ nàng chỉ là một tiểu đội trưởng bình thường nhưng thực lực vẫn xuất chúng áp chế Trát Khắc, Khẳng Đặc, sơn nhân trẻ tuổi vẫn không thể hấp dẫn được chú ý của nàng.
Hàn Thạc trong đầu vẫn mải suy nghĩ về các thạch đầu nhân trong lòng núi. Tâm tư hắn tràn ngập nghi hoặc, không biết bọn chúng đi từ đâu tới, nên cũng không chú ý tới các thanh niên xung quanh đang thần hồn điên đảo vì Địch Lỵ Á.
– Thành chủ đại nhân, ngài định đối phó thế nào với những thạch đầu nhân này? – Đang nhanh chóng tới được Lăng La sơn thì Địch Lỵ Á đột nhiên hỏi Hàn Thạc.
Hàn Thạc đang suy nghĩ, nghe hỏi vậy liền quay lại, nở một nụ cười tươi rói:
– Để xem sao rồi hẵng nói. Một khi chưa nhìn thấy mấy thạch đầu nhân này thì ta cũng chưa biết cách đối phó ra sao.
– Nếu quả mấy thạch đầu nhân kia đúng là công kích tộc nhân của ta thì ngài xử trí thế nào? – Cặp mắt sáng ngời của Địch Lý Á nhìn xoáy vào Hàn Thạc, hỏi dồn.
– Vậy thì để bọn chúng vĩnh viễn biến thành đá đi. – Hàn Thạc đáp ung dung.
Nghe hắn nói vậy, Địch Lỵ Á căm hận gật đầu:
– Bọn chúng dám giết hại tộc nhân của ta, ta nhất định sẽ không buông tha. Thạch đầu nhân đáng chết, ta sẽ bắt bọn chúng trả giá đắt.
Xem chừng Địch Lỵ Á rất quan tâm đến mười mấy thợ mỏ bị giết. Hàn Thạc từ đó có thể nhìn ra cách đối xử của nàng đối với thủ hạ. Cho dù hiện tại nàng không còn quản lý Lăng La sơn, nhưng một khi biết Lăng La sơn gặp nguy thì lập tức yêu cầu hắn cùng đi để tìm biện pháp giải cứu. Có thể nói không ngoa là nàng một lòng lo cho thủ hạ.
Thấy thái độ của Hàn Thạc với mấy thạch đầu nhân, Địch Lỵ Á ở trước mặt hắn tựa hồ cũng bớt căng thẳng. Sau đó nàng chuyển qua hỏi về những chuyện mà hắn đã từng trải qua. Nhất là về chuyện Hàn Thạc khiêu chiến các cao thủ ở các thành thị của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, lại còn tàn nhẫn không để một ai sống sót. Ngoài ra nàng còn rất hứng thú với lần đại chiến của hắn với Khải Ân của liên minh thương hội Ba Đặc.
Hiện tại trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ có rất nhiều thương nhân của thành Áo Sâm. Mấy người này biết rất rõ một vài chuyện của hắn, sau khi đến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì liền tỏ thái độ vô cùng kính sợ. Còn đem một vài sự tích anh hùng của hắn thêm mắm dặm muối, không ngừng kể cho dân chúng trong thành nghe.
Bất tri bất giác, toàn bộ dân chúng trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đều biết được những kinh lịch mà Hàn Thạc đã trải qua. Thêm vào biểu hiện của hắn ở lần đối mặt với bốn nhóm đại cường đạo cũng được bọn họ tích cực tuyên truyền. Bây giờ uy danh của hắn trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã vượt quá mức tưởng tượng. Đối với dân chúng trong thành mà nói, vị thành chủ có thể đem đến cuộc sống an định phồn vinh cho bọn họ có uy tín vượt xa vị quốc vương ở thành Áo Sâm đã bỏ rơi bọn họ.
Đối với Địch Lỵ Á đang hứng thú bừng bừng hỏi dồn dập, Hàn Thạc cũng không nhiều lời, chỉ thuận miệng trả lời vài câu. Song hắn càng biểu hiện lạnh nhạt thì càng kích thích sự hứng thú của Địch Lỵ Á. Trên đường đi, nàng không ngại phiền nhiễu, không ngừng truy hỏi hắn về chuyện khiêu chiến các đại cường giả…
Đang lúc Hàn Thạc cảm giác hơi đau đầu thì rốt cuộc cả đoàn cũng tới được cửa hầm của mỏ quặng trong núi. Trước miệng hầm có mười mấy thợ mỏ, toàn thân bọn họ phủ đầy bùn đất. Vừa thấy Địch Lỵ Á xuất hiện, những thợ mỏ tuổi đời còn rất trẻ này vui sướng hoan hô rầm trời:
– Thủ lĩnh!
Từ sự đón tiếp nhiệt thành của bọn họ, Hàn Thạc cũng có thể biết Địch Lỵ Á thực sự là thủ lĩnh trong lòng bọn họ. Hắn hơi kinh ngạc nhìn nàng vài lần, Địch Lỵ Á thấy vậy kiêu hãnh ưỡn bộ ngực tròn căng, ngụ ý:
– Thấy chưa! Thật ra bản tiểu thư cũng rất lợi hại đấy chứ!
Đối với hành động có chút trẻ con của nàng, Hàn Thạc tức cười gần chết, cũng không nói gì thêm. Sau khi Địch Lỵ Á với ngữ khí thủ lĩnh hỏi chuyện bọn họ, hắn theo lời kể thả Âm ma bay tới khu vực mà bọn họ mô tả.
– Đi thôi, xem ở sâu bên trong rốt cuộc có cái gì nào? – Sau khi Hàn Thạc dùng Âm ma đi vào thám thính sâu bên trong, Địch Lỵ Á ra lệnh cho mấy thợ mỏ xung quanh.
– Chờ một chút, A Đức Mạn tiên sinh có lẽ không nên tiến vào.
Hàn Thạc đột nhiên lên tiếng:
– Bên trong khá âm hàn ẩm ướt, lão nhân gia tuổi tác đã cao, ở bên ngoài tốt hơn.
A Đức Mạn cũng không dây dưa. Lão biết với thể trạng bây giờ có đi xuống cũng chỉ là gánh nặng mà thôi, cười vui vẻ đáp ứng:
– Vậy đa tạ đại nhân thông cảm rồi.
Hàn Thạc cười, gật đầu rồi liếc sang bọn Địch Lỵ Á, dẫn đầu đoàn người đi sâu vào trong chỗ tối tăm của hầm mỏ.