Phần 94: Lượng Lớn Thuốc Nổ…
Vừa rót vào tai những lời đường mật, vừa vuốt ve, chỉ mất nửa giờ, Hàn Thạc đã làm cho Phạm Ny vốn đến đây để hỏi tội trở nên tươi roi rói, nghe những lời đó, Phạm Ny miệng tủm tỉm cười, tâm ý vui vẻ, hài lòng rời khỏi phủ đệ của hắn.
Bằng tốc độ nhanh nhất đi tới Bố Tư Đặc thương hội tìm Phỉ Bích, Hàn Thạc vừa nhìn thấy nàng liền không úp mở yêu cầu thẳng thắn:
– Ta cần thuốc nổ, loại có lực sát thương lớn nhất, lượng thuốc đủ để san bằng một tòa núi nhỏ!
– Trời ạ, chàng cần làm gì?
Là một người đàn bà bình thường, nghe được Hàn Thạc cần gấp thuốc nổ có lực sát thương thật lớn, càng mạnh càng tốt, chỉ cần suy nghĩ chút liền biết hắn muốn làm gì, Phỉ Bích lộ vẻ kinh hãi.
– Đừng hỏi nhiều như vậy, mau giúp ta kiếm, đừng cho người nào biết.
Hàn Thạc đã quyết định, bất chấp tất cả, thời gian không chờ một ai, tất nhiên là càng nhanh càng tốt.
Đàn bà khi đã cùng nam nhân có quan hệ thân thể, cho dù là Phỉ Bích có lãnh ngạo như vậy, thì cũng sẽ vì nam nhân đó thay đổi theo lẽ thường thôi, huống chi nàng biết rằng đầu óc Hàn Thạc tinh minh, sẽ không làm nên chuyện gì ngu ngốc, bởi vậy, tuy có nghi hoặc nhưng khi Hàn Thạc thúc giục lần nữa, cũng không hỏi thêm liền gật đầu nói:
– Cho thiếp ít thời gian, thiếp sẽ thu gom bằng mọi cách.
– Tốt… thống nhất ngày mốt ta sẽ tới lấy thuốc nổ, hai ngày này nàng tạm thời không nên đi đâu. – Hàn Thạc căn dặn rồi vội vàng rời khỏi Bố Tư Đặc thương hội.
Quay về mật thất của phủ đệ một cách vô thanh vô tức, thông qua Truyền tống trận đi tới Tử Vong Mộ Địa, sau đó sử dụng Ma Động Cửu Thiên thuật bay tới sơn cốc có mỏ Bí ngân rồi gọi ra Thổ Giáp thi.
Ba con Âm Ma chậm rãi bay vào giữa sơn cốc. Hình ảnh, cảnh vật được truyền liên tiếp tới Hàn Thạc. Liên minh ba phương thế lực Hồng Liêm dong binh đoàn, Môn La gia tộc và Tạp Tháp Nhĩ thú nhân, tổng cộng có hơn một ngàn người đóng quân tại phụ cận, tầng tầng lớp lớp vây quanh sơn cốc.
Mỏ Bí ngân kia vẫn hoạt động như trước, song bởi vì bên trong mỏ địa thế hiểm trở, chật hẹp, khai thác quặng Bí ngân cũng không phải việc dễ dàng. Nhất là quặng Bí ngân lại pha trộn với quặng bạc, thường thường đều nằm ở phía sâu, cho nên mấy ngày nay, ba phương thế lực mặc dù tăng ca khai thác, tiến độ công việc vẫn không theo như ý muốn.
Ba con Âm Ma bay một vòng khắp các hang hốc, Thổ Giáp thi ẩn núp trong đất, giống như Thổ Hành Tôn đi lại khắp nơi, theo khống chế tâm thần của Hàn Thạc tạo ra một cái hang động không thể bị phát hiện trong lòng đất của sơn cốc để chứa đám thuốc nổ cực mạnh do Phỉ Bích cung cấp.
Từ khi Lao Lôi Tháp và Ai Đức Ôn nói chuyện, Hàn Thạc biết trong sơn cốc rốt cuộc sẽ có một trận huyết chiến, phần lớn binh lực của bốn thế lực lớn ở Nhật Diệu cốc sẽ tham gia trong trận chiến này, trong đó có Già La dong binh đoàn của Lao Lôi Tháp, trong khoảng thời gian này, gã dùng các loại lợi ích để lôi kéo về gần mười thế lực nhỏ.
Bởi vì có quặng Bí ngân tồn tại, các thế lực khác cũng đưa vào một lượng lớn binh lực, một khi chiến đấu bộc phát, sơn cốc này sẽ trở thành chiến trường lớn nhất của Nhật Diệu cốc từ trước đến nay, Hàn Thạc cần làm là đặt phía dưới chiến trường lượng thuốc nổ đủ để hủy diệt tất cả các thế lực, một mẻ lưới bắt hết các thế lực trong cốc.
Chuyện này làm cũng cần phải cẩn thận, cũng chỉ có năng lực thần kỳ chui luồn trong đất của Thổ Giáp thi, mới có thể không một tiếng động hoàn thành nhiệm vụ này, lúc này cả ba Âm Ma do Hàn Thạc phóng ra cũng không phát hiện thấy thổ hệ ma pháp cường đại của ma pháp sư. Cho nên càng mạnh dạn cho Thổ Giáp thi bắt đầu bố trí.
Cho dù với năng lực thần kỳ của Thổ Giáp thi, ở bên trong sơn cốc bố trí cất giấu thuốc nổ trong hang động cũng mất một khoảng thời gian. Trong lúc đó, Hàn Thạc thông qua ba Âm Ma liên tục quan sát các cao thủ lưu lại trong sơn cốc, sợ những người này nhận ra động tĩnh trong lòng đất, phát hiện ra bố trí lúc này.
May mà tất cả đều thuận lợi, sau khi Thổ Giáp thi hoàn thành bố trí địa huyệt, Hàn Thạc liền rời khỏi sơn cốc. Ở Tử Vong Mộ Địa nghiên cứu kỹ ma pháp Linh Hồn Chấn Chiến của cảnh giới Ma đạo sư. Ma pháp này vô cùng bí ẩn khó hiểu.
Linh Hồn Chấn Chiến là thông qua tinh thần lực của bản thân, công kích trực tiếp linh hồn của đối phương, muốn nắm vững tốt ma pháp này, đầu tiên phải có nghiên cứu nhất định về mặt linh hồn, mặt khác còn phải nắm vững kỹ xảo công kích bằng tinh thần lực, chẳng nói đâu xa, chỉ một bước là tụ tập tinh thần lực thành một đạo công kích, cũng đã rất khó làm được.
Trong Tử Vong Mộ Địa luyện tập liên tục, Hàn Thạc nhíu mày tự đánh giá phương thức công kích bằng tinh thần này, khi hắn tập trung tinh thần lực, có thể cảm giác được rõ ràng loại tinh thần không màu không sắc như vậy, nhưng yêu cầu tinh thần lực phải hóa thành công kích hữu hình, vô luận Hàn Thạc thử như thế nào, cũng đều không có biện pháp làm được.
“Đích xác khá khó khăn à!”
Hàn Thạc lẩm bẩm tự nói, liên tục tập trung tinh thần lực, cố gắng làm tinh thần lực hình thành một loại công kích hữu hình.
“Thần thức vô ảnh vô hình, nhưng lại có tác dụng vô cùng, ngoài lấy tâm làm chủ, tâm động thì thần khởi…”
Một đoạn khẩu quyết ma công đột nhiên được Hàn Thạc nhớ lại, đây là miêu tả về thần thức trong ma công, khi ma công đạt tới cảnh giới kế tiếp Phân Ma, tu ma giả có thể cảm ứng rõ ràng được thần thức, thần thức thực ra là một loại quá trình cường hóa đối với linh hồn, tu ma giả ở Phân Ma cảnh giới, linh hồn chuyển biến thành thần thức, chỉ cần thần thức không bị diệt, tu ma giả có thể sống mãi.
Thần thức thuộc loại tồn tại vô hình vô ảnh, một khi linh hồn biến thành thần thức, sẽ có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, đơn giản nhất là có thể lợi dụng thần thức cảm ứng động tĩnh xung quanh, dựa trên sự mạnh yếu của thần thức, độ cảm ứng rõ ràng và phạm vi cũng có chênh lệch, trong khi cùng người giao chiến, chỉ cần thần thức đủ mạnh, có thể hình thành các loại công kích kỳ dị đối địch, ví dụ như huyễn cảnh hoặc công kích thực chất, thao túng tâm thần của đối phương, làm cho đối phương trở thành con rối, ngoài ra còn các tác dụng kỳ diệu khác.
Thần thức cũng có thể công kích linh hồn địch nhân, nhưng thủ đoạn và huyền ảo phong phú hơn tinh thần lực, theo những giảng giải về các phương pháp công kích bằng thần thức trong ma công, Hàn Thạc tựa hồ hiểu được rằng thần thức và tinh thần lực có cùng tác dụng như nhau. Mà thần thức lại là linh hồn của tu ma giả, dù Ma Anh bị hủy diệt, tu ma giả chỉ cần thần thức không mất đi, có thể lợi dụng kinh nghiệm trong dĩ vãng tiêu hao thời gian mà trọng tu Ma Anh, nhưng khi thần thức bị hủy diệt, tu ma giả chính thức hồn phi phách tán, không lưu lại thế giới này dấu tích gì nữa. Tinh thần lực ngược lại có tính chất giống như Ma Anh, cho dù tinh thần lực mất đi hoàn toàn, nhiều nhất chỉ không thể tụ tập ma pháp nguyên tố để phóng thích ma pháp, chỉ làm cho một ma pháp sư trở thành người thường mà thôi, không mất đi tính mạng.
Ở trong Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc liên tục suy xét, nhất là lý giải về một số phương pháp dùng thần thức công kích, hắn cẩn thận lĩnh ngộ, dần dần tựa hồ nắm được đầu mối, khi tinh thần lực hoàn toàn tập trung, để tâm thần tĩnh lặng, trong đầu bỗng nhiên lóe lên ý niệm, tinh thần lực đột nhiên biến động mạnh, một loại dao động kỳ diệu bỗng nhiên sinh ra.
Lúc này, Hàn Thạc rất nhanh niệm xuất ma pháp chú ngữ, lực lượng kỳ dị chẳng biết từ đâu sinh ra, cùng tinh thần lực rất nhanh hòa thành một thể, một loại sóng gợn tản ra, giống như trong nước truyền về phía trước.
– Ồ, có chút tiến bộ, còn thiếu chút nữa!
Hàn Thạc thở nhẹ một hơi, vừa mới cảm ứng được tinh thần lực ngưng tụ, hình thành một loại công kích hữu hình về phía trước, thế nhưng bởi vì phía trước cũng không có linh hồn nào tồn tại, công kích của hắn không có mục tiêu nên cũng không rõ hiệu quả của nó.
– Xem chừng phải tìm người sống để thí nghiệm thôi!
Hàn Thạc lẩm bẩm tự nói, suy nghĩ một lúc, phát hiện thời gian dường như không còn sớm, lúc này lại rời khỏi Tử Vong Mộ Địa.
Không cần thông báo, Hàn Thạc đi thẳng tới Bố Tư Đặc thương hội, đến phòng của Phỉ Bích tìm nàng, hỏi:
– Thế nào rồi?
– Thu thập được một ít, nhưng mà bởi vì thời gian quá ngắn, hơn nữa thuốc nổ là hàng quốc cấm nguy hiểm, cho nên số lượng cũng không đủ để phá nổ một tòa núi nhỏ. Thực ra nếu chàng cho thiếp thêm chút thời gian, thiếp có thể tới một số thành thị xa hơn một chút tìm kiếm thêm. – Phỉ Bích bất đắc dĩ nhìn Hàn Thạc, nói với giọng tựa như có lỗi.
– Không kịp rồi, có bao nhiêu tính bấy nhiêu thôi. Ài, chuyện này tốt nhất đừng cho ai biết, nếu không có thể hơi phiền toái. – Hàn Thạc nhíu mày nói.
– Yên tâm đi, thiếp thông qua mấy tiểu thương để kiếm đó, nhưng là luân phiên thu mua, thiếp nghĩ không có vấn đề gì đâu. – Phỉ Bích trả lời.
Sau đó, không gian giới chỉ của Phỉ Bích liên tục lóe sáng, một túi được bao cẩn thận, chính là thuốc nổ được nàng đưa vào không gian giới chỉ của Hàn Thạc, cho đến khi Phỉ Bích giao toàn bộ cho hắn xong, nàng lúc ấy mới dò hỏi:
– Bố Lai Ân, chàng rốt cuộc định làm gì, không phải chàng muốn hủy Bố Lôi Đặc Nhĩ thành chứ?
– Không có quan hệ gì đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, ta tạm thời còn chưa quay về đó mà.
Hàn Thạc thuận miệng trả lời, ôm Phỉ Bích hôn một cái, cười nói:
– Tốt lắm, không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.
Trong ánh mắt kinh dị của Phỉ Bích, Hàn Thạc vội vàng rời khỏi Bố Tư Đặc thương hội, trực tiếp dùng Truyền tống trận quay về Tử Vong Mộ Địa rồi bay nhanh lại khu mỏ bí ngân.