Phần 19: Chọc Giận…
Giống như di chuyển bằng truyền tống trận, một đạo quang mang màu trắng hiện lên. Chỉ nghe ù ù một tiếng, mọi người đã xuất hiện ở giữa một dòng sông nhỏ. Ai nấy đều ướt như chuột lột, từ giữa sông nhô đầu lên, mồm miệng há hốc hít thở không khí trong lành.
– Bố Lai Ân, ngươi không phải đang ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này? – Ngải Mễ Lệ lúc này đã buông tay Hàn Thạc ra, nhô đầu lên khỏi mặt sông hỏi.
– Ách. Ta nghĩ muốn tới đây rất có nhiều phương tiện, ngươi cũng biết mà. – Hàn Thạc quay về Ngải Mễ Lệ chớp mắt vài cái, nhỏ giọng.
Ngải Mễ Lệ sửng sốt rồi đột nhiên nhớ tới Tử Vong Mộ Địa trong U Ám sâm lâm. Với ma pháp trận trong đó, Hàn Thạc vô luận ở địa phương nào đều có phương tiện để qua lại.
– Đáng chết thật! Sao lại rơi vào chỗ này, chạy nhanh lên một chút. Bọn chúng sẽ đuổi tới đó. – Thanh âm Tắc Tây Lị Á ở xa phía sau truyền tới. Nàng cả người ướt rượt, đột nhiên kêu toáng lên.
Nghe tiếng hô của Tắc Tây Lị Á, Ngải Mễ Lệ liếc mắt ra hiệu cho Hàn Thạc. Cả hai lập tức theo đám thành viên Ám Mạc rời khỏi con sông rồi đi dọc theo đường tiến vào U Ám sâm lâm.
– Người vừa rồi là ai vậy? – Trong khi đang đi, Hàn Thạc không quên hỏi Ngải Mễ Lệ lai lịch gã trung niên gày gò đã giao đấu cùng hắn.
Ngải Mễ Lệ vừa đi lên từ con sông nhỏ, thân thể ướt sũng được một đám sương mù đen thẫm bao phủ. Nàng khẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi tới bờ đối diện rồi chạy theo mọi người phía sau Tắc Tây Lị Á. Cả đoàn lúc này bao gồm Tắc Tây Lị Á nhanh nhẹn đi trước nhất, Ngải Mễ Lệ cùng Hàn Thạc sóng vai đi liền kề, sau cùng là các thành viên Ám Mạc cấp thấp.
Nàng nghe Hàn Thạc hỏi thì quay đầu lại, liếc hắn, giải thích:
– Gã gọi là Tạp Tắc Nhĩ, là một Đại Đức lỗ y phản bội lại Tự Nhiên thần giáo, là một cường giả cực kỳ đáng sợ. Mặc dù vì phản bội lại Tự Nhiên thần giáo nên không thể tiếp tục lợi dụng lực lượng tự nhiên, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng thuần thục thuật biến hình của Đại Đức lỗ y. Hắn có thể biến thành gấu lớn, lại sử dụng được Trọng lực thuật. Ngươi có thể dùng sức mạnh đấu trực diện với hắn đã biến thành gấu lớn, thật sự là càng ngày càng lợi hại.
Vừa nghe đối phương là một Đại Đức lỗ y, Hàn Thạc đột nhiên nhớ lại Đại Đức lỗ y Khải Tư Tân, bất giác so sánh thì thấy Khải Tư Tân về phương diện sức mạnh tựa hồ thua kém không ít.
– Khải Tư Tân cũng là một Đại Đức lỗ y. Tại sao thực lực ông ta cũng không cường đại như Tạp Tắc Nhĩ? – Hàn Thạc nhíu mày, trong lòng nghi hoặc hỏi tiếp.
Ngải Mễ Lệ khẽ vấn lại mái tóc đang lòa xòa, liếc mắt nhìn Tắc Tây Lị Á phía trước, tiếp tục giải thích:
– Đại Đức lỗ y vốn dĩ tu tập các kỹ năng thần kỳ của Tự Nhiên thần giáo. Lợi dụng lực tự nhiên thao túng thực vật thì đại bộ phận bọn họ đều có thể nắm vững. Theo truyền thuyết đây là năng lực Tự Nhiên nữ thần ban cho bọn họ.
Song thuật biến hình thì không dễ dàng nắm vững như vậy. Chỉ có một vài Đức lỗ y thiên tư phi phàm mới có thể tu luyện thành công, xem ra Khải Tư Tân hẳn là không nắm vững thuật biến hình. Nếu không lần trước ở trong thành Ngõa Luân Thành, ông ta cũng không bị người giam giữ dễ dàng như thế.
Nghe Ngải Mễ Lệ nói như vậy, Hàn Thạc suy nghĩ một chút mới hiểu được. Hắn thầm nghĩ Khải Tư Tân luôn luôn phụng thị Tự Nhiên nữ thần lại không học được thuật biến hình. Ngược lại phản đồ phản bội lại giáo lý Tự Nhiên thần giáo lại học được thuật biến hình, thật sự khá trào phúng.
– Được rồi, các ngươi lúc này tới U Ám sâm lâm có nhiệm vụ gì vậy? – Hàn Thạc thủy chung không vội vã bước cạnh Ngải Mễ Lệ trên đường tiến vào đám cây cối rậm rạp trong rừng sâu, lúc này lên tiếng hỏi tiếp.
Tắc Tây Lị Á đang dẫn đường phía trước, đột nhiên mái tóc dài thanh tú trên đầu khẽ lắc lắc. Từng giọt nước trong suốt như ngọc trai bắn ra từ mái tóc, nàng quay đầu lại, cặp mắt sáng ngời chiếu thẳng vào Ngải Mễ Lệ, hừ nhẹ:
– Cho dù không có ngươi trợ giúp, chúng ta cũng có thể rời đi an toàn. Nhiệm vụ lần này do ta phụ trách, Ngải Mễ Lệ tỷ tỷ cũng phải nghe lời ta. Ngươi không có tên trong nhiệm vụ này, bởi vậy tất yếu ngươi không được biết.
Ngải Mễ Lệ đang định trả lời thì nghe Tắc Tây Lị Á vừa nói như thế, không khỏi cảm thấy có lỗi cười khổ với Hàn Thạc:
– Tắc Tây Lị Á đại nhân đã lên tiếng, ta cũng sẽ không nhiều lời nữa.
– Ngải Mễ Lệ tỷ tỷ!
Tắc Tây Lị Á liếc mắt oán trách Ngải Mễ Lệ, khẽ nói:
– Chúng ta phải công tư rõ ràng mà.
– Biết rồi, biết rồi!
Ngải Mễ Lệ nhượng bộ, mỉm cười với Hàn Thạc:
– Được rồi, ngươi cũng không nên hỏi nhiều. Chúng ta không có chuyện gì, nếu ngươi có việc gì vội thì đi làm đi, không cần lo lắng cho chúng ta.
Tắc Tây Lị Á có thể xuất ra không gian chi môn rõ ràng là nhờ sử dụng ma pháp quyển trục. Bất quá có thể có ma pháp quyển trục không gian chi môn, nói rằng cho dù không có Hàn Thạc xuất hiện, Tắc Tây Lị Á cũng có thể mang theo bọn người Ngải Mễ Lệ ung dung rời đi. Nói như vậy Tắc Tây Lị Á cũng không tính là được Hàn Thạc cứu.
Nghe Ngải Mễ Lệ nói như vậy, Hàn Thạc mặc dù đối với nàng còn có chút lo lắng. Nhưng mà Tắc Tây Lị Á đã rõ ràng không muốn cho hắn tham dự hỗ trợ, Hàn Thạc cũng nhiều lời.
Đang định dặn dò Ngải Mễ Lệ vài câu rồi rời khỏi đoàn người, đột nhiên Hàn Thạc bất tri bất giác phát hiện, trong lúc bản thân hắn đi theo đoàn người Tắc Tây Lị Á không thể ngờ lại tới khu vực cư ngụ của sâm lâm cự ma. Hơn mười cự ma chiến sĩ da màu xanh biếc, thấy Tắc Tây Lị Á phía trước thì không nói hai lời, cự phủ trong tay ném thẳng về phía nàng.
– Sâm lâm cự ma đáng ghét, sao gần đây vũ khí lại ngày càng tinh xảo vậy!
Trước ngực Tắc Tây Lị Á lập tức nổi lên một ma pháp trận hình vòng cung. Sau đó xuất hiện một cái băng thuẫn màu lam trong suốt tuyệt đẹp từ ma pháp trận trước ngực, đầu tiên nó còn ở thể lỏng chảy trong không khí, gặp gió liền đông cứng lại thành băng thuẫn.
Mấy cái lợi phủ do sâm lâm cự ma chiến sĩ ném tới đập vào mặt trên băng thuẫn màu lam vang lên tiếng leng keng, chỉ lưu lại trên mặt trước băng thuẫn một chút vết tích, căn bản không thể xuyên phá phòng hộ của băng thuẫn.
– Nơi này chính là khu vực của sâm lâm cự ma, chúng ta trước hết cứ trốn ở đây đã. Chỉ cần Tử Kinh kỵ sĩ đoàn đến đây, sâm lâm cự ma trí tuệ thấp kém này nhất định sẽ liều mạng công kích bọn họ. Mặc dù Tử Kinh kỵ sĩ đoàn là một trong mười đại kỵ sĩ đoàn của đại lục, nhưng tại sâm lâm này thực lực cũng giảm đi nhiều. Bộ lạc sâm lâm cự ma cũng không nhỏ, nhất định cũng có thể gây cho bọn chúng một chút phiền toái. Cho dù Tử Kinh kỵ sĩ đoàn diệt hết bọn họ, cũng coi như là vì U Ám sâm lâm trừ hại.
Tắc Tây Lị Á lạnh lùng tự nói một mình. Nàng nhìn mấy sâm lâm cự ma vừa bỏ chạy đi sau khi quăng vũ khí rồi quay lại nhìn mấy tên Ám Mạc đều đeo mặt nạ bịt kín, ra lệnh:
– Hãy tiêu diệt mấy sâm lâm cự ma tuần tra phía trước. Đợi lát nữa Tử Kinh kỵ sĩ đoàn tới, sâm lâm cự ma bị chọc giận, chắc chắn sẽ dồn hết sức tấn công bọn chúng. Chúng ta chẳng những có thể nhân cơ hội chạy ra, nói không chừng còn có thể kiếm chút tiện nghi.
Tại Tắc Tây Lị Á vừa nói xong, vài tên thành viên Ám Mạc đã nhanh nhẹn xông ra ngoài. Những người này đều có thực lực tối thiểu là Cao cấp kiếm sĩ, vài tên sâm lâm cự ma tuần tra tuyệt đối không có khả năng chống lại.
Ngay trong lúc này, Hàn Thạc đột nhiên trầm mặt chặn đường, hắn khẽ quát:
– Không được! Những Sâm lâm cự ma này các ngươi không thể động vào.
Chủng tộc sâm lâm cự ma này có thể nói là lực lượng trong tay Hàn Thạc. Bọn chúng đã xem Tiểu Khô Lâu như là Đạt Đạt Lạp ác ma cần thờ phụng. Lực lượng này có thể nói là Hàn Thạc hoàn toàn khống chế, đối với mệnh lệnh của hắn hoàn toàn nghe lời. Từ nay về sau còn sử dụng rất nhiều, tuyệt đối không thể để cho Tắc Tây Lị Á mượn tay Tử Kinh kỵ sĩ đoàn diệt tộc.
Mười đại kỵ sĩ đoàn của đại lục bất luận ra sao cũng đều là kỵ sĩ đoàn thân kinh bách chiến, năng lực chiến đấu rất cao. Mỗi người có thể tiến vào mười đại kỵ sĩ đoàn đều nhất định trải qua khảo nghiệm chiến tranh nhiều lần. Tử Kinh kỵ sĩ đoàn có thể có tên trong mười đại kỵ sĩ đoàn, chỉ cần một trăm tên kỵ sĩ trong Tử Kinh kỵ sĩ đoàn tới, hơn năm trăm sâm lâm cự ma tuyệt đối đừng mơ tưởng còn sống ra khỏi thôn xóm.
Hàn Thạc đích xác đã nghe nói qua về sự đáng sợ của bọn chúng cho nên mới tuyệt đối không để cho Tắc Tây Lị Á làm như vậy. Nếu không sâm lâm cự ma chỉ còn một đường bị diệt tộc, đây là điều hắn không thể tiếp nhận.
– Chỉ là mấy sâm lâm cự ma tham lam mà thôi, ngươi sao lại phải bảo vệ bọn chúng? Không phải điên rồi đấy chứ? – Tắc Tây Lị Á nhíu mày liễu, lạnh lẽo nhìn Hàn Thạc.
– Đi nhanh đi! Ta cảm giác được mấy người Tử Kinh kỵ sĩ đoàn đang tới rất gần rồi. Sâm lâm cự ma này đối với ta có tác dụng, ai cũng không được động tới bọn họ. Nếu không chớ có trách ta là kẻ dưới mà phạm thượng! – Vẻ mặt Hàn Thạc lúc này toát lên vẻ không thể thương lượng, nhìn Tắc Tây Lị Á lạnh lùng.
– Ngươi đang cản trở nhiệm vụ của chúng ta. Thân là thành viên Ám Mạc, ngươi có biết là ta có quyền trừng trị ngươi hay không! – Tắc Tây Lị Á cũng bị Hàn Thạc làm cho nổi cáu, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn quát lớn.
– Đi đường khác! Nếu không, đừng trách ta không khách khí! – Hàn Thạc không sợ hãi chút nào, hừ lạnh gằn giọng tiếp.
– Tắc Tây Lị Á muội muội, hay là chúng ta đi lối khác vậy. Coi như là cho ta chút mặt mũi đi! – Ngải Mễ Lệ thấy hai người căng thẳng, vội vàng kéo kéo chéo áo Tắc Tây Lị Á, giọng cầu khẩn.