Phần 2: Vơ Vét Cống Phẩm Của Ác Ma!
Xem ra Tử Ma Nhãn này bên trong dường như chứa đựng lực lượng tà ác của ác ma Đạt Đạt Lạp. Còn miếng bịt mắt kia tựa hồ lại có chứa năng lực để phong ấn lực lượng đó. Phát hiện này làm Hàn Thạc cảm thấy vô cùng quái dị, hắn không ngừng xăm xoi miếng bịt mắt ngộ nghĩnh trên mặt của Tiểu Khô Lâu, cố tìm chút manh mối.
Chỉ là Hàn Thạc nhanh chóng nhận ra rằng mình đang uổng phí tâm sức. Tử Ma Nhãn được miếng bịt mắt che lại, hắn cố tìm cũng không phát hiện được bất kỳ điều gì dị thường. Trong phòng, ngoại trừ ngọc ngà, châu báu rải rác khắp nơi, cũng không còn gì khác khiến người ta phải chú ý. Hàn Thạc đợi tới lúc không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào mới đứng dậy đi ra trước cửa, gọi lão mục sư của cự ma Sâm Lâm vào.
Lão mục sư sau khi đi vào, ánh mắt lập tức tập trung vào pho thạch tượng Đạt Đạt Lạp đã bị thiếu mất Tử Ma Nhãn rồi kinh ngạc hỏi:
– Cái này… chuyện gì xảy ra đây, tại sao không thấy Tử Ma Nhãn do Đạt Đạt Lạp đại thần lưu lại?
Hàn Thạc chỉ chỉ Tiểu Khô Lâu rồi mỉm cười giải thích:
– Cái con mắt kia đã được thế thân của Đạt Đạt Lạp đại thần tại nhân gian thu hồi lại, ngươi chẳng lẽ không thấy mắt trái của người đang mang miếng bịt mắt sao?
Nghe Hàn Thạc đề tỉnh, lão mục sư lúc này mới có phản ứng, ngạc nhiên đưa mắt nhìn Tiểu Khô Lâu. Sau đó lão lập tức quỳ mọp xuống tung hô:
– Chúc mừng Đạt Đạt Lạp đại thần. Tử Ma Nhãn là do tộc chúng ta luôn thủ hộ theo di nguyện của người. Hôm nay Tử Ma Nhãn đã trở lại với người, tộc chúng ta coi như là không có phụ với sự phó thác của người.
– Ngoại trừ Tử Ma Nhãn ra, các người còn có gì cần phải hiểu kính với Đạt Đạt Lạp đại thần không? – Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi nhìn chằm chằm lão mục sư hỏi.
Lão mục sư ngẩn người, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu nói:
– Tử Ma Nhãn là do tộc ta thủ hộ dựa theo di nguyện của Đạt Đạt Lạp đại thần. Ngoại trừ thứ này ra, tất cả tài bảo trong phòng cũng đều để cung phụng cho Đạt Đạt Lạp đại thần cả.
– Tốt lắm, tốt lắm!
Hàn Thạc gật đầu nói với lão mục sư:
– Vậy ngươi đi ra ngoài trước, chờ một lát rồi Đạt Đạt Lạp đại thần sẽ đi ra dẫn dắt các ngươi lần nữa.
Lão mục sư cung kính lùi lại rồi rời khỏi phòng. Hàn Thạc không chút khách khí bắt đầu vơ vét toàn bộ đồ vật trongphòng. Từng món hoàng kim châu báu mỹ ngọc rải rác trên mặt đất lần lượt biến vào trong không gian giới chỉ của hắn. Giá trị của đống tài phú này theo Hàn Thạc ước lượng, sợ rằng trị giá khoảng vài vạn kim tệ, đều là do đám cự ma Sâm Lâm cướp đoạt của người khác đem cống hiến cho ác ma Đạt Đạt Lạp.
Có vài món quá nặng nề hoặc quá to lớn, Hàn Thạc tạm thời không đụng đến, còn mớ bảo thạch được khảm trên tường, hắn cũng không lập tức cạy xuống mà trước tiên gom hết đống hoàng kim mỹ ngọc vung vãi trong phòng. Chăm chỉ một hồi, Hàn Thạc cảm thấy đã đủ liền dừng tay.
Ngoại trừ vài món đồ cổ cồng kềnh cùng các viên bảo thạch được khảm trên tường ra, khá nhiều hoàng kim mỹ ngọc châu báu trong phòng đã lọt cả vào không gian giới chỉ của hắn rồi.
Chỉ là dung lượng không gian giới chỉ của hắn có hạn, hơn nữa bên trong cũng còn có chứa vài món đồ khác, bởi vậy đồ vật trong phòng thì Hàn Thạc chỉ lấy đi khoảng một phần ba, nhưng chỉ có một phần ba này mà giá trị có lẽ đã tới mấy vạn kim tệ. Đám cự ma Sâm Lâm đánh cướp lâu năm như vậy, thu hoạch đương nhiên là rất phong phú.
Giờ Tiểu Khô Lâu đã trở thành Đạt Đạt Lạp đại thần của đám cự ma Sâm Lâm nên Hàn Thạc lại bắt đầu phải suy nghĩ. Dựa vào thân phận của Tiểu Khô Lâu, hắn có thể điều động đám cự ma Sâm Lâm này làm một số chuyện. Những thứ đồ còn lại trong phòng cũng không làm hắn lo lắng mấy, để lại đây xem như là an toàn rồi. Sớm muộn gì chính mình cũng còn phải trở lại nơi này luyện chế Mộc Giáp Thi. Vì thế hắn cũng không gấp gáp.
Trong Hắc Ám sâm lâm thì Cự ma Sâm Lâm là một chủng tộc bị người người khinh bỉ, hắt hủi. Giờ đây có sự tồn tại của Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc có thể chơi trò cáo đội lốt hổ để điều động bọn chúng. Điều duy nhất làm Hàn Thạc do dự chính là – hắn có thể lợi dụng đám cự ma Sâm Lâm này để làm chuyện gì?
Vừa nghĩ như thế, Hàn Thạc đã cảm thấy đây đúng là vấn đề nan giải. Bản chất đám Cự ma Sâm Lâm này thích cướp bóc người khác. Điều này vô luận như thế nào cũng không thay đổi được, khiến cho Hàn Thạc không biết nên chỉ huy bọn chúng như thế nào. Nếu không phải bọn chúng xem Tiểu Khô Lâu thành ác ma Đạt Đạt Lạp mà hầu hạ, Hàn Thạc cũng thật không ngại đem bọn chúng giết sạch, mang đi hết tất cả vật phẩm.
Bất quá giờ đây có Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc có thể chỉ huy bọn chúng, nên nếu giết bọn chúng lại có vẻ rất đáng tiếc. Hàn Thạc đau đầu suy nghĩ một phen rốt cuộc cũng nhìn nhận bản tính cướp bóc của bọn chúng là không thể thay đổi, điều duy nhất có thể thay đổi là đối tượng cướp bóc của bọn chúng… Nếu đem đối tượng cướp bóc của bọn chúng biến thành đám địa tinh, thực nhân ma nổi tiếng xấu xa, hoặc là đám thương đội của địch quốc, như thế chuyện xấu xa cũng có thể biến thành chuyện tốt.
Nghĩ thông suốt được điểm này hắn liền cùng Tiểu Khô Lâu rời khỏi phòng. Nhờ vào sự thám thính của ba con nguyên ma, Hàn Thạc đã hiểu rõ ràng địa phương vốn được Cự ma Sâm Lâm bảo vệ kỹ càng này. Xuống tới đất, Hàn Thạc bắt đầu mở miệng phân phó.
– Đạt Đạt Lạp đại nhân vừa mới giáng hạ xuống, vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình ở đây. Nên việc đầu tiên là ngài muốn hiểu rõ về vùng U Ám sâm lâm này. Sau đó sẽ chỉ dẫn các ngươi về phương hướng trong tương lai. Từ đây tới lúc đó, các ngươi không được tiếp tục chém giết cướp bóc đám ải nhân nữa, Đạt Đạt Lạp đại nhân cần bọn họ còn sống đàng hoàng tử tế.
Trong lòng lão mục sư của cự ma Sâm Lâm vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, bất quá đối với lời nói của Hàn Thạc lão đương nhiên không dám chất vấn, chỉ cung kính cúi đầu hỏi:
– Có cần chúng ta phái chiến sĩ trợ giúp Đạt Đạt Lạp đại nhân để hiểu rõ hoàn cảnh của nơi này hay không?
– Không cần, mấy ngày tới ta sẽ cùng Đạt Đạt Lạp đại thần tới chỗ tộc của các ngươi. Ngươi cứ chờ ở đó là được.
Lời này vừa nói xong, Hàn Thạc cũng không ngồi lên bè gỗ của Cự ma Sâm Lâm, chỉ tùy tiện nói một hai câu, rồi sau đó mang theo Tiểu Khô Lâu rời đi.
Ra khỏi khu vực đó, Hàn Thạc cũng không lập tức trở về Tử Vong mộ địa, mà cùng Tiểu Khô Lâu xem xét khắp nơi.
Nếu muốn có đủ Ngũ Hành Thi, đương nhiên Hàn Thạc sẽ không thể bỏ qua nơi Mộc Tuyệt chi địa của tự nhiên này. Ngoại trừ vùng phụ cận gian nhà gỗ có Cự ma Sâm Lâm canh gác kia ra, chung quanh ngoài đám cỏ cây thực vật tươi tốt lạ thường còn lại cũng không có thứ gì khác.
Sau khi thả ba con nguyên ma ra để bọn chúng dò xét một vòng cả khu vực, Hàn Thạc mới quyết định trở về Tử Vong mộ địa.
Trên đường tới đây, Hàn Thạc thông qua sự tuần thị kỹ càng của nguyên ma, sớm đã ngầm nhớ được đường trở về. Vì thế hắn không xuôi thẳng theo đường sông để quay lại mà thong thả đi bộ theo ven bờ, không nhanh cũng không chậm. Đến giữa đường thì Hàn Thạc cảm thấy hơi đói bụng, nhìn xuống mặt sông trong suốt có vài con quái ngư đang bơi lượn liền phát động Lục Ma Phong gầm thét phóng ra. Lục Ma Phong theo ý nghĩ điều khiển Hàn Thạc xuyên vào dòng nước, xâu một lúc hai con cá lớn, rồi quay trở về trong tay của Hàn Thạc.
Tiểu Khô Lâu theo mệnh lệnh của hắn cầm cốt đao rời đi. Trong chốc lát đã quay về, trên tay cầm một bó củi, nhanh chóng làm thành một cái giá đỡ. Trong lúc Hàn Thạc lấy đá đánh lửa, hai con cá lớn đã được đặt lên giá, rồi tiện tay từ trong không gian giới chỉ ra gia vị, hương liệu, rắc lên trên thân cá, mùi thơm mê người từ từ tản mát ra.
Đột nhiên, một bóng đen từ phương xa bay vọt tới kèm theo một trận gió mạnh làm quần áo của Hàn Thạc bay phần phật. Mùi vị tanh tưởi khó ngửi xộc vào mũi, làm cho hắn sinh ra cảm giác ghê tởm, liền ngẩng đầu tức giận nhìn lên. Bóng đen này lại bay vụt lên trời cao, trở thành một điểm đen nhỏ.
– Con chim thối tha đáng chết, thật sự làm người ta muốn ói. – Hàn Thạc mắng một tiếng, rồi nhanh nhẹn trở hai con cá đang nướng.
Ngay lúc đó, cái bóng đen kia rít lên, lại từ nơi xa bay vút xuống tới, tới cách đỉnh đầu Hàn Thạc không xa liền đột nhiên lại phóng lên trên cao. Bất quá Hàn Thạc đã có đề phóng, lần này đã thấy được hình dáng của bóng đen này – chính là thân thể của đại bàng, nhưng lại là một ả ưng thân nữ yêu với khuôn mặt của một phụ nữ cực kỳ xấu xí.
(Ưng thân nữ yêu: Giống như Harpy laddy trong bài magic: 025:).
Ưng thân nữ yêu cùng với thâm thủy độc mãng đều là ma thú tam cấp. Nó có khuôn mặt của loài người nhưng lại không nói được tiếng người, trên thân thể quanh năm mang theo mùi tanh hôi, thích gặm thi thể của con người. Chỉ cần người nào bị nó để ý, sẽ không ngừng bị thăm dò, cho đến khi nào tìm được cơ hội thích hợp, sẽ đột nhiên bay vút đến đỉnh đầu của người đó, dùng mùi tanh hôi trên người của nó xông cho người đó hoa mắt choáng váng, rồi sau đó dùng móng vuốt sắt bén để bấu lủng xương đầu mà gặm.
Trong U Ám sâm lâm, bởi vì ưng thân nữ yêu có năng lực bay lượn rất nhanh, cho nên một khi bị nó để ý sẽ là một mối phiền phức lớn. Hàn Thạc thấy con ưng thân nữ yêu này để ý lấy mình liền sẵng giọng nhìn ưng thân nữ yêu đang khoanh chân trên trời, hừ nhẹ trong miệng rồi nói:
– Muốn chết à.
Nói xong hắn vẫn ngồi yên nướng cá chẳng thèm để ý tới ưng thân nữ yêu đang không ngừng thăm dò. Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao bên cạnh có vẻ không an phận, tựa hồ định bay lên trời cao, kéo cái con ưng thân nữ yêu đáng ghét này xuống. Nhưng thấy Hàn Thạc vẫn an tĩnh nên nó tạm thời vẫn chưa manh động.
Vào lúc này, xa xa có vài bóng người từ từ xuất hiện. Mấy người này xem ra thuộc về một đoàn mạo hiểm giả trẻ tuổi. Bọn họ có ma pháp sư, cung tiễn thủ, chiến sĩ, tổng cộng sáu người. Cả đám nhìn ưng thân nữ yêu đang khoanh chân trên trời, trong miệng thấp giọng mắng chửi con ưng thân nữ yêu đáng ghét.
Hàn Thạc đang tập trung định đối phó ưng thân nữ yêu, nghe được tiếng mắng chửi trong miệng của bọn họ, đột nhiên ý thức được mục tiêu của con ưng thân nữ yêu này vốn là đám người kia. Chỉ là nó đột nhiên nhìn thấy mình chỉ có một người ở chỗ này, mới đột nhiên thay đổi mục tiêu, ý đồ muốn ăn thịt hắn trước.
Một tên kiếm sĩ trong nhóm ngửi được mùi cá nướng rồi phát hiện thấy Hàn Thạc, sau đó chỉ tiếp cho đồng bọn. Nhóm sáu người mạo hiểm giả có nam có nữ này liền chạy tới bên cạnh Hàn Thạc.