Phần 13: Ham Muốn Uống Máu…
Bầu không khí náo loạn vừa rồi giờ bỗng chốc yên lặng tới cực điểm. Một bên là nhóm người Ngải Mễ Lệ ngây ra nhìn biểu tình kỳ dị của Hàn Thạc. Bên này, Hàn Thạc đứng sững trước cửa phòng, khí tức tà ác quái dị vẫn từ người hắn không ngừng toát ra.
Hàn Thạc tỉnh lại đầu tiên là hít sâu một hơi, cảm giác được sự thèm khát máu tươi nổi lên, liền lập tức áp chế lại ý niệm đại khai sát giới trong đầu. Qua vài nhịp hô hấp như vậy, tâm trạng và tinh thần hắn dần ổn định trở lại.
Nhóm người Đặc Lan Khắc Tư kinh dị quan sát sự biến đổi trên con người Hàn Thạc. Từ lúc đầu tướng mạo lãnh khốc, bộ dáng khát máu. Hơn nữa trên người còn có nhiều điểm huyết quang cùng với sát khí, rồi qua vài lần hít thở sâu, mọi biểu hiện trên đều mất tăm mất tích, cuối cùng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
– Ngươi thế nào rồi? – Ngải Mễ Lệ thấy Hàn Thạc đã khôi phục bình thường khẽ thở phào, cặp mày xinh đẹp khẽ cau lại, lo lắng hỏi.
– Võ kỹ của ta vừa bước vào một cảnh giới mới. Cảnh giới này rất khó khống chế tâm tình, hơn nữa ta đối với cảnh giới mới này còn chưa hiểu rõ, vì vậy có chút thất thố, đã làm mọi người lo lắng rồi! – Hàn Thạc khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nhìn mọi người giải thích.
– Làm ta giật cả mình, chỉ là vừa rồi vẻ mặt và hơi thở của ngươi thật sự quá tà ác, làm cho ta cảm thấy như chính là cảm giác chiến đấu thực sự! – Đặc Lan Khắc Tư nhìn Hàn Thạc, giọng nói vẫn còn chút kinh hãi.
Trong cả đám, chỉ có Tiểu Khô Lâu là không có một chút bất ngờ nào cả. Sau khi nó nhìn thấy Hàn Thạc xuất hiện, liền mừng rỡ hoa chân múa tay rất vui sướng như muốn kể lại rõ ràng các chiến tích cho Hàn Thạc biết.
Cười khẽ, Hàn Thạc có thể cảm giác được niềm vui sướng trong lòng của Tiểu Khô Lâu, cũng cảm giác luôn sự mong đợi hắn khen ngợi của nó.
– Xú tiểu tử tới đây, làm tốt lắm! – Phất phất tay, đợi Tiểu Khô Lâu mang theo cốt đao đi tới, Hàn Thạc đưa tay sờ sờ nắn nắn. Tiểu Khô Lâu giờ xương cốt trơn bóng như ngọc bích, đồng tử màu tím quay tròn không ngừng, cùng với chiếc cằm bạch cốt ngáp lên ngáp xuống, biểu hiện tỏ vẻ vô cùng thích thú với hình dáng hiện tại.
– Chủ nhân tôn quý, người thật sự không công bằng, người chưa từng đối đãi với ta vui vẻ như thế! – Hắc long Cát Nhĩ Bác Đặc mắt thấy Hàn Thạc cưng chiều đối đãi Tiểu Khô Lâu như vậy liền hậm hực phản đối, vẻ ghen tị ra mắt. Liếc nhìn tiểu hắc long một cái, Hàn Thạc đang định nói cái gì đó đột nhiên nhướng mày, ánh mắt hướng về phía cửa ra vào.
Già La dong binh đoàn đoàn trưởng Lao Lôi Tháp, trông giống như một toà tháp bằng sắt lộn ngược từ trước cửa đi vào, theo ngay sau hắn là Cáp lý Tư cũng là một cao thủ có hạng. Lao Lôi Tháp có thân hình dũng mãnh, thể trọng phỏng chừng so với một chiến mã còn muốn hơn một chút, tiếng bước chân đi tới phát ra âm thanh “cộp cộp” trầm ổn, vững chãi.
– Sao lại thế này, người của Hồng Liêm dong binh đoàn đâu rồi? – Lao Lôi Tháp vừa vào liền hỏi ngay, thanh âm oang oang như tiếng chuông.
Chỉ vào những thi thể nằm rải rác khắp mọi nơi, Hàn Thạc mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Toàn bộ đều ở trên mặt đất đấy.
Lao Lôi Tháp nhíu mày, chú ý tập trung trên mặt đất, bất giác há mồm nói ra một số tên:
– An Cách Lạc, Đồ Lý Kiệt, Cát Lệ Á…
Càng nói, sắc mặt của hắn trông càng kinh dị. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thạc, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi hỏi dồn:
– Toàn bộ đều là do các ngươi ra tay à?
– Có lẽ lời nguyền của Tà Thần đã trợ giúp chúng ta! – Hàn Thạc mỉm cười một cách thần bí, nhún vai trả lời thờ ơ.
– Những người này chính là người của Hồng Liêm dong binh đoàn, trong đó mấy người có lẽ là những nhân vật chủ chốt của bọn họ. Không nghĩ tới các ngươi có thể tiêu diệt nhiều cao thủ như vậy, thật sự là đã giúp chúng ta rất nhiều! – Cáp lý Tư đi từ phía sau nói vọng tới. Nét mặt và thần sắc hắn không nén được sự hưng phấn, lời nói với âm thanh đều cao hơn bình thường.
– Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? – Lao Lôi Tháp thấy Hàn Thạc không trả lời rõ ràng, mối nghi hoặc trong lòng quá lớn nên nhịn không được mà hỏi lại.
– Lao Lôi Tháp, ngươi tới đã muộn rồi! Cuộc chiến đã kết thúc, xem ra Già La dong binh đoàn hành động có tốc độ, nhưng cũng không như chúng ta tưởng tượng nhanh như vậy! – Đặc Lan Khắc Tư liếc Hàn Thạc một cái rồi vượt lên trước, trả lời vẻ hơi giễu cợt.
– Đặc Lan Khắc Tư, ngươi cũng biết ở khắp nơi trong Nhật Diệu Cốc đều phải phòng hộ, Già La dong binh đoàn chúng ta không thể nào chỉ vì người này mà đem đại bộ phận nhân mã trấn giữ ở đây. – Lao Lôi Tháp thoáng chút bối rối chống chế, sau đó vẻ mặt căm tức hừ lạnh nói thêm:
– Phật La lý Đạt thật quá kiêu ngạo, không thể ngờ là không xem chúng ta có ra gì. Mà ngay cả khi đánh lén lại cũng không thay đổi tướng mạo và diện mục, thật là xem thường chúng ta quá!
– Lao Lôi Tháp đoàn trưởng, hy vọng các ngươi lần tiếp theo có thể đến kịp thời, nơi này mọi chuyện đã kết thúc, phỏng chừng cũng không có cái gì đáng giá để các ngươi chú ý nữa. – Hàn Thạc nói xong đột nhiên nhớ tới một việc liền nhìn Lao Lôi Tháp nhíu mày nói:
– Lúc nãy công kích chúng ta thấy có một tên là Gia Bố Lý Nhĩ, người này đích thực là một Đại kiếm sư, hắn chính là người bên cạnh của Sư Thứu quân đoàn trưởng A Tư Cơ tại Ngõa Luân thành, không biết Hồng Liêm dong binh đoàn cùng với A Tư Cơ có liên hệ với nhau hay không, hy vọng ngươi chú ý một chút!
– Đại kiếm sư Gia Bố Lý Nhĩ! – Lao Lôi Tháp thất kinh hô lên một tiếng, hiển nhiên cũng không biết chuyện này, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
– Không sai! Người này là sư phó của Khắc Lạp Khắc, con trưởng của A Tư Cơ. Hắn trước giờ đi đâu cũng không rời A Tư Cơ tới nửa bước, thật không ngờ có lúc lại phải li khai lão ta để đi cùng với Hồng Liêm dong binh đoàn.
– Yên tâm đi, ta sẽ kiểm tra lại tất cả mọi việc. Tốt lắm, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta trước hết rời khỏi nơi này. – Lao Lôi Tháp vẻ mặt suy tư, tựa hồ lo lắng chút gì đó, lên tiếng giục.
– Chờ một chút, ta đi khỏi Nhật Diệu Cốc cũng lâu lắm rồi. Vì vậy đối với thực lực của Phật La lý Đạt bây giờ cũng không rõ lắm. Nếu có thể thì tốt nhất là ngươi đem thông tin về các cao thủ Hồng liêm dong binh đoàn cho chúng ta biết.
– Hôm nay xuất hiện cả ma đạo sư hệ Lôi điện, còn có nữ thần tiễn thủ với tiễn thuật đáng sợ. Lúc nãy chúng ta thiếu chút nữa đã bị nữ thần tiễn thủ làm cho bị thương, việc của chúng ta bây giờ là cần biết hết các thông tin của bọn họ để có biện pháp đối phó! – Thấy Lao Lôi Tháp định rời đi, Đặc Lan Khắc Tư vội vàng lên tiếng nói.
– Nữ thần tiễn thủ! – Lao Lôi Tháp lại một lần nữa kinh hô một tiếng, sau đó ngưng trọng nói:
– Vậy nhất định là nữ tinh linh Mã Khả Hân. Cô ta đúng là một tiễn thủ tinh thông Thủy, Lôi, Phong, ba hệ ma pháp, lại có thể đem ba hệ ma pháp dung hợp lại nên uy lực khi xạ tiễn cực kỳ khủng khiếp.
– Người đàn bà này quả là khó đối phó. Nghe nói thị chính là vợ chưa cưới của Phật La lý Đạt, do chính gia gia hắn tìm kiếm cho. Lai lịch của cô ta cũng rất thần bí và có quan hệ không mấy hòa hợp với Phật La lý Đạt. Mấy năm qua cô ta rất ít khi ở trong Nhật Diệu Cốc. Bất quá mỗi khi Hồng Liêm dong binh đoàn gặp phải nguy cơ thì sẽ ra tay trợ giúp. Xem ra lần này đúng là cô ta đã trở lại!
– Thế còn gã ma đạo sư Lôi điện hệ kia là ai? – Lúc này Ngải Mễ Lệ mới lên tiếng hỏi.
– Hắn gọi là Á Tát, nửa năm trước gia nhập Hồng Liêm dong binh đoàn. Hắn lai lịch không rõ lắm, tâm ngoan thủ lạt, cùng với Phật La lý Đạt hợp tác với nhau thật hợp ý. Những thủ đoạn dạng này trong nửa năm qua của Hồng Liêm dong binh đoàn, đều là do hắn nghĩ ra, cho nên rất được Phật La lý Đạt tín nhiệm và trọng dụng! – Đối với các cao thủ của Hồng Liêm dong binh đoàn, Lao Lôi Tháp đương nhiên hiểu rõ. Vì vậy đối với yêu cầu của Đặc Lan Khắc Tư và Ngải Mễ Lệ, liền không một chút chần chừ mà kể lại rõ ràng.
– Ngoại trừ hai người này ra, mấy năm nay còn có bao nhiêu cao thủ gia nhập Hồng Liêm dong binh đoàn? – Đặc Lan Khắc Tư tiếp tục hỏi tới.
Lao Lôi Tháp nhướng mày, trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn Cáp lý Tư một cái nói:
– Đem phần thông tin chúng ta có được cho bọn họ xem đi.
Cáp lý Tư hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu, từ không gian giới chỉ bên trong xuất ra một quyển trục, đưa cho Đặc Lan Khắc Tư nói:
– Ở đây có một ít tư liệu về Hồng Liêm dong binh đoàn, chắc hẳn sẽ chi tiết hơn những tư liệu do Ngải Mễ Lệ nắm được.
Xem chừng bên Cáp lý Tư đã biết rõ phân thận của Ngải Mễ Lệ. Ở Nhật Diệu Cốc bọn họ chính là người nắm quyền, trong tầm quan sát của bọn, thân phận của mọi người hiển nhiên không giấu diếm được.
Cầm quyển trục nhìn lướt qua, Đặc Lan Khắc Tư hướng phía Hàn Thạc gật gật đầu, sau đó nhìn Lao Lôi Tháp cười nói:
– Rất chi tiết, chúng ta sẽ ở lại đây giúp ngươi đối phó Phật La lý Đạt!
– Nếu thật sự như vậy, ta rất cảm kích các ngươi! Chẳng những căn nhà, cửa hàng này vô điều kiện đều là của các ngươi, mà từ nay về sau toàn bộ hoạt động của các cửa hàng ở trong Nhật Diệu Cốc do tiểu thư Phỉ Bích làm chủ đều được miễn thuế. – Lao Lôi Tháp cười to sảng khoái, xoay người sải bước đi thẳng ra ngoài.
Cáp lý Tư liếc Đặc Lan Khắc Tư một cái, cẩn thận nhắc nhở:
– Quyển trục này đúng là của Hồng Liêm dong binh đoàn. Đó là bản đồ địa hình, nó cho thấy rõ một số trạm gác ngầm cũng như những trạm canh gác công khai khác, đều được chú giải rõ ràng. Quyển trục bản đồ này sau khi xem xong thì tiêu huỷ ngay, tránh việc rơi vào tay kẻ khác sẽ gây ra không ít phiền toái!
Gật đầu ra vẻ hiểu ý, Đặc Lan Khắc Tư cười lạnh nói:
– Yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào!
Cáp lý Tư và Đặc Lan Khắc Tư đã sớm quen biết, đương nhiên cũng biết Đặc Lan Khắc Tư cùng Phật La lý Đạt có mối thù không đội trời chung, nghe vậy cuối cùng cũng chỉ nói một câu:
– Chúc các ngươi may mắn!
Sau khi đám Lao Lôi Tháp cùng người của dong binh đoàn rời khỏi cửa hàng, Hàn Thạc trầm giọng nói:
– Lao Lôi Tháp đã hoàn thành tốt nhiệm vụ nhưng chúng ta nếu muốn tại Nhật Diệu Cốc này đứng vững thì không thể quá phụ thuộc vào bọn chúng! Trong Nhật Diệu Cốc, cũng không phải chỉ có Già La dong binh đoàn cùng Hồng Liêm dong binh đoàn, mà còn có vài nhóm thế lực cũng không nhỏ, ta nghĩ bọn họ nhất định rất muốn thay thế địa vị của Già La dong binh đoàn để nắm quyền cao nhất trong Nhật Diệu Cốc!
Đặc Lan Khắc Tư sửng sốt liền hỏi Hàn Thạc:
– Ngươi muốn làm như thế nào?
Hắc hắc cười một tiếng. Vẻ mặt đầy âm hiểm, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn trời, nói như chỉ chính cho bản thân hắn nghe:
– Hôm nay tại Nhật Diệu Cốc, chúng ta đã làm ra một trận rối loạn. Vậy sao không thừa dịp này, khiến cho trong cốc đã loạn lại càng loạn hơn nữa!