Phần 89: Không Có Cơ Hội…
Lắc lắc đầu, Khảm Đế Ti trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của Lao Luân Tư, ánh mắt kiên định nói:
– Đây không phải là vấn đề tiền bạc.
Cục diện lúc này, Khảm Đế Ti rõ ràng chiếm thượng phong. Có mấy người Hàn Thạc viện thủ, Bối Lâm Đạt cùng Cường Ni hai người căn bản không thể chiếm tiện nghi. Từ cách ăn mặc và vũ khí của Bối Lâm Đạt và Cường Ni có thể thấy được Thiên Tai giáo hội cũng không thiếu tiền. Chỉ cần chi ra một ít kim tệ cũng có thể hạ được lửa giận của Khảm Đế Ti, nhưng là Bối Lâm Đạt vẫn cương quyết không chịu, chuyện này thực có chút khó hiểu.
– Thiên Tai giáo hội chúng ta không phải là đối tượng mà các ngươi có thể uy hiếp. – Cường Ni đã bị một vết đao trên mặt, thần sắc phẫn nộ khiến vẻ mặt càng thêm dữ tợn. Trong tay hắn còn cầm lôi điện chi lực trường kiếm, mũi kiếm toát ra quang mang lóa mắt.
Khi Hàn Thạc định mở miệng, Cường Ni cấp tốc di chuyển thân thể hướng về phía Hàn Thạc bay tới, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Lôi kiếm trong tay hắn như là một con lôi long, bắn ra lực lượng lôi điện kinh khủng, quang mang chói mắt khiến cho thạch động sáng bừng lên.
– Cẩn thận! – Thấy Cường Ni định làm khó dễ, bọn người Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ cả kinh, không nhịn được hô lên.
Một đống bạch cốt từ hư không bỗng nhiên tụ tập lại, trong nháy mắt biến thành bạch cốt thuẫn bài ngăn cản trường kiếm. Hai đạo cốt mâu bắn ra ngay sau khi bạch cốt thuẫn bài được hình thành, từng bước đánh vào mặt trước thanh lôi kiếm của Cường Ni.
Vài tiếng “chi chi” vang lên, cốt mâu bị vỡ ra hóa thành hoa lửa, thân thể Cường Ni vẫn tiếp tục lao tới, trực tiếp oanh kích vào bạch cốt thuẫn bài trước mặt.
Trong nháy mắt, bạch cốt thuẫn bài lập tức bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Một kiếm này của Cường Ni lại bị ngăn trở như lần trước, nhưng vẫn quyết ý sát tử Hàn Thạc.
Lục ma phong rốt cục cũng gào thét bay ra khỏi vỏ, một đạo hàn mang từ trong tay Hàn Thạc chợt lóe lên. Chỉ nghe “khách thương” một tiếng, kèm theo tiếng của Hàn Thạc rên lên, thân thể hắn chầm chậm lui về phía sau mấy bước. Mặt trên lôi điện trường kiếm của Cường Ni lóe lên một chút quang mang, sau đó lập tức tắt phụt.
Thân thể Cường Ni như hóa thành một dải cầu vồng lao tới, vừa định động thủ một lần nữa thì bị ngăn lại. Khải Tử Tân, Ngải Mễ Lệ cùng Phỉ Bích mấy người đã đứng bên cạnh Hàn Thạc, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hắn.
– Hình như, ta không phải là địch nhân của ngươi a! – Hàn Thạc thân thể vừa ổn định, Ma Nguyên Lực trong cơ thể vận chuyển một vòng, xác nhận không có cái gì trở ngại, lúc này mới chú thị nhìn Cường Ni, nhàn nhạt nói.
– Ngươi dấu diếm chúng ta chuyện hành động nhằm vào Bác Bỉ A Tư Cơ, lừa gạt chúng ta, đặt chúng ta ra ngoài. Ngoại trừ giúp đỡ một vài chuyện, các người không xuất một điểm khí lực. Bây giờ chuyện đã qua, ngươi có chủ ý gì trong lòng thì không nên dấu diếm chúng ta, nếu không ngươi chắc chắn phải chết! – Cường Ni dữ tợn nhìn Hàn Thạc lạnh nhạt nói.
Bác Bỉ A Tư Cơ thân là Sư Thứu quân đoàn trưởng, vô luận có chứng cứ xác thực Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ làm hay không, đều không có tư cách giết hắn. Lại càng không thể làm chuyện ám sát này.
Nếu Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ liên hợp với Thiên Tai giáo hội giết Bác Bỉ A Tư Cơ, sau này hai người chắc chắn phải gánh chịu hậu quả. Mặt khác với thực lực cường đại của Bác Bỉ A Tư Cơ, Hàn Thạc cũng hiểu được muốn giết hắn tại Ngõa Luân thành, căn bản là không có khả năng. Có chăng chỉ có những tín đồ tôn giáo cuồng nhiệt, không để ý sống chết bản thân mới có thể làm loạn được.
Gật gật đầu, Hàn Thạc lạnh nhạt cười, nói:
– Chuyện đã như vậy, các ngươi cũng đừng trách ta qua cầu rút ván. Dù sao ngươi đã xuống tay với ta, vậy ta cũng sẽ không khách khí nữa.
Nói xong, Hàn Thạc không khỏi cười khổ, quay đầu qua nhìn Lao Luân Tư nói:
– Ngươi sẽ không trợ giúp họ chứ?
Hai tay buông lỏng, Lao Luân Tư lui lại mấy bước, đồng dạng cười khổ nói:
– Vốn ta đối với khôi lỗi thú của Thiên Tai giáo hội vô cùng có hứng, muốn qua phương pháp hữu nghị có được phương pháp chế tạo khôi lỗi thú. Nhưng bây giờ, ta cũng nghĩ cũng không quá cần thiết nữa.
Lao Luân Tư nói như vậy đã chứng thực suy đoán trước đây của Hàn Thạc rằng Lao Luân Tư là loại người chỉ quan tâm đến đại sự của mình. Đột nhiên, hắn viện thủ hai người Bối Lâm Đạt, quả nhiên là có thêm ý định khác. Bây giờ Lao Luân Tư lui ra sau, nói trắng ra là đứng về phía Hàn Thạc cùng Phỉ Bích rồi.
Gật gật đầu, Hàn Thạc hướng về phía Lao Luân Tư mỉm cười, nói một câu:
– Đa tạ!
– Ngươi tưởng rằng các ngươi có thể dễ dàng chiến thắng chúng ta sao? – Cường Ni cùng Bối Lâm Đạt, thần sắc như trước vẫn bình tĩnh, nói xong liền lấy ra phong ấn khôi lỗi thú định động thủ.
– Hắc hắc. Ngươi không có cơ hội đâu. – Hàn Thạc cười dài một tiếng, ma anh đang nằm trên người của Bối Lâm Đạt liền phát huy tác dụng. Bối Lâm Đạt bị bổn mạng máu huyết ẩn chứa bên trong khiến cho hàn khí nhập thể, nàng chỉ cảm thấy một cỗ tê rần, liền hôn mê ngay lập tức.
– Ngươi đã làm gì nàng ta? – Thấy Bối Lâm Đạt đột nhiên ngã xuống, Cường Ni sợ hãi, bối rối nhìn Hàn Thạc quát.
– Cô ta sẽ vẫn sống, nhưng ngươi thì phải chết. Lưu lại ngươi thì quá nguy hiểm. – Hàn Thạc cười lạnh nói xong liền bắt đầu ngâm xướng Vong Linh ma pháp. Ba cương thi chiến sĩ từ hư không xuất hiện, sau đó chắn trước mặt Hàn Thạc.
Cường Ni thấy tình thế phát triển tới bước này, biết Bối Lâm Đạt không có khả năng trợ giúp hắn, thoáng do dự một chút sau đó xoay người ý muốn đào thoát, cố gắng hướng phía động khẩu duy nhất rời đi. Ngải Mễ Lệ cùng Khả Tư Tân hai người đột nhiên cùng ngâm xướng ma pháp chú ngữ, thân thể Cường Ni vừa hướng về phía động khẩu bay tới thì bị mấy cái rễ cây thô to cuốn lấy, một đoàn ô hắc khí thể cũng bay về phía hắn.
– Ngươi trốn không thoát đâu. – Ngải Mễ Lệ cười yêu kiều, đồng thời ngâm xướng ma pháp chú ngữ. Đoàn khí thể màu đen này khi tiếp cận được thân thể Cường Ni thì đột nhiên trở nên cứng ngắc, nhân cơ hội ngăn trở thân thể hắn.
Cường Ni thật không hổ là lôi điện ma kiếm sư. Bị trói buộc như vậy, không ngờ vẫn có thể nhúc nhích, cố gắng giơ thanh trường kiếm trong tay, ý định chặt đứt mấy nhánh cây đang trói buộc thân thể. Song ba cương thi ở phía sau cùng một tăng ác đã tiếp cận thân thể của hắn.
Đột nhiên thanh trường kiếm bỗng nhúc nhích, một đạo lôi điện hiện ra, đánh trúng cương thi chiến sĩ. Luồng điện xâm nhập vào hai thân thể của cương thi chiến sĩ. Thanh trường kiếm vừa di chuyển không ngừng bỗng nhiên dừng lại, như chưa hề lay động.
Khi Cường Ni khó nhọc giơ trường kiếm, định hạ thủ với cương thi chiến sĩ, thì một tăng ác cầm cây côn trong tay trực tiếp đánh xuống tay phải đang cầm kiếm của hắn. “Dát chi” thanh âm vỡ vụn vang lên, Cường Ni đau đớn, thảm thiết kêu lên một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất.
Vốn Hàn Thạc đang đứng bên cạnh mấy người Phỉ Bích, đột nhiên thân thể như tia chớp lóe lên sau đó bay tới hạ bàn của Cường Ni. Hắn xoay lưng về phía bọn Phỉ Bích đồng thời thi triển Hóa ma quyết, hút linh hồn Cường Ni vào ma anh. Thông qua ma anh từng chút một ăn mòn hết linh hồn của Cường Ni. Lúc này, Hàn Thạc mới từ sau lưng đánh tới một quyền.
“Đông” một tiếng, trong mắt Cường Ni sinh cơ hao tận, vô lực ngã xuống, sau lưng hiện ra hình một thủ ấn.
Tiêu diệt xong Cường Ni, ma anh Hàn Thạc bành trướng, bắt đầu lợi dụng tính chất của ma công, tịnh hóa linh hồn của hắn, hòa tan làm năng lượng cho ma anh phát triển. Thân là ma kiếm sư lôi điện hệ, linh hồn lực lượng của Cường Ni rõ ràng mạnh hơn kỵ sĩ Sư Thứu kia không chỉ một bậc. Hàn Thạc có thể cảm ứng rõ ràng được sự tăng trưởng của ma anh.
– Hắn đã chết. – Ngải Mễ Lệ ở bên kia thấy Cường Ni bị Hàn Thạc giết chết. Trong khi chậm rãi hướng bên này đi tới, Ngải Mễ Lệ phát hiện Hàn Thạc đứng đó vẫn không hề nhúc nhích. Không giống thường ngày vơ vét đồ vật trên người Cường Ni, nhịn không được liền mở miệng nhắc nhở hắn.
Hàn Thạc đang dụng tâm thể ngộ ma anh. Nghe Ngải Mễ Lệ kêu gọi mới giật mình tỉnh lại, im lặng tiếp tục vận chuyển Hóa ma quyết. Hàn Thạc hướng Ngải Mễ Lệ gật đầu rồi chỉ Cường Ni đã ngã xuống nói:
– Ngươi xử lý một chút đi, ta phải nghỉ ngơi một lúc.
Nói xong, Hàn Thạc ngồi tại chỗ, chú tâm thể ngộ ma anh tiếp tục thu nạp linh hồn lực lượng của Cường Ni. Một người thực lực càng mạnh thì linh hồn y theo đó cũng càng trở nên cường đại. Linh hồn lực lượng của Cường Ni bị ma anh cuốn vào, phát sinh một tia lực lượng tiến vào giữa ma anh, tăng tốc độ phát triển của nó.
Ma anh thân là trụ cột của Chân Ma, chỉ có thăng hoa đến một mức nhất định, mới có thể đột phá cảnh giới trước mắt của Hàn Thạc, tiến vào tầng tiếp theo là Thị Huyết chi cảnh. Cũng ở tại cảnh giới này, Hàn Thạc mới phải bổ sung đại lượng linh hồn lực lượng. Khi ma anh đủ lớn mạnh, đạt tới Thị Huyết cảnh giới mới có thể xem như có chút thành tựu, có thể phát huy càng nhiều công dụng kỳ diệu. Khi đó ma anh sẽ không cần phải tiếp tục bổ sung linh hồn lực lượng nữa.
Trong khi Hàn Thạc tĩnh tâm tu luyện, tất cả mọi người cùng ghé vào nhau nói chuyện. Bối Lâm Đạt bị bắt sau khi Cường Ni bị giết trong sơn động, nhưng thật ra nàng không hề khó chịu. Khảm Đế Ti thấy Bối Lâm Đạt bị Hàn Thạc làm hôn mê cũng không nhắc tới ý niệm báo thù, cùng Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ cười nói.
Sau đó, hai người Lao Luân Tư cùng Phỉ Bích cũng có thời gian trao đổi. Khải Tư Tân mất tích hồi lâu bây giờ cũng cùng An Cát Lị Tạp ở một chỗ, lớn tiếng nói chuyện, cãi nhau với An Cát Lị Tạp về kinh nghiệm hai ngày nay.
Qua một lát, Hàn Thạc đang hờ hững tĩnh tu đột nhiên mở to mắt, cũng không vội lên tiếng chỉ làm một thủ thế.
Mọi người đều ngậm miệng không nói, cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn đang hướng đến cửa sơn động. Sau đó mắt thấy Hàn Thạc hướng tai về phía sơn động, mấy người vừa mới bình tĩnh lại, tâm thần lại một lần nữa căng lên.
Có tiếng bước chân nhỏ nhẹ dần lớn lên, từ phía xa từng bước tiếp cận. Tiếng mấy người nói chuyện với nhau ở phía sau đã truyền vào tai mọi người.
– Khoa nhĩ lan phạm vi rộng lớn như vậy, những người đó đã trốn đến đây căn bản là không có khả năng tìm được. Tìm kiếm không mục đích như này thì có cái tác dụng gì a. – Một thanh âm đột ngột vang lên.
– Đúng vậy! Nhưng mà quân đoàn trưởng đại nhân quả thực nổi điên rồi. Không những hai nhi tử bị giết, lại còn có người to gan lớn mật tại Ngõa Luân thành ám sát hắn, lại còn có thể từ trong thành chạy thoát ra ngoài. Quân đoàn trưởng đại nhân mấy năm nay Nam chinh Bắc chiến, tràng diện gì cũng đã trải qua rồi, nhưng cũng chưa từng có bộ dáng dọa người như bây giờ. Không thể giết được mấy người đó, ta nghĩ ông ấy sẽ không thể bỏ qua đâu. – Một người khác tiếp lời.
– Nghe nói, Ngõa Luân Thành lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, đều là do đoàn trưởng đại nhân đắc tội với người ở thủ đô đế quốc. Nếu là như vậy, quân đoàn trưởng đại nhân đúng là có phiền toái lớn rồi, những người đi theo như chúng ta không biết có gặp phải xúi quẩy hay không.
– Yên tâm đi! Chúng ta đều là nghe lệnh hành sự. Vô luận xảy ra sự tình gì, chỉ cần chúng ta nhận rõ tình thế chắc hẳn không có vấn đề gì. Mặt khác, chúng ta cũng không phải là tâm phúc của quân đoàn trưởng đại nhân. Chúng ta nghe lệnh có lẽ đối với quốc vương bệ hạ cũng không có vấn đề gì lớn.
– Đi thôi! Mấy người này chắc cũng không ẩn trốn ở đây đâu, có lẽ chúng ta nên đổi sang nơi khác tìm kiếm đi.
Đoàn người vừa đi vừa nói, cũng không phát hiện cái gì dị thường, thanh âm nói chuyện càng lúc càng xa, cuối cùng chầm chậm biến mất.
Sau khi mấy người này rời đi, cũng có vài ba người khác đi qua nơi này. Do Khải Tư Tân cùng Ngải Mễ Lệ bố trí chỗ sơn động phi thường bí mật, nên bọn họ không phát hiện được cái gì dị thường, cuối cùng cũng không dừng lại ở đây lâu.
– Tốt lắm! Mệt mỏi cả buổi tối, tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút đi. – Lúc thấy mấy người nối nhau rời đi, Hàn Thạc đợi trong giây lát không thấy động tĩnh gì lạ thường, mới mỉm cười hướng về phía mấy người phía sau nói.
Mọi người thở dài một hơi, đều gật đầu đồng ý. Mỗi người lựa chọn hoặc minh tưởng hoặc là ngủ quanh đống lửa ấm áp.
Trong sơn động này, mọi người ban ngày tạm nghỉ, hồi phục tinh thần cho tới lúc tỉnh lại thì phát hiện trời đã tối. Hàn Thạc nhắm mắt dưỡng thần một ngày, đã đem linh hồn lực lượng của Cường Ni hấp thu sạch sẽ, tinh thần lực và ma nguyên lực đều đã phôi phục.
– Bây giờ đang là ban đêm. Trải qua một ngày tìm kiếm, chắc hẳn bọn chúng đã buông tha cho chúng ta, có thể rời đi ngay lúc này được rồi. – Đứng thẳng lên, Hàn Thạc bước tới trước cửa động nói.
Mọi người nghỉ ngơi cũng đã đủ, sau đó lần lượt đứng lên thu thập đồ đạc. Ngải Mễ Lệ cùng Khải Tư Tân hai người giải trừ kết giới trước cửa, đoàn người nối tiếp nhau đi ra khỏi sơn động.