Phần 89: Công Huân…
Ngay khi có sự xuất hiện của hơn một trăm hắc ám sinh vật thì số phận của Lợi Ách Khải Ân xem như đã được định đoạt rồi. Dẫu sao cùng với Hàn Thạc giao chiến một trận, đấu khí của lão cũng bị hao phí phần lớn, nhất là một chiêu biến đấu khí thành hàn mang kim châm để công kích.
Hàn Thạc có tinh thần lực thuộc cấp bậc Đại ma đạo sư, mặc dù còn chưa thể phóng xuất Vong Linh ma pháp thuộc cảnh giới này. Nhưng với tinh thần lực khổng lồ như vậy, cũng đủ làm vốn để cho Hàn Thạc gọi về một số lượng lớn hắc ám sinh vật, nhất là trong đám hắc ám sinh vật này còn có Tiểu Khô Lâu, Thổ Giáp Thi, Mộc Giáp Thi với thực lực đáng sợ.
Ba hắc ám sinh vật kỳ dị này ẩn thân trong đám vong linh đại quân khổng lồ rồi xuất ra công kích bất ngờ, căn bản mà nói không phải người bình thường có thể phòng ngự được. Lợi Ách Khải Ân một mặt phải ứng phó với công kích toàn diện của Lục Ma Phong, rồi còn phải đối mặt với hai tên Tà Ác kỵ sĩ có thực lực nổi tiếng cường đại, đương nhiên phải đặt phần lớn sự chú ý qua bên này.
Lợi dụng cơ hội đó, ba tên sinh vật kỳ dị thỏa sức lợi dụng phương thức công kích đặc thù. Chỉ sau một lát liền có hiệu quả tức thì, Lợi Ách Khải Ân trong nháy mắt bị Tiểu Khô Lâu đánh lén dẫn tới trọng thương, bị Tà Ác kỵ sĩ đạp chết cũng là điều đương nhiên.
Hơn trăm hắc ám sinh vật phút chốc vây kín lấy Lợi Ách Khải Ân, che kín luôn tầm mắt của những quý tộc đang coi ở chung quanh cùng tùy tùng. Bọn họ căn bản là không nhìn rõ được đã xảy ra tình huống gì, chỉ nghe được từng tiếng rống thảm thiết của Lợi Ách Khải Ân phát ra.
Đợi đến khi tiếng gào thảm thiết của Lợi Ách Khải Ân bình lặng xuống, Hàn Thạc vẫn đứng ngạo nghễ trên hư không mới chậm rãi niệm động chú ngữ, đưa hơn trăm hắc ám sinh vật do mình gọi về toàn bộ tống trở lại dị thời không. Tới lúc đám hắc ám sinh vật dời đi hết, trên thảm cỏ, ngoại trừ nhìn thấy những vết máu rơi vãi ra thì không thấy bất cứ một vết tích gì, ngay cả mảnh vụn xương cốt cũng chẳng còn.
Tất cả mọi người hiểu được, Lợi Ách Khải Ân đã tiêu đời rồi! Lão nhất định là bị đám hắc ám sinh vật kia xé xác rồi ăn sạch sẽ, vết tích từ những mảng lớn máu huyết còn chưa khô ở trên mặt cỏ có thể chứng minh được điều này là sự thật.
– Xong… xong đời rồi hay sao!
– Lợi Ách Khải Ân đã chết, chắc hẳn đã chết!
– Ô! Làm sao có thể như vậy, vừa mới đây đã bị làm thịt rồi!
Những người đứng vây quanh xem trận tỉ đấu kinh hãi ngó lên Hàn Thạc đang ngạo ngễ trên hư không, rồi lại nhìn xuống những vết máu loang lỗ sờ sờ trước mắt, tất cả đều hiểu được chiến đấu đã chấm dứt. Hàn Thạc đã thành công giết chết Cuồng đại kiếm sư Lợi Ách Khải Ân của liên minh thương hội Ba Đặc. Trận đấu này hắn chiến thắng một cách quang minh lỗi lạc, từ đầu đến cuối đều thể hiện ra vũ kỹ thần kỳ.
Cuối cùng, sử dụng tới ma pháp hoa mỹ, có hiệu quả nhất mà các Vong Linh pháp sư thường dùng là chiến thuật biển người, lấy số đông đè chết tươi Đại kiếm sư. Trận đánh này bất luận ra sao thì cũng được xưng là kinh điển. Nhất là phương thức công kích bằng hàn mang giống như mưa phùn của Lợi Ách Khải Ân, còn Hàn Thạc với vũ kỹ thần kỳ phân thân thành bốn, càng in một dấu ấn sâu đậm ở trong lòng của chúng nhân.
Đương trường những tiếng thảo luận ồn ào không dứt. Hàn Thạc đang đứng ngạo nghễ trên không trung chợt thét lên một tiếng vang vọng bầu trời rồi phá không bay đi, thân hình tiêu sái chậm rãi biến thành một điểm đen, cuối cùng biến mất không nhìn thấy tung tích.
Chẳng những là người đang coi ở trong điền viên cư biết được kết quả là Hàn Thạc đại thắng, đến ngay cả một số cư dân trên đường phố xung quanh điền viên cư khi nhìn thấy hắn từ trên cao bay khỏi, cũng đều biết được kết quả. Toàn bộ đều hét lớn lên, không khí vui vẻ giống như trong ngày lễ hội.
Đại vương tử Tra Lý Tư sắc mặt âm trầm một cách đáng sợ. Mặc cho gã suy nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ tới Lợi Ách Khải Ân lại thất bại. Đối với gã mà nói, điều này căn bản không phải là sự thật.
Sắc mặt còn khó coi hơn cả Tra Lý Tư đó là đại thương nhân Tạp Mai Long đang đứng ở đằng sau. Sắc mặt của y xám như tro, ánh mắt ngốc trệ nhìn vào hư không, căn bản không biết phải làm sao mới được. Thân là người đứng sau hậu trường thao túng màn cá cược này, Tạp Mai Long cũng đồng dạng phải dốc hết vốn ra. Chỉ mới nói đến thương hội Bố Tư Đặc của Phỉ Bích thôi thì đã phải bồi thường cơ man nào rồi.
Trái ngược lại với hắn chính là Phỉ Bích, chỉ thấy khuôn mặt vốn lãnh ngạo giờ đây tràn ngập sự hưng phấn không thể dứt được, cái miệng như trái anh đào không ngừng lẩm bẩm:
– Phát tài rồi, phát tài lớn rồi!
– Hắc hắc, hắc hắc, Bố Lai Ân ơi là Bố Lai Ân, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng! – Lao Luân Tư nhìn sang bộ mặt đưa đám của Tra Lý Tư, cảm thấy chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay. Gã cười lớn tiếng rồi cùng Phỉ Bích nghêng ngang bước qua trước mặt Tra Lý Tư và Tạp Mai Long để rời đi.
– Đi thôi, phụ thân! – Ngải Mễ Lệ mặc dù sớm biết kết quả sẽ như thế, thế nhưng thấy Hàn Thạc đại phát thần uy, thân chỉ là người có quan hệ trong bóng tối với hắn vậy mà cũng cảm thấy vinh quang vô hạn. Khóe miệng nàng khẽ lộ ra một nụ cười hoan hỉ rồi quay sang vui vẻ nói với lão trượng Cáp Ân.
– Thật sự… thật sự hết lời với tên tiểu tử này a! – Lão trượng Cáp Ân than thở một hồi rồi cùng với Ngải Mễ Lệ đi khỏi điền viên cư.
Đám quan chức quyền quý sau khi ly khai điền viên cư thì những chi tiết về trận đại thắng của Hàn Thạc trước Lợi Ách Khải Ân được truyền đi nhanh chóng. Nhất thời, cả thành Áo Sâm nơi nơi đều bàn tán về trận đại chiến của Hàn Thạc. Có không ít tiểu thư quý tộc thầm coi hắn trở thành đối tượng khâm phục và hâm mộ. Không biết bao nhiêu quý tộc muốn thu dụng Hàn Thạc dưới trướng của mình.
Tại thành Áo Sâm, trong hoàng cung.
Hai người dời đi sớm một bước là Ai Mễ Á Tư, Khảm Địch Đạt và Quốc vương của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đang ở trong một gian mật thất, hai người bọn họ đang nhẹ giọng thuật lại diễn biến của trận đấu.
Một lúc sau, Quốc vương Ô Đặc Lôi Đức đột nhiên vui vẻ hét lên:
– Tốt, làm tốt lắm, ngày hôm qua ta mới nghe nói hắn đã tìm được bản vẽ chế tạo, hôm nay lại đập chết tên Lợi Ách Khải Ân của liên minh thương hội Ba Đặc. Tên tiểu tử này đích xác đáng để cho ta đầu tư một khoản lớn!
– Bệ hạ, không chỉ như vậy, Bố Lai Ân sở hữu một loại vũ kỹ thần kỳ thật sự đáng sợ. Không những có thể trở thành cường giả đứng đầu, hơn nữa vũ kỹ của hắn nếu có thể phổ biến ra, đối với đế quốc mà nói, sẽ sinh ra sức ảnh hưởng không thể tưởng tượng được! – Ai Mễ Á Tư đợi lúc Ô Đặc Lôi Đức vui vẻ nói xong, lập tức với vẻ mặt thận trọng nói bổ sung một câu.
Lời này vừa nói ra, Ô Đặc Lôi Đức lấy làm kinh ngạc hỏi:
– Việc này là như thế nào?
Khảm Địch Đạt âm trầm giải thích rõ ràng cho Ô Đặc Lôi Đức, kể chi tiết lại việc Hàn Thạc đánh bại Lợi Ách Khải Ân một lần. Sau đó, lão bổ sung:
– Bệ hạ, Bố Lai Ân xuất thân trong sạch, đối với đế quốc một lòng trung thành, đối với một người như vậy, cho dù bệ hạ phải trả giá bao nhiêu thì cũng xứng đáng!
Ô Đặc Lôi Đức có thể trở thành Quốc vương của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đương nhiên tầm nhìn rất rộng. Đợi cho Khảm Địch Đạt nói xong về những sự thần kỳ trên người của Hàn Thạc, ánh mắt của Ô Đặc Lôi Đức lấp lánh quang mang, trầm ngâm trong giây lát rồi căn dặn:
– Khảm Địch Đạt, ta tính phong cho Bố Lai Ân tước vị Bá tước, thưởng thêm một tòa phủ đệ tại phía Bắc thành phủ, kim tệ một vạn đồng, từ Ám Mạc Nguyệt sứ giả trực tiếp tấn thăng lên Nhật sứ giả, có quyền xem tất cả tin tức của Ám Mạc. Ngoài ra, ngươi tự mình đi tìm Bố Lai Ân, để cho hắn lựa lấy một lãnh địa còn trống, tạm thời không nên hỏi hắn vấn đề vũ kỹ, đầu tiên chúng ta phải cho hắn thấy được thành ý của mình.
– Bệ hạ anh minh, thần nghĩ Bố Lai Ân nhất định sẽ cảm kích vô cùng! – Khảm Địch Đạt vội vàng nịnh nọt.
– Ừ! Khảm Địch Đạt, Bố Lai Ân là do ngươi một tay đề bạt lên, công lao của ngươi cũng không nhỏ, nay ta ban một tấm huân chương anh dũng, cũng coi như là phần thưởng dành cho ngươi! – Ô Đặc Lôi Đức mỉm cười.
– Đa tạ bệ hạ, thần cảm kích vô cùng! – Khảm Địch Đạt mừng rỡ, cúi đầu tạ ân.
Huân chương anh dũng của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mang một ý nghĩa đặc thù. Chỉ có những người có cống hiến to lớn với đế quốc mới có thể đạt được tấm huân chương này. Có được tấm huân chương anh dũng, ý nghĩa rằng Khảm Địch Đạt cả đời sẽ được hưởng đặc quyền của đế quốc. Cho dù là quốc vương hiện tại qua đời, bất kể vương tử nào kế vị cũng không được sử dụng vũ lực nhằm vào đế quốc công thần là những người sở hữu huân chương anh dũng. Ngoài ra huân chương này còn có thể cha truyền con nối, cho dù Khảm Địch Đạt chết đi thì thân nhân trực hệ của lão cũng vẫn được hưởng đặc quyền như thường.
Huân chương anh dũng mặc dù không có quyền lợi thực tế, nhưng nó lại là bằng chứng về việc hưởng thụ đặc quyền, cũng giống như tước vị của những quý tộc thông thường nhưng cao cấp hơn nhiều. Bởi vậy, ngay khi Khảm Địch Đạt nghe thấy Ô Đặc Lôi Đức ban thưởng huân chương anh dũng liền vui mừng khôn xiết, trong lòng thầm nghĩ gã Bố Lai Ân này đúng thật là thần tài của mình!
– Khảm Địch Đạt, chúc mừng ngươi! – Ai Mễ Á Tư ưu nhã xoay người đối diện với Khảm Địch Đạt chúc tụng.
– Đa tạ! – Khảm Địch Đạt cười đáp tạ, trên mặt không dấu nổi nét vui mừng.
– Được rồi, đây là phần thưởng mà ngươi xứng đáng có được, bởi vì đã giới thiệu được một người có khả năng trở thành Kiếm thánh, Thánh ma đạo sư cho đế quốc, hy vọng ngươi quan tâm hơn nữa đến Bố Lai Ân, cống hiến càng nhiều công sức cho đế quốc! – Ô Đặc Lôi Đức mỉm cười nhìn Khảm Địch Đạt, chậm rãi nói.
– Bệ hạ yên tâm, thần sẽ giúp cho Bố Lai Ân thích ứng với cuộc sống quý tộc đế quốc một cách nhanh nhất, tiểu tử này ngộ tính rất cao, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành rường cột của quốc gia! – Khảm Địch Đạt có được huân chương anh dũng, trong lòng mừng rỡ lập tức cam đoan.
Ô Đặc Lôi Đức gật đầu cười:
– Tốt lắm, các ngươi lui ra đi, ta sẽ cảnh cáo Quang Minh giáo hội, không cho phép bọn họ phóng túng ở Lan Tư Lạc Đặc đế quốc. A a! Ta tin rằng tước vị bá tước đối với tiểu tử này chỉ là sự khởi đầu thôi, mong rằng hắn sẽ không làm ta thất vọng!
Khảm Địch Đạt cùng Ai Mễ Á Tư liếc nhìn nhau một cái, cũng không nói thêm điều gì, cung kính khom người lui ra. Cả hai đi thẳng theo mật đạo trở về tổng bộ Ám Mạc nằm trong núi Áo Nhĩ Đạt Tư phía sau hoàng cung. Tới nơi, Khảm Địch Đạt bắt tay vào chuẩn bị cho việc sắc phong tước vị quý tộc của Hàn Thạc.