Phần 18: Tiếng Kêu Gọi Của Trái Tim…
Môn La gia tộc ở tại Nhật Diệu cốc trong một núi nhỏ. Đó là một dãy núi bên trong được khai thông thành một sơn động. Trong đó đường ngang lối dọc đan xen, ngoài ra còn bố trí khá nhiều hệ thống phòng ngự.
Hàn Thạc bay đến, ngừng lại ở trên đỉnh một cây cao khoảng mười trượng, đưa mắt nhìn nơi có tiếng huyên náo.
Chỉ thấy nơi Môn La gia tộc đóng binh có khói bốc lên cuồn cuộn. Ở đó còn có một cửa động bốc lửa đỏ rực, xem ra bên trong hẳn đang bốc cháy dữ dội.
Ở trong các sơn động, có rất nhiều hỏm đá, hệt như những căn phòng. Mọi trang thiết bị sinh hoạt đều có sẵn, nhiều căn phòng đá còn được trang bị hơn cả những cửa hàng xa xỉ. Chỉ cần có một trận hỏa hoạn, tất cả mọi thứ sẽ nhanh chóng bốc cháy.
Trên một mỏm núi nhỏ nhô ra, một đám người che mặt đang nhanh chóng hành động. Trong số đó có một số Ma pháp sư thuộc Hỏa Hệ, bọn họ thường xuyên ngâm lên những ma pháp hỏa hệ, phun ra từng luồng lửa đỏ phóng vào trong sơn động.
Nhóm người này có động tác nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý vô cùng. Bọn họ để Ma pháp sư hỏa hệ đốt lửa, Ma pháp sư phong hệ trợ lực khiến cho thế lửa lan càng nhanh. Một số các cung thủ thuộc Môn La gia tộc, tay nắm cung nháo nhào từ trong sơn động chạy ra.
Diện tích của tòa núi nhỏ rất lớn, vốn lòng núi thông thoáng được khai thông, có rất nhiều những căn phòng đá to nhỏ. Nhóm người quấy rối chỉ tiến hành phá hoại ở một góc nhất định. Một khi có người ở nơi khác đến hỗ trợ, lập tức che giấu hành tung rút lui khỏi đó, núp vào trong những bụi cây quanh khu vực. Rõ ràng, bọn chúng rất quen thuộc với khu vực này, biết cách thay đổi vị trí. Một khi bị người phát hiện tung tích, bọn chúng lập tức vừa chiến đấu vừa nhanh chóng lùi lại xa xa, sau đó mới vòng một vòng lớn chuyển đến một chỗ khác tiếp tục phá hoại.
Tình huống của Môn La gia tộc cũng hỗn loạn vô cùng, đám người gây rối loạn lung tung căn bản không phải là nhóm chủ lực nhất. Bốn năm trăm cường đạo trang phục hỗn loạn mới là đối tượng quan trọng mà Môn La gia tộc phải quan tâm. Đám cường đạo này không biết có mục đích gì lại ngang nhiên tụ tập quanh Môn La gia tộc, tiến hành công kích bất cứ người xông ra từ trong sơn động, hai bên giao chiến túi bụi không phân rõ chiến tuyến.
Đứng từ xa quan sát, Hàn Thạc thấy đám người Đặc Lan Khắc Tư đang lợi dụng sự hỗn loạn của hai bên giao chiến. Không khỏi cười dở khóc dở, không ngờ hắn lại thấy được đám Đặc Lan Khắc Tư còn được khả năng thiên phú trong phương diện này. Nhiệm vụ đối với Môn La gia tộc lần này, vốn chỉ là muốn cho bọn họ nảy sinh hiềm khích với mấy thế lực khác. Ai ngờ diễn biến lại biến ra như vậy, thật là bất ngờ ngoài dự liệu của Hàn Thạc.
Ngày càng nhiều người mang khôi giáp sáng loáng, trong tay cầm vũ khí sắc bén xông đến. Dựa vào trang phục, Hàn Thạc thấy đó cũng là những người thuộc Môn La gia tộc. Bọn họ đại khái cũng khoảng năm sáu trăm người. Đám người này hẳn là binh sĩ tinh nhuệ của Môn La gia tộc.
Đám người này quay về lại nhằm đúng vào hướng đám người Đặc Lan Khắc Tư đang chờ đợi. Hàn Thạc thấy đám người Đặc Lan Khắc Tư tuyệt đối không phát hiện khả năng nguy cơ xuất hiện, còn đang tính gây loạn một lần nữa, nên rốt cuộc không ở nguyên tại chỗ được, đành phi thân bay đến đám người đó.
Sắc trời đã trắng hơn. Rất nhiều ngôi sao chiếu sáng không biết đã ẩn nấp ở nơi thâm sâu nào của bầu trời. Xem ra trời cũng đã sắp sáng. Khi đám người Đặc Lan Khắc Tư tính lợi dụng cơ hội tập kích gây rối thêm lần cuối, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đặc Lan Khắc Tư giật nảy mình, liền phát hiện không ngờ chính là Hàn Thạc, lập tức thở phào, lên tiếng:
– Ngươi sao lại tới đây?
– Ta thuận đường đi ngang qua đây, vừa kịp thấy bộ phận tinh nhuệ của Môn La gia tộc đang quay về. Bọn họ sẽ đến nơi đây rất nhanh, có lẽ chúng ta nhanh chóng bỏ đi chăng?
Hàn Thạc cười cười, không nói lung tung, trực tiếp mô tả tình thế cho Đặc Lan Khắc Tư.
Vừa nghe thấy bộ phận tinh nhuệ của Môn La gia tộc quay về, Đặc Lan Khắc Tư rống nhẹ một tiếng, đưa tay ra hiệu với đám dũng binh ở nơi xa xa.
Đám người che kín mặt mày này, vừa thấy dấu hiệu của Đặc Lan Khắc Tư lập tức hội ý với nhau, sau đó hoàn toàn không tụ tập lại để bỏ đi, mà lại phân tán nhỏ ra. Từng người từng người lợi dụng địa hình che dấu hành tung, dần dần biến mất không thấy tung tích.
– Đi thôi!
Đặc Lan Khắc Tư cũng không chút lúng túng, quay đầu cười với Hàn Thạc, thân hình chui vào chỗ cây cối rậm rạp bỏ đi.
Đám cây cổ thụ rậm rạp che khuất đi ánh sáng mặt trời. Bọn chúng mọc một cách dày đặc khiến cho người khác đi lại khó khăn, nhưng lại không ngăn trở được thân hình của Đặc Lan Khắc Tư. Hắn dẫn theo Hàn Thạc đi theo con đường nhỏ quanh quanh quẹo quẹo, chỉ một lúc đã rời xa ngọn núi của Môn La gia tộc, xuất hiện ở Nhật Diệu cốc.
– Bọn họ trước kia đều là dong binh của Hồng Liêm dong binh đoàn, già dặn kinh nghiệm. Vốn ngày trước khi lão đoàn trưởng còn sống, chu vi xung quanh Nhật Diệu cốc đều do bọn ta nắm giữ, xung quanh quen thuộc đến độ nhắm mắt cũng có thể đi, vì thế ngươi không cần phải lo lắng đến việc an toàn khi rút lui.
Vừa rời khỏi ngọn núi của Môn La gia tộc, Đặc Lan Khắc Tư lên tiếng giải thích cho Hàn Thạc.
Vừa rồi, khi Hàn Thạc ở trên cao đã quan sát hành tung của nhóm người này, hắn thấy bọn chúng phối hợp ăn ý, thực lực đều không yếu kém. Phần lớn bọn họ đều có thực lực cỡ kỵ sĩ kiếm sĩ trung cấp, còn có vài kiếm sĩ và Ma pháp sư cao cấp ẩn trong đó. Xem ra đúng như lời Đặc Tư Lan Khắc đã nói, bọn họ chính là nhưng dong binh già dặn của Hồng Liêm dong binh đoàn.
Có những người như vậy, lại thêm tài trù tính tổ chức của Đặc Lan Khắc Tư, hẳn từ nay về sau con đường phát triển của Hồn Diệt dong binh đoàn hẳn càng thêm thuận lợi.
– Được rồi! Phía các ngươi xảy ra chuyện gì? Sao lại có thêm đám cường đạo tìm đến Môn La gia tộc?
Nhớ đến tình hình vừa rồi, Hàn Thạc không kìm được thốt lên câu hỏi. Thấy Hàn Thạc hỏi câu này, Đặc Lan Khắc Tư cũng không khỏi bật cười, sau đó mới giải thích:
– Bọn ta trước khi đến Môn La gia tộc, ngẫu nhiên nhìn thấy một đám cường đạo đang định cướp bóc một đám thương nhân. Trước khi giao chiến bọn ta chỉ đường cho đám thương nhân đó, bọn chúng theo chỉ dẫn của bọn ta liền đến trốn ở Môn La gia tộc.
Cuối cùng làm kinh động những người của Môn La gia tộc, bọn cường đạo liền giao chiến với bọn họ. Bọn ta liền lợi dụng cơ hội gây náo loạn. Bọn ta tưởng rằng đám cường đạo này sẽ bị đánh tan, nên cũng đã sớm chuẩn bị đường thối lui. Ai ngờ đám tinh nhuệ của Môn La gia tộc đêm nay lại được điều đi không biết làm chuyện gì đó.
Bọn cường đạo thấy không có đội quân tinh nhuệ của Môn La gia tộc xông ra công kích, liền khoa trương thanh thế tiếp tục tiến công. Bọn ta cũng thuận thế dừng lại lâu hơn, còn sau đó thế nào ngươi cũng đã nhìn rõ rồi.
– Té ra là như vậy. Trong vùng núi non chung quanh Nhật Diệu cốc có nhiều thế lực cường đạo như vậy sao?
Hàn Thạc gật đầu, mỉm cười hỏi han.
– Đương nhiên. Bởi vì Nhật Diệu cốc nằm giữa ba quốc gia, có rất nhiều đại thương nhân muốn dùng Nhật Diệu cốc để làm ăn. Vì vậy, cường đạo quanh đây cũng nhiều vô cùng, thậm chí còn có hai nhóm cường đạo nhân số lên đến trên ngàn người. Bọn chúng chính là những tội phạm tự phát hình thành ở phụ cận của ba quốc gia.
Cầm đầu hai nhóm cường đạo chia ra một nam một nữ. Nam có tên là Khiếu Cổ Tư Tháp Phu, ngoại hiệu là Đồ Phu, chính là tội phạm truy nã của Tạp Tây đế quốc. Người này giết người không chớp mắt, vô cùng hung tàn. Các thương đội một khi bị đám cường đạo của hắn để ý thì đúng là vận xui vô cùng. Bình thường thì cũng chỉ cướp bóc hàng hóa và mỹ nữ, nhưng khi tâm tình hắn không tốt sẽ giết sạch không để sót một ai.
– Năm xưa Phật La Lý Đạt hợp tác với Cổ Tư Tháp Phu để hãm hại lão đoàn trưởng của chúng ta, khiến lão đoàn trưởng bất hạnh mắc nạn, ngay cả tiểu muội của ta cũng bị mất tích. Tên Cổ Tư Tháp Phu đó sớm muộn ta cũng phải giết hắn!
Ngoài ra còn có một người nữ tên là Trân Ny Đặc. Ây dà! Người này chính là kế thừa nghiệp cha truyền, con nối. Tổ tông, ông nội, cha cô ta đều là cường đạo. Bọn họ chính là gia tộc cường đạo nổi danh ở vùng núi phụ cận Nhật Diệu cốc. Cô ta từ lúc mới sinh đã được dạy dỗ thành cường đạo. Người phụ nữ này tuy cũng không phải là người tốt, nhưng tính ra cũng còn có quy củ. Một khi đám thương nhân gặp người của cô ta, chỉ cần không chống cự sẽ không phải lo đến tính mạng!
Trừ hai đám cường đạo lớn nhất do hai người này cầm đầu, trong vùng chung quanh Nhật Diệu cốc còn có mười nhóm cường đạo. Nhưng quy mô của bọn chúng còn nhỏ, không có được khí thế và uy danh của hai nhóm kia.
Đặc Lan Khắc Tư từ từ giải thích cho Hàn Thạc. Hàn Thạc nghe qua một lượt liền hỏi han đến thế lực của những nhóm cường đạo, sau đó mới gật đầu nói:
– Xem ra cường đạo và dong binh ở Nhật Diệu cốc hẳn phải hỗ trợ lẫn nhau, cho dù là cường đạo hay dong binh đều không thể thiếu được!
– Vậy là có ý gì? – Đặc Lan Khắc Tư hỏi lại.
– Không có cường đạo, thương nhân không cần có người bảo hộ, dong binh hẳn không kiếm được tiền rồi. Không có dong binh tồn tại, thương nhân không dám qua lại giao thương, cường đạo cũng không cướp được gì. Vì thế dong binh và cường đạo tồn tại ở Nhật Diệu cốc là hoàn toàn hợp lý thôi. Lấy thực lực của Lao Lôi Tháp ở Nhật Diệu cốc, sợ là có thể tiêu diệt thực lực của đám cường đạo này. Bất quá có lẽ bọn họ cũng hiểu rõ đạo lý đó, mới không hề hạ thủ, để cường đạo tùy ý tồn tại.
Hàn Thạc cười cười lên tiếng giải thích.
Nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, Đặc Lan Khắc Tư cười ha hả đáp:
– Không sai. Ngày trước, lão đoàn trưởng cũng có đạo lý đó, không ngờ ngươi cũng có thể nghĩ ra được nhanh chóng như vậy!
Hàn Thạc gật gật đầu, liếc nhìn sắc trời lên tiếng:
– Đi thôi! Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên nhanh chóng quay về Nhật Diệu cốc. Ta cũng muốn đi xem một số thứ.
Từ lúc rời khỏi Hồng Liêm dong binh đoàn, Hàn Thạc luôn cảm thấy có một thanh âm đang từ xa kêu gọi hắn. Hàn Thạc vốn còn nghĩ Tiểu khô lâu bị nguy hiểm, nhưng sau khi phân biệt rõ ràng lại phát giác không đúng.
Mãi đến khi Hàn Thạc ngưng thần cẩn thận cảm nhận, mới phát hiện thanh âm đó phát ra từ U Ám Sâm Lâm. Nơi đó có Tử Vong Mộ Địa.
Khi Hàn Thạc phát hiện được tiếng kêu gọi này dường như từ U Ám Sâm Lâm, lập tức hiểu rõ Thổ Giáp Thi hẳn đã thành công phá đất chui ra. Nhưng có lẽ bị ảnh hưởng của kết giới Tử Vong Mộ Địa, hắn không đủ sức dò theo cảm ứng đi tìm mình, vì thế chỉ có thể phát ra tín hiệu bị động mà thôi.