Phần 80: Một Phen Đại Loạn!
Cả đám người bên phía Hàn Thạc, bao gồm cả nhóm của Bối Lâm Đạt, hết thảy đều tiến hành thuận lợi theo như kế hoạch đặt ra từ đầu. Lực lượng thủ hộ ở trang viện của Sư Thứu quân đoàn bị thay đổi một chút, ngoài ra Ngải Mễ Lệ còn lợi dung năng lực của Ám Mạc đã đánh lạc hướng ba tên trong số năm tên đại địa kị sĩ bên cạnh quân đoàn trưởng Bác Bỉ A Tư Cơ.
Hai người Bối Lâm Đạt cùng Cường Ni của Thiên Tai giáo hội chỉ thoáng đi qua lại giữa đám đông người rồi trong chốc lát đã biến mất không thấy tung tích. Lao Luân Tư ở phía xa quay về phía Hàn Thạc, hai người ra hiệu một chút, cho biết kế hoạch đặt ra chưa phát sinh sự tình gì ngoài ý muốn.
– Đi thôi, chúng ta cẩn thận một chút, đi đến mật thất của Bác Bỉ A Tư Cơ. – Thấy những gì nên làm thì đều đã làm rồi, Hàn Thạc cũng không tiếp tục lưu lại chỗ này nữa, cùng Ngải Mễ Lệ và Cát Nhĩ Bá Đặc lách qua đám tân khách phía trước, hướng về phòng ngủ của Bác Bỉ A Tư Cơ.
Trên đường, cả ba người thẳng tiến một cách ung dung thoái mái. Mạng lưới phòng thủ dày đặc hàng ngày nhờ có sự an bài của Lao Luân Tư mà đã bị hủy bỏ.
Đợi đến lúc ba người đứng sau một ngọn giả sơn, nhìn về phòng ngủ của Bác Bỉ A Tư Cơ thì phát hiện trước cửa có rất nhiều binh lính của Sư Thứu quân đoàn đang canh giữ.
Những người này thần sắc nghiêm trang, thân hình to lớn. Trên người bọn họ đều ngầm phảng phất một khí tức dũng mãnh, cho thấy đã từng trải qua sa trường, thoáng nhìn đã biết rất không dễ đối phó.
– Lao Luân Tư đã nói qua, xung quanh phòng của Bác Bỉ A Tư Cơ, đám quân lính này đều là thân tín của hắn, cùng hắn trải qua trận lớn trận nhỏ, ai nấy đều là kẻ dũng mãnh không sợ chết, trừ chính bản thân hắn ngoài ra không có ai có thể điều động họ. Bởi đây là đám thân tín của hắn nên cũng chẳng có cách gì. – Hàn Thạc liếc qua đám người đó một chút rồi nhỏ giọng giải thích với Ngải Mễ Lệ bên cạnh.
Gật gật đầu, Ngải Mễ Lệ tỏ vẻ đã hiểu:
– Ừ! Ám Mạc chúng ta cũng biết điểm này, đối với đám nhân mã này chúng ta tất phải tự thân động thủ diệt trừ, nếu không căn bản không thể dễ dàng tiến vào.
Nhìn lên phía trên mái nhà, kể cả từng cái cửa sổ, đều có quân binh trấn giữ, trừ phi có thể độn thổ lẻn vào, nếu không mặc cho bọn người Hàn Thạc có thủ đoạn lợi hại thế nào đi nữa, cũng đừng mơ thoát khỏi tầm mắt đám người này mà đi vào.
– Tốt lắm, chúng ta sẽ chờ ở đây một lát, mặc kệ Thiên Tai giáo hội có thể thành công hay không. Chỉ cần bọn họ vừa hành động, cả trang viên sẽ bị một phen đại loạn lúc đó chúng ta sẽ thừa nước đục thả câu. – Hàn Thạc đánh giá một chút, rồi thấp giọng nói với Ngải Mễ Lệ.
– Chủ nhân tôn quý, lát nữa ta phải làm gì đây? – Vẻ mặt Cát Nhĩ Bá Đặc hưng phấn nhìn Hàn Thạc khẽ thì thào.
– Chủ nhân? – Ngải Mễ Lệ bất giác khẽ hô một tiếng, nghi hoặc hết nhìn về phía Hàn Thạc rồi lại nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc, mãi không nhịn được hỏi:
– Hắn như thế nào lại là chủ nhân của ngươi, chẳng lẽ ngươi là nô lệ do hắn mua về à?
Cát Nhĩ Bá Đặc trợn mắt khinh thường nhìn Ngải Mễ Lệ rồi kiêu ngạo nói:
– Quả nhiên là cái giống đàn bà ngực to mà không có óc. Ngươi nghĩ sao mà xem một hắc long trong truyền thuyết của Hắc Long thành vĩ đại như Cát Nhĩ Bá Đặc ta lại trở thành nô lệ?!
– Hắc… Hắc Long thành, ngươi nói ngươi là đến từ Hắc Long thành dưới lòng đất? – Ngải Mễ Lệ chấn kinh, không tự chủ được lắp bắp.
– Ha ha, ngươi cũng đã nghe qua uy danh của chúng ta rồi ư? – Thấy Ngải Mễ Lệ tựa hồ có biết Hắc Long thành, Cát Nhĩ Bá Đặc có vẻ phi thường hưng phấn, ưỡn ngực thâm trầm nói:
– Không sai! Ta chính là truyền thuyết tương lai của Hắc Long thành!
Đang vênh vênh vang thì chợt nghe tiếng Hàn Thạc nhẹ nhàng giải thích với Ngải Mễ Lệ – Ài, hắn không phải là nô lệ của ta mà là ma sủng của ta. Thật ra cũng chẳng sai biệt lắm.
Cát Nhĩ Bá Đặc lập tức ỉu xìu như gà gặp mưa. Thân là một hắc long lại bị người ta thu phục làm ma sủng, đương nhiên cũng không phải là chuyện vinh quang gì. Bất quá sự thật đã như thế, Cát Nhĩ Bá Đặc cũng vô pháp giải thích, chỉ đành cúi đầu ủy khuất than vãn một câu:
– Thật là xúi quẩy, lần đầu xuất môn lại bị nhiều người như vậy vây công, bằng không ta làm sao phải sợ ngài!
Ngải Mễ Lệ lúc này còn đang nghi nghi hoặc hoặc, nghe Hàn Thạc và Cát Nhĩ Bá Đặc nói chuyện với nhau như vậy, vẻ kinh dị trên mặt lạicàng tăng thêm mấy phần. Con ngươi sáng ngời trừng lên nhìn thẳng vào mắt Hàn Thạc hỏi:
– Hắn… Hắn thật sự là một con Hắc Long?
Hàn Thạc gật đầu chứng thực:
– Đích xác như vậy, con rồng khờ này bị một đại gia tộc hắc ám tinh linh vây công. Gia tộc hắc ám tinh linh kia vô cùng vất vả mới khiến hắn bị trọng thương. Ta nhân cơ hội chiếm lấy tiện nghi này, vốn định làm thịt hắn thu lấy mấy cái thứ ma tinh gì đó. Là do chính hắn không có lấy một điểm khí tiết của Hắc Long, không biết nhục nhã, muốn cùng ta ký kết khế ước chủ tớ, trở thành ma sủng của ta!
– Khặc khặc, Hắc Long là loại rồng tà ác vô sỉ nhất, bọn chúng làm gì có khí tiết chứ! – Vừa nghe Hàn Thạc giải thích, Ngải Mễ Lệ mừng rỡ, nhìn vẻ ủ rũ của Cát Nhĩ Bá Đặc, cười khanh khách châm chọc.
– Nữ nhân mỹ lệ kia, thật có đôi khi cũng khiến người ta chán ghét! – Cát Nhĩ Bá Đặc vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Ngải Mễ Lệ, oán hận nói.
Ngay lúc này, một tiếng gào lanh lảnh chói tai thình lình vang lên. Sau đó là tiếng cước bộ rối loạn, tiếng ồn ào lớn đột nhiên bộc phát, trong đó còn kèm cả tiếng ngựa hí, tiếng vũ khí va chạm kịch liệt.
– Người của Thiên Tai giáo hội đã hành động rồi! Tới bây giờ chúng ta còn chưa biết, vì sao Thiên Tai giáo hội lại muốn giết chết Bác Bỉ A Tư Cơ. Giữa bọn họ tới cùng có cừu hận gì đây? – Ngải Mễ Lệ vẻ mặt vui mừng, hưng phấn hô lên một câu.
Hàn Thạc cười lạnh hắc hắc một tiếng vẻ âm hiểm:
– Theo ta thấy lúc này vô luận Thiên Tai giáo hội có thể thành công hay không, Cường Ni và Bối Lâm Đạt kia không chết cũng phải trọng thương. Tới lúc đó chúng ta bắt sống bọn chúng rồi sau đó từ từ tra hỏi là được!
– Chủ nhân, ngươi quá âm hiểm và vô sỉ rồi! – Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn thấy Hàn Thạc ngay từ đầu đã chuẩn bị đối phó minh hữu, không nhịn được hưng phấn hô lên.
– Cát Nhĩ Bá Đặc, đây là ngươi châm chọc ta à? – Hàn Thạc nhướng mày, liếc nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc rồi lạnh lùng nói.
Cát Nhĩ Bá Đặc vội lắc mạnh đầu kêu toáng:
– Không, không! Ta là đang ca ngợi ngài! Cách làm của ngài thật giống với sự dạy dỗ của gia gia anh dũng duệ trí của ta, thấm nhuần được tinh túy truyền thống của Hắc Long bọn ta!
Vừa rồi Ngải Mễ Lệ còn nói Hắc Long là tà ác vô sỉ nhất trong loài rồng, Hàn Thạc còn bán tín bán nghi. Hiện tại nghe Cát Nhĩ Bá Đặc nói như vậy, hắn cuối cùng hiểu rõ vì sao mà Ngải Mễ Lệ lại nói như vậy. Bất quá sự ca ngợi của Cát Nhĩ Bá Đặc đối với hắn không khác một sự nhục mạ.
Nhưng là Hàn Thạc còn chưa kịp giáo huấn Cát Nhĩ Bá Đặc, trong trang viện đã trở nên hỗn loạn, đột nhiên có vài chỗ bắt đầu bốc cháy hừng hực.
Xung quanh lúc này đã trở thành một trường đại náo, truyền ra đủ thứ tiếng kêu gào kinh hoàng lo sợ. Thủ vệ của Sư Thứu quân đoàn nhất thời ẩn hiện xung quanh, ngược ngược xuôi xuôi hoa cả mắt.
– Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti cũng đã động thủ rồi, chúng ta bây giờ đã có thể ra tay. – Hàn Thạc đình chỉ khẩu chiến với Cát Nhĩ Bá Đặc, thần sắc trở lại nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào đám quân binh của Sư Thứu quân đoàn xung quanh phòng của Bác Bỉ A Tư Cơ.
Ngải Mễ Lệ cũng nghiêm mặt, lấy ma pháp trượng ra trong tay rồi khẽ ngâm xướng một chiêu ma pháp của Ám Hắc hệ. Chỉ thấy mấy cái bóng đen như ác ma, vô thanh vô tức bắt đầu tiếp cận đám thị vệ.
Lục Ma Phong theo tâm ý Hàn Thạc, nhoáng lên trong đêm tối, nhanh chóng lướt về phía một tên trước cửa. Đến tại lúc Lục Ma Phong sắp tiếp cận thì gã kia mới phát hiện ra. Ma nguyên lực của Hàn Thạc đột nhiên bạo phát, Lục Ma Phong đang bay chậm đột nhiên tốc độ đề thăng mạnh mẽ, một tiếng xé gió vang lên, “sưu” một tiếng đã xuyên qua cổ của gã thị vệ vừa mới bừng tỉnh.
– Có thích khách! – Một tiếng kinh hô lanh lảnh vang lên. Bảy tám tên quân binh của Sư Thứu quân đoàn vội vàng giương trường kiếm trường mâu trong tay lên, sẵn sàng ứng phó với mỗi nguy hiểm lúc này vẫn chưa nhận diện.
Ma pháp Ám Hắc hệ kia của Ngải Mễ Lệ chỉ lọt trúng vào trên người hai gã thị vệ đứng đầu, tạo thành những vết thương trên thân thể máu chảy không ngừng, trong chốc lát cả người xụi lơ ngã xuống.
Đáng tiếc, năm tên thị vệ phía sau đã cảnh giác, kịp thời phóng xuất đấu khí phá hủy hiệu quả của ma pháp nên cũng không có bị thương tích gì.
Xung quanh chỗ này vẫn yên ắng như trước bởi vì Lao Luân Tư đã an bài, những người khác đã sớm rời khỏi. Vô luận bọn họ kêu la thế nào cũng không có ai có thể nghe thấy. Nên sau đợt tập kích lần này, ba người Hàn Thạc không tiếp tục ẩn nấp nữa mà phóng thẳng ra.
Ngoài dự liệu của Ngải Mễ Lệ, tốc độ của Cát Nhĩ Bá Đặc nhanh nhất. Cho dù đã biến thành nhân hình, nhưng nhục thể của Hắc Long vẫn mạnh mẽ không phải người thường có thể tưởng tưởng được. Hắn hưng phấn lao ra trước tiên, cả người như một cái máy ủi đất, nắm lấy trường mâu của gã thị vệ vừa mới bị Hàn Thạc giết rồi đột nhiên phóng mạnh về kẻ gần nhất.
Gã thị vệ dù là một trung cấp kiếm sĩ, đấu khí phóng xuất ra thực sự bất phàm, nhưng đối mặt với một kích mãnh liệt của Cát Nhĩ Bá Đặc, cả người trong chớp mắt bị trường mâu đâm xuyên qua rơi về phía sau một đoạn, chết ngay tại chỗ. Đấu khí của gã phóng lên trên người Cát Nhĩ Bá Đặc chỉ khiến hắn nặng nề hừ lên một tiếng, cũng không có tạo thành tổn thương gì cho nhục thể.
Ngải Mễ Lệ chấn động, cũng nhận thức thân phận cùng thực lực hắc long của Cát Nhĩ Bá Đặc. Còn Hàn Thạc sớm đã biết sẽ như vậy nên cũng không có vẻ gì kinh ngạc, vẻ mặt thong dong chậm rãi đi tới, dùng tâm trí điều khiển Lục Ma Phong rít gào quay cuồng trong không gian, dưới quỹ tích hỗn loạn hoa cả mắt, thoáng chốc đã chém chết hai gã quân binh.
Thực lực đám quân binh này phần lớn đều là kiếm sĩ, kị sĩ cao hoặc trung cấp, kỳ thật cũng xem như không tồi rồi. Chức trách của bọn chúng một mặt là bảo vệ nơi này, mặt khác cũng là khi gặp địch nhân, kịp thời hô hoán kêu gọi thêm cao thủ chạy đến.
Nếu không phải vì Lao Luân Tư có nội ứng, trước đó đã đem nhân mã quanh đó rút đi, mới rồi một câu “có thích khách”, đã có thể gọi tới vài đại đội quân binh. Nếu như thực sự như vậy thì ba người Hàn Thạc chỉ có một đường liều mạng bỏ chạy.
Dưới công kích ma pháp của Ngải Mễ Lệ, hai gã thị vệ còn lại rốt cuộc cũng ngã gục. Nhìn thấy chướng ngại đã được quét sạch, Hàn Thạc lên tiếng phân phó cho Cát Nhĩ Bá Đặc:
– Lưu lại đây canh gác, có động tĩnh gì thì thông tri cho chúng ta một tiếng.
Nói xong, Hàn Thạc hướng phía Ngải Mễ Lệ nháy mắt ra hiệu, hai người liền cẩn thận đẩy cửa tiến vào phòng của Bác Bỉ A Tư Cơ.
Bài trí trong căn phòng cực kỳ nguy nga lộng lẫy. Một số đồ dùng bày biện bên trong đều vô cùng quý báu. Tấm thảm sàn mềm mại êm ái hẳn là sử dụng lông của một loại ma thú quý hiếm phi thường. Đèn treo tường và tranh họa chung quanh toàn bộ đều có giá trị liên thành.
– Tên Bác Bỉ A Tư Cơ này thật là biết hưởng thụ, bằng vào bài trí trong căn phòng này đã có thể chứng minh thu nhập của lão khẳng định không thể trong sạch. – Hàn Thạc vừa tiến vào, ánh mắt dò xét một vòng chung quanh rồi lập tức khẳng định.
– Đương nhiên, nếu không bằng vào thân phận một quân đoàn trưởng Sư Thứu quân đoàn như hắn, làm sao có thể trụ được ở địa phương này. – Ngải Mễ Lệ gật đầu, vừa giải thích với Hàn Thạc vừa tiến thẳng vào phòng trong.
Bên trong phòng ngủ của Bác Bỉ A Tư Cơ, có cơ quan thông thẳng đến một mật thất khác. Đây là tin tức do tổ chức Ám Mạc tiêu hao rất nhiều tiền của mới biết được, Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ vừa tiến vào liền xông thẳng vào nội thất.
Vì đã biết từ trước, Ngải Mễ Lệ lật chăn mền trên giường ngủ lên. Sau đó đưa tay lục lọi tại mép giường một hồi, không biết loay hoay thế nào, tấm ván lớn trên mặt giường đột nhiên mở ra, để lộ một động khẩu có bậc thang đi xuống.
– Tại Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, nếu Ám mạc chúng ta cần biết tin tức gì, cơ bản là có thể làm được. Mặc dù mật thất này được che giấu vô cùng nghiêm mật, nhưng bởi vì Bác Bỉ A Tư Cơ dẫn tình nhân của hắn đi vào để khoe khoang sự vĩ đai của lão cho nên chúng ta mới biết sự tồn tại và biện pháp tiến vào nơi này. – Trước lúc đi xuống, Ngải Mễ Lệ còn kịp mỉm cười giải thích cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc gật gù mỉm cười tỏ vẻ hiểu biết:
– Không sai, nhân vật như Bác Bỉ A Tư Cơ đích xác khó có thể khống chế lòng ham muốn khoe khoang của bản thân. Một người nếu muốn che giấu bí mật, đầu tiên phải qua được cửa ải này của chính mình.
– Đi thôi! Chúng ta xuống dưới coi phòng của Bác Bỉ A Tư Cơ, xem trong đó có thứ gì không? – Ngải Mễ Lệ giục.
Nàng tiến vào trước, Hàn Thạc theo sát ngay sau. Cả hai từ lối vào, theo một hành lang thâm nhập xuống dưới lòng đất. Trong lúc còn chưa đi tới đáy thì đột nhiên nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ.
– Bên dưới có người, cẩn thận đấy! – Hàn Thạc lập tức khẩn trương, kéo Ngải Mễ Lệ nhỏ giọng nhắc nhở, càng thêm cẩn thận tiến tới bên trong.
Một lát sau, cả hai xuống đến chỗ mặt đất bằng phẳng. Hàn Thạc nhìn về hướng phát ra tiếng hô hấp, bỗng nhiên phát hiện một cái lồng giam bằng ma pháp kết giới. Bên trong lồng là Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân bị trói chặt, đang kinh ngạc vui mừng nhìn bọn họ…