Phần 33: Biến Cố…
Vài chục mũi tên rít lên “vèo vèo” như mưa bay thẳng đến Hàn Thạc. Nhưng trận tên còn chưa đến, trong tay hắn đã tạo thành một luồng hồng mang đoạt mạng, lại phóng thẳng ra lần nữa.
Sau khi Lục Ma Phong hấp thu được ba thành Ma nguyên lực, vô số những âm thanh oán hận rú lên phát ra từng tiếng, những linh hồn Lục Ma Phong vừa mới hấp thu mới nguyên, vẫn còn một chút ý niệm quyến luyến với sinh mạng phát ra oán khí không cam lòng xông thấu trời cao.
Nhưng, những linh hồn cường đạo do Lục Ma Phong trói buộc chặt, vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi cầm giữ của Lục Ma Phong, oán khí cừu hận của chúng ngược lại càng tạo thêm uy lực cho Huyết Quang Vạn Mang Trảm, từng luồng ánh sáng rực rỡ như pháo hoa trông thật đẹp đẽ khoe màu đua sắc.
Lục Ma Phong thoát khỏi tay Hàn Thạc, lại lần nữa bay lượn tạo thành mặt trời rực ánh máu, tất cả các mũi tên còn chưa đến gần Hàn Thạc, liền bị Huyết Quang Vạn Mang Trảm do Lục Ma Phong thúc động vặn nát thành phấn. Lục Ma Phong không hề giảm chút uy lực, mang theo sự oán hận vô cùng và sát khí tới trời vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp và chói mắt giữa không trung, nhắm thẳng vào đám mấy người Pháp Tư.
– Không hay rồi, thủ lĩnh lùi nhanh! – Một tên cường đạo ở bên cạnh Pháp Tư thất kinh la lớn. Tiếng kêu sợ hãi vừa vang lên, cả đám cưỡi ngựa quay đầu cúp đuôi bỏ chạy hỗn loạn như nhà có tang.
Mắt thấy một tên thủ hạ kinh hoàng bỏ trốn, Pháp Tư vốn còn muốn trách mắng đột nhiên nghĩ đến tình cảnh tàn nhẫn trước đây của nơi nào có huyết quang lướt qua, nhịn không được rùng mình phát lạnh. Hắn không còn dám cố tỏ ra anh hùng nữa, giật dây cương quay đầu chiến mã bỏ chạy.
Huyết quang rực rỡ xoay trở hạ xuống nơi nào, hệt như một u hồn hung bạo đoạt mạng, vặn nát người vật đụng vào thành phấn. Trước thì năm sáu tên tiểu đầu mục cường đạo thịt xương tan nát, sau đó Lục Ma Phong theo sự điều khiển của Hàn Thạc, mang theo sát khí thấu trời, rít lên một tiếng hung bạo rồi xoay chuyển giữa không trung, truy đuổi theo mấy người Pháp Tư mà uy lực không chút giảm sút.
Những thi thể ở dưới chân thành Bố Lôi Đặc Nhĩ lần lượt sống dậy, khi được Vong Linh Thiên Mạc trùm lên, những thi thể này đột nhiên công kích hết thảy sinh linh xung quanh. Một thi thể ruột hãy còn xổ ra ngoài, cầm vũ khí đi tới với bộ dạng toàn thân rỏ máu. Điều này hiển nhiên đả kích mãnh liệt đám cường đạo liều chết cố xông đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành.
Con người khi đối diện với bản năng sợ hãi nhất, hành động sẽ là bỏ chạy càng xa càng tốt. Đám cường đạo này càng phát huy nhuần nhuyễn ưu điểm này. Những tên thuộc đám tinh nhuệ của Đồ Khố cưỡi chiến mã, có tốc độ bỏ chạy còn nhanh hơn khi xông tới. Thậm chí còn có một số kẻ nhân khi Hàn Thạc còn chưa tạo ra các ao axit, đã bỏ chạy nhanh như điện chớp, không hề biết được đã phát huy tiềm lực của bọn chúng.
Đương nhiên, phần lớn cường đạo bị các ao axit ngăn trở lại. Tầng đám từng đám khí tức tử vong lơ lửng tạo nên mùi vị ăn mòn được mọi thứ. Có vài chục tên cường đạo liều mạng xông vào các ao axit, liền bị phân rã thành vài chục bộ xương. Những tên cường đạo còn lại chưa bỏ chạy kịp đột nhiên liền tỉnh táo lại.
Trước mặt thì có ao axit có thể khiến bọn chúng chết ngay lập tức, mặt sau thì từng bước từng bước gần với những tử thi hơn. Những tên cường đạo vốn rất yêu sinh mạng của mình, hết sức cân nhắc xem điểm nào an toàn hơn ở cả hai phía.
Thật lâu sau, khát vọng sống chiến thắng được sự sợ hãi tử thi, bọn chúng lại không cách nào bay vọt lên không như Hàn Thạc, chỉ còn cách cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, nắm chặt vũ khí trong tay đối mặt với những tử thi từ từ đến gần. Những tử thi vừa mới chết không lâu này, có lẽ trước đây là bằng hữu tốt, nhưng khi bị loại tử vong này uy hiếp, bọn cường đạo lại không biết phải làm như thế nào đây.
– Giết!
Không biết tên cường đạo nào quát nhỏ một câu, đám cường đạo còn sống sót cũng không hề do dự chút nào, cầm vũ khí sắc bén trong tay chém giết những tử thi trước đó không lâu còn là chiến hữu để bảo vệ mạng sống của mình. Bọn chúng chém đứt hẳn đầu thi thể, để cho chiến hữu đã chết không được toàn thây.
Thi thể sống lại thật ra sức chiến đấu không hung hãn nhiều lắm, so với lúc còn sống trước đó không bằng được một nửa, cũng không linh hoạt như những chiến sĩ cương thi được triệu hồi từ dị giới, những thi thể này chỉ khiến cho người đối mặt bị khiếp sợ trong lòng. Một khi đối phương đã chiến thắng được nỗi sợ trong lòng, thẳng thắn ra tay với những thi thể này, đối phương mới phát hiện hành động của bọn chúng chậm chạp, sức mạnh cũng bị ảnh hưởng nhiều. Những thi thể mặc dù không cảm giác đau đớn, nhưng chỉ cần hủy diệt được đầu và tim, thi thể liền không thể đứng lên trở lại.
Đám cường đạo nhanh chóng phát hiện được nhược điểm này của thi thể, đến khi bọn chúng hủy diệt được vài thi thể liền phát hiện không đáng sợ nữa, lòng kinh hãi dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu thản nhiên hợp tác với nhau tiêu diệt từng thi thể đang đứng dậy.
So với những ao axit ngăn trở đường lui, những thi thể này dường như không còn đáng sợ nữa. Chỉ cần không nghĩ đến những người đã chết này đã từng là bằng hữu của mình, đám cường đạo liền có thể nhanh nhẹn tiêu hủy thi thể. Cường đạo vốn không phải là kẻ tốt, rõ ràng phần lớn lại là lòng lang dạ sói, vừa tự an ủi mình những người trước mặt cũng đã chết rồi, vừa không chút do dự dùng vũ khí sắc bén trong tay cắt hẳn đầu của các thi thể từng là chiến hữu.
Hàn Thạc ngạo nghễ lơ lửng giữa không trung, tâm thần thuần thục điều khiển Lục Ma Phong truy đuổi theo Pháp Tư, cúi đầu liếc nhìn đám cường đạo đang bình tĩnh trở lại, “hừ” một tiếng nhẹ rồi nhỏ giọng than thở:
– Đã quá xem nhẹ sự tàn độc của bọn chúng, khó trách đủ sức làm cường đạo, những binh sĩ sẽ không có khả năng làm như bọn chúng với những chiến hữu đã mất đi sinh mạng.
Sau khi nhỏ giọng lầm bầm, Hàn Thạc nghĩ một chút, lộ vẻ tàn nhẫn nhe răng bật cười tàn nhẫn nói:
– Xem ra lúc này phải tăng thêm liều lượng một chút.
Khi Hàn Thạc đang định dùng Khô Lâu pháp trượng, dùng sức mạnh tinh thần còn lại để thật sự triệu hồi đoàn quân bất tử, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ ầm đến mức núi non rung chuyển, cả Bố Lôi Đặc Nhĩ thành dường như chấn động với âm thanh to lớn đó.
Theo phương hướng tiếng đó truyền từ sau lưng Hàn Thạc. Hắn lặng đi một chút, rồi nhẹ hô:
– Cuối cùng cũng đã phát động Ma Tinh pháo!
Hít vào một hơi, Hàn Thạc vừa tính ngâm thêm lần nữa những chú ngữ ma pháp dài dòng, đột nhiên đập vào mắt một đội hình áo trắng đang ở ngay hướng bọn Pháp Tư bỏ trốn. Đó là một đội hình khoảng trăm người đang từ từ đến gần gồm Chiêm Khoa Tư lần trước đã đại chiến một lần với Hàn Thạc, còn có đoàn Thần Điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội, ngoài ra còn có mấy người mang áo tư tế màu trắng.
Trong lòng Hàn Thạc thất kinh. Lục Ma Phong vốn đang truy đuổi Pháp Tư đột nhiên thay đổi phương hướng bắn thẳng đến đoàn người Chiêm Khoa Tư. Lục Ma Phong bắn ra huyết quang bốn phía hùng dũng xông đến, nhắm thẳng mục tiêu là những Thần Điện kỵ sĩ đang bao quanh Chiêm Khoa Tư.
Chiêm Khoa Tư nắm giữ binh khí thần thánh Khải Kỳ Lục của Quang Minh giáo hội, đủ sức phát huy tác dụng trong tình huống này để dễ dàng xoay chuyển cục diện. Dưới ánh sáng thần thánh của Khải Kỳ Lục trong tay Chiêm Khoa Tư, không những các tử thi đều bị tịnh hóa mà ngay cả đoàn quân bất tử do Hàn Thạc triệu đến cũng không làm nên chuyện gì nữa.
Giữa bãi chiến trường rộng lớn, phòng ngự của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành bây giờ hoàn toàn trông cậy vào những sinh vật bất tử. Một khi mất đi chỗ dựa này, sợ rằng Bố Lôi Đặc Nhĩ thành phải chân chính đi vào con đường diệt vong mà thôi.
Vì thế, vừa thấy Chiêm Khoa Tư xuất hiện ở xa xa, Hàn Thạc lập tức tàn độc hạ quyết tâm liều lĩnh tiêu diệt người này trước, nếu không một khi để cho Chiêm Khoa Tư đem Khải Kỳ Lục múa lên cùng ngâm thánh quang chúc phúc, Hàn Thạc muốn thắng một chút còn khó hơn lên trời.
Huyết Quang Vạn Mang Trảm dưới sự thúc động của Lục Ma Phong, nhanh chóng xoay tròn bắn ra huyết quang giết người với sát khí xông lên tận trời nhắm thẳng vào đám người Chiêm Khoa Tư. Một số Thần Điện kỵ sĩ đẳng cấp thấp ở phía trước, vừa mới rút vũ khí ra còn chưa kịp thi triển, liền bị quả cầu ánh sáng cực lớn đập trúng.
Lục Ma Phong hệt như trăm ngàn vũ khí sắc bén xoay tròn, vừa xông vào trong đám mấy Thần Điện kỵ sĩ đẳng cấp thấp, liền thi triển sức mạnh nghiền nát máu thịt, cùng với những thanh âm “crắc, phập” vang lên, vài Thần Điện kỵ sĩ trước thì áo giáp bị vỡ tan, sau đến cả thân thể trong áo giáp cũng bị nghiền nát.
Bất quá áo giáp của Thần Điện kỵ sĩ rõ ràng cứng rắn hơn của các cường đạo không ít. Trước đó áo giáp của cường đạo bị Lục Ma Phong nghiền nát không một chút âm thanh, phảng phất như áo giáp và máu thịt bọn chúng đều dễ dàng bị nghiền nát.
Nhưng đây là Thần Điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội, áo giáp tất nhiên đã được các thuật sư luyện kim dùng phương pháp rèn qua, còn có thêm một phần tác dụng kháng ma. Lục Ma Phong tạo nên Huyết Quang Vạn Mang Trảm nghiền qua, tuy các Thần Điện kỵ sĩ cũng hóa thành một vùng mưa máu như cường đạo, nhưng lại hao phí thời gian gấp năm lần.
Bởi vì thời gian mất gấp năm lần, nên sáu Thần Điện kỵ sĩ đẳng cấp cao trên ngực có gắn Thập Tự giá bao quanh Chiêm Khoa Tư mới có thời gian tạo thành một trận hình sáu cạnh. Bọn họ nhanh chóng bao vây Lục Ma Phong vẫn đang xoay tròn như cũ ở giữa, sáu thanh trường kiếm đã được chúc phúc và tẩm nước thánh, đồng thời bộc phát ánh sáng thánh khiết sạch sẽ, cùng lúc bắn thẳng vào Lục Ma Phong đang tiếp tục phát ra ngàn vạn huyết quang.
Một tràng thanh âm “leng keng” điếc tai, cùng với hoa lửa bắn tung tóe không ngừng. Do các trường kiếm ngâm tẩm nước thánh có tác dụng tịnh hóa ở mức độ nhất định, Lục Ma Phong vừa mới hấp thu một phần lực lượng oan hồn còn chưa kịp dung hợp, liền phải phóng thích trở lại giữa không trung.
Sức mạnh của ánh sáng thánh thần còn lại ngăn cản Lục Ma Phong tiếp tục xoay chuyển. Xem ra kiếm trận do sáu Thần Điện kỵ sĩ đẳng cấp cao tạo thành đúng là có tác dụng thần kỳ, Lục Ma Phong bị hao tổn Ma nguyên lực dần dần nên tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng theo sự khống chế bằng tâm thần của Hàn Thạc liền từ trong kiếm trận bay lên trời cao.
Sau khi Lục Ma Phong bay thẳng lên trời, sáu Thần Điện kỵ sĩ đẳng cấp cao trên ngực đeo Thập tự giá cũng đều thở hồng hộc, trong lòng còn sợ hãi nhìn theo tung tích biến mất của Lục Ma Phong, dường như sợ hãi nó có thể quay trở lại.
Hồng Y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư trong lòng run sợ nhìn biến hóa trước mặt, tay cầm Khải Kỳ Lục cuống quýt khấn vái, mãi đến khi thấy Lục Ma Phong thật sự đã biến mất, mới quay lại nói với Hàn Thạc:
– Dị đoan, tội nghiệt của ngươi không thể tha thứ được, kết quả cuối cùng của ngươi sẽ bị lửa thánh thần thiêu đốt.
Chiêm Khoa Tư lần trước còn khổ sở khuyên nhủ Hàn Thạc, hôm nay không chút kiên nhẫn với hắn, trong mắt Chiêm Khoa Tư, Hàn Thạc bây giờ thật sự là ma quỷ từ đầu đến chân, so với Thiên Tai giáo hội còn tà ác hơn, hẳn phải thanh trừ bằng mọi giá mới có thể khiến cho nhiều người tránh được sự tà ác của hắn.
– Ta thật ra đang chờ lửa thánh của các ngươi thiêu đốt, lại sợ ngươi không có được cơ hội này!
Hàn Thạc xem thường hừ lạnh một câu, sau đó tay phải đột nhiên bốc lửa rừng rực, bao phủ toàn bộ cánh tay phải. Hàn Thạc liếc nhìn ngọn lửa rừng rực thiêu đốt tay phải, lạnh lùng trừng mắt Chiêm Khoa Tư nói:
– Màu sắc lửa thánh của các ngươi không phải như vậy sao?
– Đồ dị đoan dám khinh thường lửa thánh, ngươi sẽ bị Quang Minh thần xét xử! – Chiêm Khoa Tư ngẩng cao đầu quát lớn một câu, rồi ngâm lên thánh ca trong vòng vây bảo hộ thận trọng của sáu Thần Điện kỵ sĩ.
Thần khí Khải Kỳ Lục của Quang Minh giáo hội trong tay Chiêm Khoa Tư theo tiếng ngâm thánh ca du dương, không thấy gió cũng nhanh chóng đảo mình, từng vòng từng vòng ánh sáng mang theo khí tức thần thánh tuôn tràn khắp chung quanh. Những thi thể được Hàn Thạc làm cho sống dậy khi bị ánh sáng thần thánh chiếu rọi liền nhanh chóng trở thành tro bụi.
Ngay cả Vong Linh Thiên Mạc màu xanh đen bao phủ cả bầu trời cũng bị từng luồng ánh kim chói mắt xé rách, rồi cả ao axit cũng bị ánh sáng thần thánh làm cho bốc hơi. Cơ hồ trong chớp mắt, cả quốc gia thần chết được Hàn Thạc hao phí nhiều sức lực tinh thần tạo thành, theo sự bao phủ của ánh sáng thần thánh không ngờ đã bị tan biến.
Nói Quang Minh giáo hội chính là khắc tinh của Vong Linh pháp sư quả nhiên không sai. Hàn Thạc tự nhiên không thèm để mắt đến kẻ đẳng cấp khá thấp của ma pháp sư Quang hệ, nhưng Chiêm Khoa Tư nắm giữ thần khí Khải Kỳ Lục, lợi dụng sức mạnh của vũ khí thần thánh đúng là tạo nên uy hiếp rất lớn cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc vốn đang nắm chắc thắng lợi, do Chiêm Khoa Tư xuất hiện làm rối loạn tiết tấu. Nếu như không cách nào lợi dụng các sinh vật bất tử ngăn trở bọn họ, bằng vào một mình hắn muốn bảo vệ cho Bố Lôi Đặc Nhĩ thành thật sự còn khó hơn lên trời.
– Ta ghét loại ánh sáng này quá! – Nhìn thấy từng vòng từng vòng ánh sáng thánh khiết tràn ra, Hàn Thạc chán ghét lên tiếng, nhưng trong não lại đang nhanh chóng suy tư phương pháp ứng phó.
Bởi vì, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện, do Chiêm Khoa Tư xuất hiện, thủ lĩnh Pháp Tư của đám cường đạo đang bỏ chạy trối chết lại thống lĩnh những huynh đệ thủ hạ đó quay ngược trở lại.
Sau khi ánh sáng thần thánh tịnh hóa hết nguy hiểm từ những thi thể cùng ao axit, vài trăm tên cường đạo ở chân thành Bố Lôi Đặc Nhĩ lại giương mắt gầm gừ về phía những binh sĩ thưa thớt mất tinh thần trên thành tường.