Phần 92: Minh Chủ Long Minh
Lăng Phong bọn hắn đang ngồi xem lại những hình ảnh trên Lưu Ảnh Thạch, nhưng vào lúc này hình ảnh bên trên Lưu Ảnh Thạch đột nhiên biến mất, đến cuối cùng thế mà xuất hiện một chút phù văn cổ xưa.
– Đây là cái gì?
Bạch Tử Long bọn hắn nhìn thấy những phù văn cổ xưa, cũng không khỏi nhíu mày.
– Không biết, ta cũng chưa từng thấy qua!
Tôn Khả cẩn thận phân biệt một chút những phù văn này về sau, khẽ lắc đầu, hắn tại phương diện văn tự, cũng nghiên cứu rất nhiều, coi là bác học.
Giờ phút này, bên trên 12 Lưu Ảnh Thạch, mỗi một cái thiết diện đều hiện lên ra một cái huyết sắc phù văn, cái huyết sắc phù văn này tản ra một loại ý cảnh kỳ lạ.
Khi Lăng Phong bọn hắn nhìn chằm chằm huyết sắc phù văn kia, đều không hẹn mà cùng cảm giác được tốc độ khí huyết lưu thông trong thể nội bắt đầu gia tăng tốc độ.
Bạch Tử Long, Tôn Khả, còn có Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường, tròng mắt của bọn hắn cũng trong nháy mắt sung huyết, mọi người hô hấp đều trở nên táo động.
Mà thân thể Tôn Khả cũng đang không ngừng run rẩy, tựa hồ thừa nhận một loại thống khổ lớn.
– Nhanh buông tay!
Lăng Phong kinh hãi, lập tức lấy Lưu Ảnh Thạch khỏi tay Tôn Khả.
Lưu Ảnh Thạch rơi xuống đất, không có chân khí quán thâu, phù văn màu đỏ phía trên Lưu Ảnh Thạch cũng dần dần biến mất.
Bạch Tử Long, Trương Đại Cát, còn có Phùng Thiên Tường đều lập tức lấy lại tinh thần.
Tôn Khả giờ phút này đầu đầy mồ hôi, ánh mắt của hắn có chút tan rã.
– Tôn Khả, Tôn Khả!
Lăng Phong đưa tay đi lắc lư Tôn Khả hai lần.
Sau một lát, Tôn Khả ánh mắt mới dần dần khôi phục, hắn cúi đầu nhìn Lưu Ảnh Thạch dưới đất một chút, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
– Tôn Khả, ngươi không sao chứ?
Lăng Phong một mặt ân cần nhìn Tôn Khả, hắn có thể cảm giác được, Tôn Khả vừa rồi bị ảnh hưởng lớn nhất.
– Không có việc gì! Vừa rồi ta sa vào bên trong một mảnh thế giới huyết hồng sắc, nếu không phải ngươi kịp thời xuất thủ, cuối cùng ngay cả ý thức của ta đều bị thôn phệ. Lăng Phong, Lưu Ảnh Thạch này, không phải Lưu Ảnh Thạch bình thường, nó có chút tà môn, phía trên khả năng còn có rất nhiều bí mật chúng ta không biết!
Tôn Khả lắc đầu, hồi tưởng lại vừa rồi tình huống mình gặp, lòng còn sợ hãi.
– Tà môn như vậy?
Lăng Phong nhìn Lưu Ảnh Thạch dưới mặt đất đã trở nên ảm đạm không ánh sáng, không khỏi nhíu mày.
– Ừm, đây không phải Lưu Ảnh Thạch phổ thông, rất có thể công năng lưu niệm ảnh chỉ là mặt ngoài che giấu của nó, ngươi phải giấu kỹ nó!
Giờ phút này, biểu lộ Tôn Khả có chút ngưng trọng.
Lăng Phong nhìn Tôn Khả thật sâu một chút, sau đó đưa tay nhặt Lưu Ảnh Thạch nhặt, dấu ở trong ngực, sau đó mọi người tiếp tục kiểm kê bảo vật.
Cuối cùng tính ra, Lăng Phong từ lấy được bảo vật từ người Lạc Vân Không, giá cả chí ít mười vạn khối linh thạch, trong đó chỉ tính riêng linh phiếu liền có hơn sáu vạn.
Bảo vật khác cộng lại, quy ra thành linh thạch, đại khái cũng đáng 40.000 khối linh thạch.
Đối với Lăng Phong bọn hắn mà nói, đây là một số tiền lớn.
Lăng Phong cùng Bạch Tử Long bọn hắn, đều không có gặp qua nhiều linh thạch như vậy.
– Ha ha ha, xem ra ta thật muốn tạ ơn Phương Hằng!
Nhìn bảo vật trước mắt, Lăng Phong nhịn không được cười ha hả, nếu không phải nhờ Phương Hằng, Lạc Vân Không cũng sẽ không tới tìm hắn, cuối cùng hắn khẳng định không chiếm được đai lưng chứa đồ của Lạc Vân Không.
Lúc này Lạc Vân Không, bị người Long Minh bắt được, Long Minh tổng bộ, cũng chính là đỉnh Bàn Long sơn Long Vương viện.
Bố cục Long Vương viện, cùng Phục Hổ sơn Hổ Vương viện gần như giống nhau, tường cao viện sâu, tại tiền viện Long Vương viện, cũng mới trồng một gốc cây đào, thân cây đào nằmtrên mặt đất, tương tự Ngọa Long, cành lá um tùm, dưới ánh mặt trời, lá đào tựa hồ có điểm điểm ngân quang lấp lóe.
Giờ phút này, bên trên cây đào đã kết đầy trái cây, mỗi một quả đào đều to bằng nắm đấm, mỗi một chỗ trái cây trên nhánh cây, đều có đôi có cặp, vô luận là nhan sắc, hình dạng cùng lớn nhỏ, nhìn qua cơ hồ đều nhất trí.
Đào này, tên là Âm Dương Hợp Hoan Đào, cũng là 33 năm nở hoa, 33 năm kết quả, 33 năm thành thục.
Đối với những tu tiên giả có đạo lữ mà nói, Âm Dương Hợp Hoan Đào này chính là Thánh phẩm tu luyện, song phương phục dụng, lại song tu, làm ít công to, mà lại sẽ để cho quá trình song tu trở nên càng thêm mỹ diệu.
– Nói, đồ vật cuối cùng ở đâu?
Trong đại sảnh Long Vương viện, một thanh niên nam tử đối diện Lạc Vân Không gầm thét.
Thanh niên nam tử này, thân hình cao lớn thon dài, song mi dài nhỏ, mắt như lợi kiếm, mũi cao gầy, hàm dưới lanh lảnh, cơ hồ tất cả khí quan đều hoàn mỹ, trên mặt của hắn tổ hợp lại với nhau, ngay cả nữ hài tử đều hâm mộ ghen tị với làn da kia, khiến cho hắn nhìn qua có mấy phần yêu khí.
Hắn chính là minh chủ Long Minh, Khúc Nhân Kiệt.
Giờ phút này, Khúc Nhân Kiệ nắmt trong tay một cây trường tiên, không ngừng đánh trên người Lạc Vân Không.
– Ha ha ha, Khúc Nhân Kiệt, vật kia bị Lăng Phong cướp đi, có bản lĩnh ngươi đi tìm hắn nha!
Lạc Vân Không đứng trong đại sảnh, giờ phút này trên người hắn rất nhiều vết thương, những vết thương này đều là bị Khúc Nhân Kiệt đánh.
Trường tiên trong tay Khúc Nhân Kiệt, lại một lần nữa hung hăng quất vào trên miệng Lạc Vân Không, quất bay Lạc Vân Không.
– Kéo hắn xuống cho ta, phế đi hắn!
Nói xong, Khúc Nhân Kiệt ném trường tiên trong tay xuống đất.
Hai cái đệ tử Long Minh lập tức tiến lên, đang chuẩn bị tiến lên mang Lạc Vân Không xuống.
Nhưng vào lúc này, một tên đệ tử Long Minh vội vã đi đến, chạy đến trước mặt Khúc Nhân Kiệt, móc ra một phong thư kiện, nói ra:
– Minh chủ, thư Trường Sơn trưởng lão!
– Ừm?
Khúc Nhân Kiệt sửng sốt một chút, Trường Sơn trưởng lão này, chính là lão tổ của Khúc gia bọn hắn, chính là Nhị trưởng lão Thanh Vân phong, quyền cao chức trọng tại Thanh Vân phong, hắn không nghĩ tới Trường Sơn trưởng lão thế mà lại gửi thư cho hắn, sau đó lập tiếp nhận thư tín kia, lập tức mở ra xem xét.
Khi thấy nội dung trong bức thư, Khúc Nhân Kiệt khẽ chau mày, nhìn Lạc Vân Không trên mặt đất một chút, sau đó cắn răng nói:
– Đem hắn dẫn đi giam lại, tìm người xem trọng hắn, ngày mai sẽ có người mang hắn đi!
– Đúng!
Đệ tử Long Minh lên tiếng, sau đó lôi Lạc Vân Không đi.
– Lão tổ vì sao muốn để cho ta lưu tính mệnh Lạc Vân Không tính mệnh?
Khúc Nhân Kiệt nghi hoặc trong lòng, chân khí lòng bàn tay phun một cái, sau đó lập tức biến phong thư trong tay thành bột phấn.
– Người tới!
Khúc Nhân Kiệt đối với ngoài đại sảnh hô một tiếng, lập tức liền có một cái đệ tử Long Minh chạy vào, năm đó, Lạc Vân Không sở dĩ đắc tội Long Minh bọn hắn, là bởi vì Lạc Vân Không từ cướp đi một bảo vật từ tay đệ tử Khúc gia.
Về sau người Khúc gia muốn để Lạc Vân Không giao bảo vật kia ra, thế nhưng là Lạc Vân Không không chịu, cuối cùng song phương mâu thuẫn không ngừng trở nên gay gắt, cuối cùng huyên náo như nước với lửa, trở thành tử địch.
Khúc Nhân Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định với kiện bảo vật kia, khi hắn biết được Lạc Vân Không bị bắt, hưng phấn không thôi, lập tức xuất quan.
Thế nhưng là, để hắn không nghĩ tới chính là, bảo vật kia lại không ở trên người Lạc Vân Không, mà là bị Lăng Phong cướp đi.
– Minh chủ, có gì phân phó?
Tên đệ tử Long Minh kia, mở miệng cung kính hỏi Khúc Nhân Kiệt.
– Đi tìm Lăng Phong cho ta, không, hay là ta tự mình đi thôi! Ngươi đi xuống đi!
Khúc Nhân Kiệt vốn là muốn phái người đi tìm Lăng Phong, để cho người ta mời Lăng Phong đến Long Minh, bất quá hắn nghĩ đến Lăng Phong cũng dám đắc tội ngay cả Phương Hằng, khẳng định không phải hạng người bình thường, để tỏ lòng thành ý, hắn quyết định chính mình đi một chuyến, nếu có thể lấy bảo vật kia từ tay Lăng Phong về, hết thảy đều là đáng giá.
Tên đệ tử Long Minh kia lập tức lui ra.
– Lăng Phong? Ta ngược lại muốn xem xem, có thể làm cho Phương Hằng đều bại lớn như vậy, đến cùng có năng lực gì?
Khúc Nhân Kiệt cười cười, làm minh chủ Long Minh, hắn căn bản sẽ không đem một cái đệ tử ngoại môn để vào trong mắt, bất quá hắn cũng không dám khinh thường Lăng Phong, bởi vì hắn biết thực lực cùng thủ đoạn của Phương Hằng, ngay cả Phương Hằng đều thúc thủ vô sách, đủ để chứng minh Lăng Phong không tầm thường.
Giờ phút này, một thiếu nữ bưng một cái hầm chung, từ ngoài phòng đi đến, nàng tuổi chừng chỉ có 11~12 tuổi, hai mắt trong vắt có thần, tu mi bưng mũi, gò má bên cạnh hơi hiện lúm đồng tiền, màu da nàng óng ánh, ôn nhu như ngọc, thực là tú mỹ vô luân.
– Khúc sư huynh, đây là Tiểu Kỳ nấu canh hạt sen cho ngươi, ngươi nếm thử đi!
Thiếu nữ đi đến bên cạnh bàn, lập tức buông khay trong tay xuống, đôi tay nhỏ sáng, da như ngọc, chiếu đến sóng xanh, tựa như trong suốt đồng dạng, nàng nhanh chóng để lộ hầm chung, cầm lấy thìa, nhẹ nhàng khuấy một chút, từng tia nhiệt khí lập tức bay lên từ hầm chung, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, cũng chui vào trong mũi Khúc Nhân Kiệt.
Khúc Nhân Kiệt bưng canh hạt sen kia lên, uống một ngụm, có chút nhắm mắt lại cẩn thận trải nghiệm hương vị canh hạt sen kia.
Sau một lát, Khúc Nhân Kiệt mở to mắt, nhìn Đoàn Tiểu Kỳ, mặt mỉm cười tán thán nói:
– Tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt!
– Đa tạ sư huynh khích lệ!
Đoàn Tiểu Kỳ cười cười, ngẩng đầu nói với Khúc Nhân Kiệt:
– Khúc sư huynh, thương thế của ca ca ta lại bộc phát, rất thống khổ, van cầu cho hắn một viên đan dược đi!
Thiếu nữ này tên Đoàn Tiểu Kỳ, nàng vốn là một thiên kim của hộ nhân gia, bởi vì thể chất đặc thù, bị Khúc Nhân Kiệt coi trọng.
Thế nhưng là trong nhà nàng người căn bản cũng không nguyện ý để nàng đi cùng Khúc Nhân Kiệt.
Thế là, Khúc Nhân Kiệt liền sử dụng thủ đoạn âm hiểm, hãm hại gia tộc của nàng, cuối cùng lấy ca ca Đoàn Tiểu Kỳ áp chế người nhà của nàng, cuối cùng, Đoàn Tiểu Kỳ hoàn toàn bất đắc dĩ, vì cứu ca ca nàng, chỉ có thể để trở thành thị nữ của Khúc Nhân Kiệt.
Mặc dù Đoàn Tiểu Kỳ thể chất đặc thù, nhưng là nàng còn chưa có trưởng thành, căn bản là không có chỗ trợ giúp tu hành của Khúc Nhân Kiệt, hắn hiện tại không ngừng dùng dược vật giúp điều trị thân thể Đoàn Tiểu Kỳ, từ từ kích phát tiềm năng đặc thù thể chất của Đoàn Tiểu Kỳ.
Khúc Nhân Kiệt sờ soạng chiếc nhẫn bên tay trái một chút, một cái bình ngọc liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, hắn vứt bình ngọc kia cho Đoàn Tiểu Kỳ.
– Đa tạ Khúc sư huynh!
Đoàn Tiểu Kỳ tiếp nhận bình ngọc kia, sau đó quay người chạy ra.
Khúc Nhân Kiệt nhìn thoáng qua canh hạt sen trên bàn, không có ăn, mà là quay người rời khỏi Long Vương viện.