Phần 75: Nhất Cử Lưỡng Tiện…
Tham gia ám sát Lao Luân Tư lần này cả thảy có mười người, gồm ba pháp sư, bốn gã cung tiễn thủ, cộng thêm ba kiếm sĩ.
Trong ba kiếm sĩ, có một gã có thực lực Kiếm Sư, hai người còn lại cũng đều là Cao cấp kiếm sĩ. Trừ gã bị Hàn Thạc giết chết là Địa hệ cao cấp ma pháp sư, còn có một gã Không Gian hệ cao cấp ma pháp sư và thêm cả một Ám hệ ma đạo sư mặc hắc bào.
Gã hắc bào ma pháp sư thấy Hàn Thạc xách theo đầu của Ba Lạp Khắc xuất hiện thì ớn lạnh trong lòng. Hai người vốn đi sát cạnh nhau, gã chưa kịp thấy bất cứ cái gì mà Ba Lạp Khắc đã bị giết chết, điều này nói rằng người mới đến có thực lực tuyệt đối phi phàm.
– Hãy giết tên này trước đã! – Gã hét lớn rồi định ngâm xướng chú ngữ ma pháp.
Đột nhiên, đại thụ bên cạnh gã bỗng lay động một cách quỷ dị, các cành cây biến thành những mũi tên sắc bén, tựa như khổng tước khai bình che kín bầu trời, bắn về phía hắn. Gã căn bản là không kịp có phản ứng, hơn chục cành cây đã xuyên thấu qua người biến toàn thân gã thành một con nhím, máu tươi chảy ướt đẫm.
Cho đến lúc lâm tử, gã vẫn còn trợn trừng mắt, không cam lòng nhìn đại thụ đột nhiên trở thành hung khí giết người. Vô luận làm sao gã cũng nghĩ không thông tại làm sao một gốc đại thụ bình thường lại trở thành hung khí giết người trong nháy mắt?
Hai gã Cao cấp kiếm sĩ mặc trang phục dạ hành đen sẫm nhảy từ nóc nhà xuống, định giết chết Hàn Thạc đầu tiên. Một cảnh hoạt kê bỗng dưng hiện ra, mặt đất nơi bọn họ đặt chân chẳng biết vì sao lại toác ra thành ba khe nứt làm cho ba người, vốn chuẩn bị mượn lực để lao về phía Hàn Thạc, tựa như con ruồi tự chui đầu vào lưới, kêu thảm một tiếng rồi bị ba vết nứt trên mặt đất nuốt gọn. Mấy kẻ còn sót lại trơ mắt nhìn biến hóa quỷ dị, trong lòng ai nấy đều khẩn trương, sau đó tên thích khách có thực lực Kiếm sư trầm giọng ra lệnh:
– Rút!
Bốn gã cung tiễn thủ và một cao cấp Không gian hệ ma pháp sư, vừa nghe thấy tên Kiếm sư nói như vậy thì cả đám như được đại xá, vội vàng xoay người định tháo chạy.
– Còn muốn chạy? Hắc hắc, hôm nay là ngày đầu tiên ta nhậm chức, vừa khéo đang muốn bắt các ngươi để lập công! – Hàn Thạc đuổi theo vẻ ung dung, miệng tủm tỉm cười.
Tên Kiếm Sư kia phi thân lên, chân vừa đạp lên một cây nhỏ ở bên cạnh nào ngờ cây nhỏ đột nhiên cử động, mấy cái cành cây vươn lên như rắn, cuốn chặt lấy mắt cá chân gã. Sau đó, ngày càng nhiều cành khác như những chiếc vòi bạch tuộc dần dần uốn éo cuộn đến, trói chặt nửa thân dưới của gã lại.
Gã Kiếm Sư mặt xanh lét, huơ trường kiếm trong tay định lập tức chặt đứt cành cây mềm mại. Song đúng lúc này, lão thích khách Lạp kỳ nãy giờ vẫn ẩn thân trong bóng tối đã giống như quỷ mị tiếp cận, nhìn chằm chặp vào thân hình gã đang giãy giụa.
Hàn Thạc vốn định ra tay, vừa thấy Lạp kỳ tiến lại thì hiểu rằng gã kiếm sĩ này khó mà thoát chết, lập tức thay đổi mục tiêu hướng về bốn gã cung tiễn thủ và gã Cao cấp Không gian hệ ma pháp sư.
– Bố Lai Ân, bắt sống một tên! – Lao Luân Tư ngạc nhiên vui mừng như điên, dù thế nào cũng không ngờ rằng Hàn Thạc lại thần thông đến thế. Đối diện với nhiều cao thủ như vậy mà vẫn bình tĩnh như không, chẳng biết dùng phương pháp gì mà rốt cuộc đùa giỡn đối phương trong lòng bàn tay.
– Á, có kẻ giết người, đóng cửa, mau đóng cửa lại! – Giữa ban ngày ban mặt, cái ngõ nhỏ này mặc dù hẻo lánh nhưng vẫn có người. Sau khi nghe được tiếng la hét của Hàn Thạc, vài tên bình dân ở gần đó mở cửa sổ ra nhìn một chút rồi kinh sợ khẩn cấp đóng cả cửa sổ lẫn cửa lớn lại vì sợ bị liên lụy.
Lỗ tai linh mẫn của Hàn Thạc sớm đã nghe được thanh âm của một đội kị binh từ đằng xa đang nhanh chóng tiến lại. Hắn nhìn phương hướng bốn gã cung tiễn thủ thoát đi, cười nhẹ một tiếng hắc hắc.
Thân hình nhoáng lên như một tảng đá từ máy bắn đá lao vút đi mang theo âm thanh “vù vù”, trong nháy mắt Hàn Thạc đã đáp xuống giữa bốn gã cung tiễn thủ. Lục Ma Phong như u linh địa ngục gọi hồn, trong khoảnh khắc cướp đi ba sinh mạng.
Chế trụ xong gã cung tiễn thủ còn lại, Hàn Thạc trực tiếp túm lấy gáy tên này, dùng một tay xách bổng lên. Tên cung tiễn thủ chỉ cao một thước bảy, bị hắn nắm cổ giơ lên, hai chân khua loạn, kêu ú ớ không thành lời, sợ hãi nhìn kẻ ở dưới.
Ống tên ở sau lưng gã cung tiễn thủ đáng thương này đã bị rơi mất từ lâu, hai tay lại không dài bằng Hàn Thạc, mặc dù cực lực dãy dụa nhưng lại với không tới, trông tán loạn rất là buồn cười.
– Nhóc con, biết điều một chút thì tội sẽ nhẹ hơn đấy! – Hàn Thạc nhếch miệng cười lớn, nhẹ nhàng đem gã cung tiễn thủ này đi về phía Lao Luân Tư.
Một gã Cao cấp ma pháp sư Không Gian hệ khác thì thình lình bị một đạo ám tiễn bắn trúng hậu tâm, chạy chưa được vài bước đã rơi từ nóc nhà xuống đất.
Người bắn ra mũi ám tiễn chính là lão thích khách Lạp kỳ, Hàn Thạc đã sớm nhìn rõ nên cũng không kỳ quái về việc tên Không Gian hệ ma pháp sư kia sẽ bị giết chết.
– Kẻ nào, kẻ nào dám ở trên đường phố hành hung! – Mọi chuyện đã đã kết thúc thì đội kỵ binh nọ mới nơi xa phi đến, gã sỹ quan toàn thân mặc khải giáp dẫn đầu lớn tiếng thét to lên.
– Quân phòng thành các ngươi quả nhiên không thể trông cậy được!
Bên kia Lao Luân Tư lắc đầu thở dài một tiếng, không thèm nhìn đến đám quan quân, chỉ tán thưởng nhìn Hàn Thạc cảm tạ:
– Xin đa tạ, Bố Lai Ân!
– Tốt lắm, người này đã bị đánh ngất rồi, ngươi tự mình trông coi được chứ. Nhớ rằng lần này ta bảo vệ ngươi, lãnh đạo Ám Mạc chắc phải ghi nợ món công lao này. Mặt khác, ta bảo vệ trị an khu thành bắc, ngăn trở sự kiện ám sát ác ý, quân thành bắc cũng phải ghi chép lại công lao của ta! – Một lần xuất thủ lập hai công lao, thật là một thu hoạch lớn, Hàn Thạc lấy làm đắc ý trong lòng.
– Được rồi! – Lao Luân Tư hiểu ý, mỉm cười nói.
– Ưm, trên đường không còn nguy hiểm nữa, ta đi đây! – Hàn Thạc thấy mọi chuyện đã xong liền tiêu sái rời đi.
Gã sỹ quan vốn đến để ngăn chặn xung đột, giờ nhận ra được Lao Luân Tư, lại thấy Lao Luân Tư nói chuyện thân mật với Hàn Thạc nên căn bản không có dũng khí nói năng gì, mặc cho hắn thong dong rời đi.
Cứ điểm của Ám Mạc ở thành bắc.
Vào ban đêm, Hàn Thạc theo lời hẹn đi tới. Ngải Mễ Lệ đã chờ mất một lúc lâu, vừa thấy hắn xuất hiện lập tức vẫy tay ra hiệu cho Thiết Tư Đặc lui ra, cùng tình nhân thân mật một phen.
Mây mưa hoan lạc xong, hai người nói cho nhau biết về công việc của bản thân mình kể từ sau khi chia tay ở Nhật Diệu cốc, nói cả chuyện quân đội thành bắc mất trộm đồ mới chế tạo.
– Có đầu mối gì không? – Nghe xong, Hàn Thạc hỏi Ngải Mễ Lệ.
– Việc này ta đang theo dõi sát, có thể khẳng định là những người đó nhất định chưa rời khỏi thành Áo Sâm. Bởi vì việc này vừa phát sinh thì Ám Mạc liền lập tức ngấm ngầm điều tra. Toàn bộ bốn cửa thành đều an bài người của chúng ta, người quốc gia khác thì bị lưu lại đế quốc, căn bản không có khả năng trốn ra ngoài.
Thật ra gần đây phát hiện một vài nhóm người khả nghi, nhưng mà còn không dám khẳng định có phải là những nhóm người này gây ra hay không. Thiếp đang toàn lực điều tra chuyện này, chỉ cần có thể xác định được là nhóm nào làm thì ở bên trong thành Áo Sâm của chúng ta, ngay cả một người tuyệt đối cũng trốn không thoát. Chàng cứ chờ tin của thiếp, việc này mặc dù khó giải quyết, bất quá đã phát sinh tại bên trong thành thì Ám Mạc nhất định sẽ xử lý ổn thỏa. – Ngải Mễ Lệ tỏ vẻ thận trọng, trầm giọng nói nhỏ.
– Nàng hãy cầm lấy hai thứ này đi, nhất định sẽ có trợ giúp đối với thực lực của nàng! – Hàn Thạc lấy ra cây ma pháp trượng có gắn ba khối thủy tinh màu tím đã đoạt được của A Nhĩ Mai lý Khắc Kha Đốn và cuốn sổ chép lại những gì mà hắn còn nhớ ở quyển sách của lão đưa cho Ngải Mễ Lệ.
– Cho, cho ta? – Ngải Mễ Lệ nhìn hai món đồ thì sững cả người ra, trong lúc nhất thời đầu óc có chút mê muội. Hai món đồ này có giá trị lớn đến bao nhiêu thì trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Cuốn sổ ghi chép thể ngộ của A Nhĩ Mai lý Khắc Kha Đốn viết lại những kinh nghiệm, lĩnh ngộ và cảm xúc của lão về Hắc Ám ma pháp, đối với bất cứ một ma pháp sư Hắc Ám hệ nào cũng đều là thánh vật khó cầu. Còn cây ma pháp trượng của nhân vật truyền kỳ này, trên mặt Ám nguyên tố nồng đậm đến mức đáng sợ, giá trị càng không thể tính toán được.
Khi Hàn Thạc nói sẽ lưu lại bản sao sổ ghi chép, trong lòng Ngải Mễ Lệ đã ngấm ngầm có cảm giác. Nhưng khi hắn thực sự giao cho nàng hai thứ bảo vật vô giá này thì Ngải Mễ Lệ vẫn như trước có chút không dám tin, trái tim đập mạnh thình thịch thình thịch.
– Không sai, ngay khi lấy được thì hai thứ này đã là vật thuộc về nàng. Bất quá, liên quan tới cây ma pháp trượng này thì nàng phải tự chuẩn bị một lý do hợp lý, tránh để cho Khảm Địch Đạt phát sinh nghi ngờ! – Trước đây, Hàn Thạc đã giao bản ghi chép gốc cho lão quái vật nhưng lại dấu kín sự tình liên quan đến cây ma pháp trượng của A Nhĩ Mai lý Khắc• Kha Đốn. Đối với ma pháp sư Hắc Ám hệ, tác dụng của cây ma pháp trượng này dám chắc không phải chỉ là khuếch đại ma pháp như thông thường. Hàn Thạc dặn trước với Ngải Mễ Lệ để nàng cẩn thận, tránh để cho Khảm Địch Đạt nghĩ ngợi lung tung.
Hít sâu một hơi, Ngải Mễ Lệ lẩm bẩm nói:
– Ám Tinh pháp trượng chính là pháp trượng của pháp thần A Nhĩ Mai lý Khắc, trên thân dày đặc Ám nguyên tố có thể trợ giúp ma pháp sư Hắc Ám hệ tụ tập tinh thần lực nhanh hơn. Bất luận là tu luyện hay thi triển ma pháp, dùng Ám Tinh pháp trượng có thể đề cao tốc độ gấp năm lần, đối với Hắc Ám hệ ma pháp sư mà nói, cây pháp trượng này đúng là thần khí.
Còn có những lĩnh ngộ về ma pháp Hắc Ám hệ của pháp thần A Nhĩ Mai lý Khắc, nếu ta hoàn toàn có thể cảm ngộ hết thì ma pháp của bản thân nhất định sẽ tăng tiến vượt bậc, đạt tới đẳng cấp cao hơn. Hai, hai thứ này căn bản là thần vật vô giá của ma pháp sư Hắc Ám hệ a!
– Không cần cảm khái nữa, ta biết rõ giá trị của chúng. Chúng bây giờ thuộc về nàng! – Hàn Thạc thấy Ngải Mễ Lệ mừng rỡ đến không còn biết trời đất gì nữa liền tranh thủ ôm eo dụ tiếp:
– Ăn viên đan dược này đi. Nó có thể cho nàng thanh xuân vĩnh trú, rất tốt cho nàng trong việc nghiên cứu ma pháp Hắc Ám hệ.
Ngải Mễ Lệ vừa nghe bốn chữ “thanh xuân vĩnh trú” thì trái tim liền hưng phấn đến mức suýt ngừng đập. Hôm nay chuyện tốt cứ liên tiếp tìm đến với nàng, mà tất cả mọi thứ đều do Hàn Thạc mang lại. Đối với Ngải Mễ Lệ, đây chính là một kích thích to lớn nhất mà lần đầu tiên trong đời trải nghiệm, chứng minh đầy đủ địa vị của nàng trong lòng Hàn Thạc.
“Thanh xuân vĩnh trú, thanh xuân vĩnh trú…” Ngải Mễ Lệ để ý nhất là chuyện tuổi tác. Tuổi nàng so với Hàn Thạc lớn hơn một chút, trước nay vẫn là tâm kết nan giải. Giờ đây xuất hiện một loại dược vật giữ mãi được tuổi xuân, vô luận bỏ ra bất cứ giá nào thì nàng cũng đều nguyện ý. Nàng si ngốc hết cả người, tự nói lâm râm không ngừng.
– Ăn đi, ta giúp nàng hòa tan dược lực! – Hàn Thạc nói thủ thỉ, nắm cánh tay nhỏ nhắn kéo Ngải Mễ Lệ lại, đưa Niết đan đến tận miệng nàng.
Không chút do dự, Ngải Mễ Lệ sáng mắt lên, nuốt viên đan dược xuống, sau đó dưới sự trợ giúp của Hàn Thạc, xương cốt toàn thân vang lên “lách cách”, Niết đan từng chút thay đổi thể chất của nàng.
Giống như các nàng Phạm Ny và Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ cũng có nhu cầu đi cầu tiêu. Hàn Thạc liền nói ra tác dụng phụ của niết đan, thì nàng lúc đó mới yên tâm rời đi.
Rời khỏi cứ điểm, Hàn Thạc đi thẳng đến thương hội Bố Tư Đặc.
Tại một cái luyện võ trường vắng vẻ trong thương hội, Phỉ Bích mặc một bộ y phục chiến sĩ trắng tinh, mái tóc dài được tết thành đuôi sam, tay cầm một thanh trường kiếm vũ động vù vù. Chỉ thấy thân hình nàng di chuyển như tia chớp, từng đạo tàn ảnh do tốc độ cao sinh ra, những đạo kiếm mang hình thập tự màu trắng bạc lóe lên, Thập tự kiếm mang cực kỳ sắc bén, đánh cho một tảng quái thạch chu vi thật lớn vỡ vụn kêu ầm ầm.
Bỗng nhiên, Phỉ Bích tựa hồ phát giác ra cái gì, trường kiếm trong tay giương lên, một đạo Thập tự kiếm mang xoay tròn nhằm hướng một gốc cây nhỏ đâm tới. Chỉ nghe “chát” một tiếng, thân cây bị chém đứt thành trăm đoạn.
Một đạo hắc mang lóe lên, một cái bóng từ phía sau thân cây vụt lên phía trước với tốc độ rất cao, xuyên qua các đạo Thập tự kiếm mang. Một luồng sát khí khổng lồ bao phủ chế trụ Phỉ Bích, liền đó một nỗi khiếp sợ ở tận nơi sâu thẳm linh hồn đột nhiên xuất hiện, tràn vào nội tâm Phỉ Bích. Trong nháy mắt, dường như tất cả mọi vật chung quanh đều bị sát khí trói buộc. Phỉ Bích đột nhiên cảm giác thân thể mình cứng ngắc, căn bản không thể động đậy, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Song, sát khí điên cuồng đang cuồn cuộn tràn đến nhưng ngay khi sắp chạm vào thân thể mềm mại của Phỉ Bích thì đột nhiên từ trước ngực tản ra hai bên sườn, khiến nàng ngay cả một chút tổn thương cũng không có. Khi nàng thả lỏng toàn thân, sát khí không còn thì Hàn Thạc với nụ cười nhàn nhạt xuất hiện ngay trước mắt.
– Chúc mừng nàng, không ngờ là nàng đã đạt tới cảnh giới Đại kiếm sư. Với niên kỷ nhỏ như vậy mà đã nhanh chóng có thể đạt đến thực lực Đại kiếm sư, thật sự phi thường khó đó! – Hàn Thạc mỉm cười nhìn Phỉ Bích, chúc mừng.
Ngơ ngác một lúc rồi như chim non về tổ, Phỉ Bích mừng rỡ sà vào lòng Hàn Thạc. Một mùi hương nhàn nhạt pha lẫn mùi mồ hôi thoáng chốc xông lên mũi hắn. Nàng ôm chặt lấy Hàn Thạc rồi hỏi với giọng vừa ngọt ngào, vừa háo hức:
– Cũng nhờ hoàn đan dược kia, nếu không ta cũng không đột phá nhanh như vậy. Chàng xem, ta so với trước kia có gì bất đồng?
Giống như Phạm Ny, thông qua Niết đan thoát thai hoán cốt, Phỉ Bích da thịt mềm mại mỏng manh như tơ lụa, nụ cười vốn xinh đẹp giờ càng thêm kinh tâm động phách.
– Trở nên đẹp hơn rất nhiều! – Hàn Thạc chân thành đáp.
– Đừng, người thiếp đầy mồ hôi, để thiếp tắm cái đã! – Phỉ Bích nhẹ nhàng đẩy Hàn Thạc ra, có chút ngượng ngùng đi về phía phòng của nàng. Đến nửa đường, nàng đột nhiên dừng lại, thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn được nữa:
– Theo thiếp đến đây đi!