Phần 14: Tứ Đại Thế Lực.
Một địa phương đặc thù như Nhật Diệu cốc, dĩ nhiên sẽ là nơi quần long tụ hội. Trong cốc, ngoại trừ thế lực lớn nhất là Già La dong binh đoàn ra, còn lại yếu hơn một chút sẽ là Môn La gia tộc và Tạp Tháp Nhĩ Thú nhân tộc.
Môn La gia tộc nguyên gốc là đại gia tộc quyền quý của một tiểu quốc. Họ tự có dong binh đoàn riêng nên muốn chưởng quản luôn tiểu quốc. Âm mưu này bị bại lộ nên giữa hai bên đã xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa. Cuối cùng Môn La gia tộc thất bại bị đánh không còn một manh giáp, phải bỏ trốn rồi chạy tới Nhật Diệu cốc này.
Khi tới Nhật Diệu cốc bọn họ chỉ còn vỏn vẹn 300 người. Nhưng Môn La gia tộc khi còn ở tiểu quốc nọ đã cướp bóc, vơ vét rất nhiều tài bảo, kim ngân châu báu. Trú chân tại đây, họ dùng số tiền tài này để tuyển chọn và thu nạp hơn một ngàn cao cấp chiến sĩ. Thực lực của họ gần như tương đương với thực lực của Hồng Liêm dong binh đoàn.
Là thế lực có nhiều tiền nhất ở đây, tộc trưởng Sách Á của gia tộc này không lúc nào không muốn nắm hết quyền lực ở Nhật Diệu cốc hòng chiêu tập càng nhiều binh mã lần nữa đánh giết trở về quê hương mình, thâu tóm hết thảy mọi quyền lực của cái tiểu quốc này.
Còn Ca Tháp Nhĩ thú nhân tộc thực chất là một tiểu bộ lạc, trước kia sinh sống ở một vùng đất cằn cỗi. Thú nhân của bộ lạc này đã phải trải qua không biết bao nhiêu năm tháng thăng trầm cuối cùng chuyển tới Nhật Diệu cốc. Hiện nay đang lưu trú tại dãy núi bên cạnh Nhật Diệu cốc với nhân số năm sáu trăm người, nhưng mỗi một người đều là một chiến sĩ thực thụ.
Công việc của thú nhân của Ca Tháp Nhĩ bộ lạc chủ yếu là làm bảo hộ (Bảo tiêu) cho các thương nhân để kiếm tiền. Nghe nói số tiền họ kiếm được, toàn bộ đều gửi về quê cung cấp cho người thân, gia đình của họ.
Thế lực này cũng không nhỏ. Tù trưởng hiện nay của bộ lạc luôn muốn tiến vào trong Nhật Diệu cốc, nắm lấy đại quyền để có thêm nhiều lợi ích và kim tệ.
Già La dong binh đoàn, Hồng Liêm dong binh đoàn, Môn La gia tộc và Thú nhân tộc được xem là bốn thế lực mạnh nhất ở Nhật Diệu cốc.
Trong đó Già La dong binh đoàn có thực lực cực mạnh với hơn hai ngàn sáu trăm chiến sĩ cao cấp. Hồng Liêm dong binh đoàn đứng hàng thứ hai với khoảng hơn hai ngàn chiến sĩ. Môn La gia tộc thì có khoảng một ngàn sáu trăm chiến sĩ. Cuối cùng là Thú nhân tộc có khoản năm sáu trăm chiến sĩ.
Trong bốn thế lực này, chỉ có Già La dong binh đoàn mới có đủ thực lực nắm lấy quyền lực trong Nhật Diệu cốc. Còn lại ba thế lực khác thì chỉ có cơ sở ở bên trong cốc, còn lại nhân mã của họ đều phải ở trong những dãy núi xung quanh cốc. Lúc đầu Già La dong binh đoàn vốn chỉ có hơn một ngàn chiến sĩ. Nhưng nhờ nắm được quyền quản lý Nhật Diệu cốc mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà nhân số đã tăng lên gấp đôi. Do họ đã kiếm được rất nhiều kim tệ ở đây. Hơn nữa, họ còn thu hút và tụ tập được nhiều cao thủ các nơi tới trợ giúp và gia nhập.
Hiện tại đối với Già La dong binh đoàn mà nói, nếu có thể không tổn thất tới thực lực của chính mình mà lại diệt được phần lớn thực lực của Hồng Liêm dong binh đoàn thì quả tình không gì tốt bằng. Nếu đem một cái cửa hàng ra so với cả Nhật Diệu cốc, thì vụ làm ăn này đúng là một vốn bốn lời.
Chính vì hiểu rõ được tình thế của Nhật Diệu cốc, Hàn Thạc mới nảy sinh dã tâm là là sẽ thành lập một dong binh đoàn của riêng mình để mưu cầu lợi ích.
– Đặc Lan Khắc Tư, ngươi mang theo mấy người đi tới Môn La gia tộc một chuyến. Những người này cần phải nguỵ trang, mặc đồ dạ hành để không ai nhận ra rồi âm thầm tới đó giết vài tên chiến sĩ, phóng hoả vài nơi để gây náo loạn cho bọn họ. – Hàn Thạc nhìn Đặc Lan Khắc Tư, cười cười nói.
– Ngươi làm như vậy là muốn cho Môn La gia tộc nghĩ rằng do một thế lực khác làm à? – Đặc Lan Khắc Tư thần sắc hơi có chút biến đổi, dò hỏi.
– Bất luận thế nào, Môn La gia tộc bị công kích lần này, cũng không nghĩ là do chúng ta làm. Bởi vì chúng ta cũng không có thực lực này. Ngoài ra bọn chúng cũng không xem chúng ta là địch, cuối cùng bọn họ nhất định sẽ phải hoài nghi đến ba thế lực kia. – Hàn Thạc cười vẻ âm hiểm, giải thích.
Đặc Lan Khắc Tư gật gật đầu. Trên mặt cũng hiện lên một nụ cười tương tự nói:
– Loại chuyện này ta nghĩ có thể đảm nhiệm được. Vốn trước kia ta tại Hồng Liêm dong binh đoàn đã từng quen làm những việc này rồi.
– Tốt lắm! Các ngươi cẩn thận một chút, chỉ cần không bại lộ thân phận chính mình là tốt rồi. – Hàn Thạc không giấu được vẻ đắc ý, bật cười hắc hắc.
Đặc Lan Khắc Tư không nói thêm lời nào, thừa dịp bóng đêm còn bao trùm vội vã rời đi, xem chừng đúng là tối nay sẽ ra tay hành động.
Sau khi Đặc Lan Khắc Tư rời đi, Hàn Thạc quay sang ba người Ngải Mễ Lệ, nói giọng âm trầm:
– Hồng Liêm dong binh đoàn đã ra tay với chúng ta, dù sao bọn ta cũng không thể để cho bọn chúng coi thường được. Đi, chúng ta cũng đi ra ngoài xem xét xung quanh một chút, sau đó tới Hồng Liêm dong binh đoàn xem náo nhiệt, tiện tay giết vài người chơi cho vui!
Bây giờ Hàn Thạc cùng Già La dong binh đoàn có quan hệ tốt đẹp, ra vào Nhật Diệu cốc là việc vô cùng dễ dàng. Song lần này bọn Hàn Thạc cũng không có đi ra bằng đường cổng chính của Nhật Diệu cốc, ngược lại lợi dụng khả năng phi hành của Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc, từ một nơi vắng vẻ trong cốc bay ra ngoài.
Chọn nơi vắng vẻ vì Nhật Diệu cốc cũng có quy củ của nó, cho dù Ma đạo sư có thể ngự khoảng không phi hành, cũng không thể tự ý mình ra vào. Nếu bị người của Già La dong binh đoàn phát hiện, nhất định sẽ bị thẩm tra.
Khắp nơi xung quanh cốc là một màu trắng. Dưới các mặt hồ yên tĩnh phản chiếu ánh trăng lung linh hắt lên màu trắng bạc. Bông tuyết bay trắng xóa đầy trời, phủ lên vạn vật. Khắp nơi, từ dãy núi nhỏ tới các cây cổ thụ đều có bông tuyết lấp lánh dưới ánh trăng chiếu vào, khung cảnh trở nên xinh đẹp, mê hoặc lạ thường.
Hồng Liêm dong binh đoàn đồn trú ở trong hẻm nhỏ của một ngọn núi ở phía đông của Nhật Diệu cốc. Hàn Thạc cùng với mấy người trên lưng của Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc bay tới có thể thấy ở trên ngọn núi nhỏ xa xa trong cốc có những dãy nhà ngói màu hồng. Ở giữa khe núi có một hồ nước nóng làm cho sương mù bao phủ trên đầm nước lan tỏa ra xung quanh, cả ngọn núi chìm trong sương mù lãng đãng.
Xung quanh hồ nước nóng, hoa cỏ mọc lên tươi tốt. Do ở gần hồ nước nóng nên không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh, các loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc, hương thơm ngào ngạt tạo nên cảnh sắc nên thơ hữu tình.
Bố trí xung quanh ngọn núi nhỏ là các trạm canh gác. Đám dong binh cường tráng kiêu dũng, thần sắc cẩn thận chăm chú nhìn bốn phía, đề phòng sự xâm nhập và công kích của địch nhân.
Bay đến sơn cốc phía trên khe núi, Hàn Thạc để cho Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc ngừng lại. Nhìn bốn phía dưới hẻm cốc nhỏ, hắn cười lạnh nói:
– Có lẽ lúc này đây, sẽ có người động thủ trước!
Phỉ Bích cùng Ngải Mễ Lệ lộ ra vẽ mặt khó hiểu, nghi hoặc nhìn Hàn Thạc hỏi:
– Sao lại có chuyện này?
– Lúc trước tại cửa hàng, ngoài Thiên Tai giáo hội Hắc Ám hệ Đại Ma Đạo Sư Ai Đức Ôn, còn có nữ luyện kim thuật sư Bối Lâm Đạt núp ở cách đó không xa quan sát. Hiện tại ta cảm ứng được vị trí của bọn họ, khi An Địch hai người rời đi thì bọn họ từ phía sau liền đuổi theo.
– Ai Đức Ôn cùng Bối Lâm Đạt theo đuôi An địch, sau đó mới là Gia Bố lý Nhĩ và nữ thần tiễn thủ Mã Khả Hân rời đi. Bây giờ Ai Đức Ôn cùng Bối Lâm Đạt hai người, hẳn là ở phía dưới sơn cốc, nếu bọn họ là tới giết chết Phật La lý Đạt thì sẽ giúp chúng ta một việc lớn rồi – Vẫn dõi mắt nhìn bốn phía dưới sơn cốc, Hàn Thạc chậm rãi trả lời.
– Bây giờ chúng ta phải làm sao? – Không biết từ khi nào, Ngải Mễ Lệ đã có thói quen để cho Hàn Thạc quyết định hết thảy mọi việc.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Hàn Thạc nói:
– Bây giờ mới là nửa đêm, chúng ta còn rất nhiều thời gian, không ngại chờ đợi thêm một lúc nữa!
Thời gian nhanh chóng trôi đi. Qua khoảng chừng nửa giờ, ở dưới ngọn núi nhỏ trong cốc trong nhà có mái ngói hồng, đột nhiên truyền đến một loạt ma pháp ba động. Dưới ánh trăng, trong chớp mắt xuất hiện một khôi lỗi mặc thiết giáp màu đen, trên khuôn mặt có ba mắt của Tà Thần.
Tà thần khôi lỗi vừa ló ra, thân thể cao lớn của nó liền thẳng xông thẳng tới cùng với cái đuôi dài to lớn quét ngang qua ngôi nhà mái ngói màu hồng. Mái ngói của căn nhà lập tức bay vỡ tung, âm thanh ầm ầm nổi lên.
Cùng lúc đó, ma pháp ba động mãnh liệt truyền đến làm cho đất đá rung chuyển khắp nơi, ba con tử vong khôi lỗi xuất hiện, biến thành hình dạng to lớn bay vào từ cửa sổ phá huỷ tất cả các công trình kiến trúc bên trong.
– Bọn Ai Đức Ôn đã động thủ rồi, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi chứ! – Hàn Thạc cười lạnh một tiếng hắc hắc, cả người tràn ngập sát ý, lúc này vẻ mặt tà ác lại một lần nữa hiện lên trên mặt.
– Chủ nhân tôn quý, chúng ta làm như thế nào đây? – Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc lại một lần nữa hưng phấn biến hình rồng, âm thanh hùng hậu hét lên.
– Hai người các nàng bay lên trên không bên ngoài sơn cốc xem ta phá huỷ toàn bộ các kiến trúc bên trong, nhớ tránh lửa độc. Một khi có nguy hiểm, lập tức bay khỏi Nhật Diệu cốc không cần chờ ta! Nếu ta muốn thoát thân cũng không có ai có thể đủ sức ngăn được! – Hàn Thạc vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh. Sau đó giống như một con chim ưng lao vút xuống. Từ thân thể hắn ẩn hiện một một cổ huyết sát quang mang, cùng với đôi đồng tử đã chuyển sang màu máu đỏ sậm.
– Hắn sẽ không xảy ra việc gì chứ? – Ngay khi Hàn Thạc bay xuống, Phỉ Bích đã phát hiện hắn có gì đó quái dị, nhịn không được liền hỏi Ngải Mễ Lệ.
– Cứ làm theo lời hắn nói đi! – Ngải Mễ Lệ trả lời, dậm một chân thúc giục Cát Nhĩ Bá Đặc:
– Hắc long, còn không chịu đi à!
Thoáng vụt qua một đạo nhân ảnh nhỏ gầy ở phía sau Hàn Thạc từ trên không phiêu đãng bay xuống phía dưới.
Đây đích thị là Tiểu Khô Lâu đang hoa chân múa tay vui sướng. Nó bây giờ hệt như là một con diều đứt dây rớt xuống mặt đất. Trên lưng chỗ bảy thanh cốt thứ của nó không ngừng lay động làm cho thân thể càng thêm vững vàng, bay sát theo sau Hàn Thạc với khoảng cách không đổi, nhằm hướng sơn cốc lao tới.