Phần 89: Đại phát tài
– Ha ha, Tứ sư huynh quả nhiên cao minh, không sai, sư đệ hôm nay đích thật là phát tài! Vừa rồi ta đụng phải Lạc Vân Không trên phiên chợ, thảo, Lạc Vân Không một lời không hợp liền động thủ với ta!
Lăng Phong đi đến cái bàn trước mặt, buông mũi tên phía sau xuống, sau đó trực tiếp cầm lấy ấm trà đổ vào miệng.
– Phốc!
Bạch Tử Long phun một ngụm trà trong miệng ta, một mặt khiếp sợ nhìn Lăng Phong.
– Ngũ sư đệ, ngươi nói Lạc Vân Không ra tay với ngươi?
Trương Đại Cát cũng đột nhiên trừng mắt, hai người Phùng Thiên Tường cùng Tôn Khả cũng rất giật mình.
Lạc Vân Không thế nhưng là đệ nhất nhân Thanh Vân phong ngoại môn, ba năm trước đây cùng Long Minh huyên náo, cuối cùng ngay cả người Long Minh cũng không có cách nào bắt hắn.
Bạch Tử Long bọn hắn không nghĩ tới, Phương Hằng thế mà có thể mời được Lạc Vân Không tới đối phó Lăng Phong.
– Đúng thế, bất quá đại sư huynh các ngươi không cần lo lắng, thực lực Lạc Vân Không cũng bình thường, ta đã đánh gục, đúng, đại sư huynh, ta tại cướp được một đầu đai lưng chứa đồ từ trên người Lạc Vân Không, ngươi nhìn giúp ta xem cái đồ chơi này mở kiểu gì!
Lăng Phong nói, sau đó đem lấy đai lưng chứa đồ ra.
– Cái này?
Lúc đầu, Bạch Tử Long bọn hắn còn tưởng rằng Lăng Phong đang khoác lác, thế nhưng nhìn thấy đai lưng trong tay Lăng Phong, ánh mắt lập tức bị đai lưng trong tay Lăng Phong hấp dẫn.
Đai lưng này là dùng vật liệu đặc thù bện thành, bị nhuộm thành màu xanh đậm, phía trên thêu lên một chút ảnh mây màu bạc, kiểu dáng phong cách cổ xưa mà nội liễm, hết thảy khảm nạm lấy 12 khỏa đá quý màu xanh lam, lóe ra huỳnh quang nhàn nhạt.
– Đai lưng này, thật là ngươi giành được từ trên người Lạc Vân Không?
Bạch Tử Long nhìn chằm chằm đai lưng kia một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, cho dù là hiện tại, hắn vẫn như cũ không tin Lăng Phong có thể đánh bại Lạc Vân Không, dù sao Lạc Vân Không chính là một cái truyền thuyết bất bại tại Thanh Vân phong trong ngoại môn đệ tử.
– Đúng vậy a, lúc đang đánh nhau, ta còn trông thấy Lạc Vân Không lấy ra bình thuốc từ đai lưng! Hiện tại trên đai lưng này, hẳn là còn có ấn ký của Lạc Vân Không, ta căn bản mở không được, đại sư huynh, ngươi giúp ta nhìn xem, có thể hay không mở đai lưng này ra!
Lăng Phong nói, nhét đau lưng vào trong tay Bạch Tử Long.
Lạc Vân Không chính là đệ nhất ngoại môn Thanh Vân phong, bảo vật trong đai lưng chứa đồ này, cũng không thiếu.
Bạch Tử Long tiếp nhận đai lưng kia, muốn đem chân khí chuyển vào, bất quá đai lưng này không có bất kỳ phản ứng.
– Ta cũng không biết cách nào mở ra cái này!
Bạch Tử Long lắc đầu, bọn hắn là đệ tử ngoại môn, những loại pháp bảo trữ vật này đối với hắn mà nói, quá cao cấp một chút.
– Để ta tới xem một chút đi!
Giờ phút này, Tôn Khả mở miệng.
– Ngươi biết?
Lăng Phong cùng Bạch Tử Long bọn hắn, cũng nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tôn Khả.
– Khụ khụ… Lúc nhàm chám tại Tàng Thư lâu, có sách gì ta đều xem một chút, trước kia cũng nhìn qua thư tịch làm thế nào phá giải phong ấn pháp bảo một chút! Lúc nhàm chán, cũng nghiên cứu qua những thủ pháp kia!
Tôn Khả đối với Lăng Phong bọn hắn xấu hổ cười một tiếng.
– Cho ngươi!
Bạch Tử Long lập tức đưa đai lưng cho Tôn Khả.
Tôn Khả tiếp nhận đai lưng, cẩn thận quan sát một chút, sau đó mở miệng nói ra:
– Cái này đích xác là một đai lưng chứa đồ!
– Thật sự chính là đai lưng chứa đồ?
Con mắt Bạch Tử Long bọn hắn đột nhiên sáng lên, bọn họ cũng đều biết giá cả trữ vật pháp bảo đắt đỏ, coi như trong đai lưng chứa đồ này không có bảo vật gì, chỉ tính đầu đai lưng này cũng đáng không ít linh thạch.
– Tranh thủ thời gian làm, nhìn xem có thể giải trừ ấn ký phía trên hay không?
Lăng Phong không kịp chờ đợi nhìn Tôn Khả.
Tôn Khả gật đầu, sau đó bắt đầu kết động thủ ấn, chỉ thấy đầu ngón tay tản ra quang mang màu trắng, sau đó ngón tay của hắn không ngừng điểm trên đại lưng, địa phương bị bạch quang điểm trúng, lại có phù văn phức tạp sáng lên.
Sau một lát, một cỗ khí thế cường đại bạo phát ta từ bên trên đai lưng chứa đồ.
– Oanh!
Tôn Khả bị một cỗ lực lượng cường đại kia đánh trúng, bay ngược ra ngoài.
Khí kình cường hoành để Lăng Phong bọn hắn đều lui về phía sau mấy bước, đai lưng kia lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, mà Tôn Khả thân thể bay ra sáu bảy mét, quẳng xuống đất, sau đó lăn xuống chân núi.
– A, a, ôi, a a…
Ttiếng kêu thảm thiết của Tôn Khả không ngừng từ chân núi truyền đến.
– Ta dựa vào!
Lăng Phong mắng to một tiếng, sau đó lập tức chạy xuống chân núi.
– Tôn Khả, ngươi không sao chứ?
Lăng Phong đi đến trước mặt Tôn Khả, đỡ Tôn Khả lên, thời khắc này Tôn Khả, đầu tóc đầy bụi, tóc cũng tản ra, quần áo trên người lúc lăn xuống núi, cọ xát ra mấy cái vết rách.
– Phi…
Tôn Khả phun bùn cát trong miệng ra, sau đó chửi ầm lên:
– Móa, không nghĩ tới Lạc Vân Không, thế mà còn lưu lại một tay trên đai lưng chứa đồ!
– Móa, hù chết lão tử, nếu ngươi xảy ra vấn đề gì, liền không thể xem « Bồ Đoàn Của Sư Tỷ » được nữa.
Nhớ tới sự tình vừa phát sinh, Lăng Phong lòng còn sợ hãi, hắn cũng ở trong lòng thầm nghĩ: Xem ra sau này đạt được bảo vật, cũng phải lưu thêm một cái tâm nhãn.
– Thao, ngươi thật không có lương tâm, lão tử đều thụ thương, ngươi không quan tâm đến ta, lại quan tâm « Bồ Đoàn Của Sư Tỷ », ta tại sao có loại huynh đệ như ngươi?
Tôn Khả đối với Lăng Phong chửi ầm lên lên.
– Oanh…
Nhưng vào lúc này, một trận tiếng vang ầm ầm truyền đến từ đỉnh núi, sau đó Lăng Phong cùng Tôn Khả đều nghe được tiếng cười lớn của Bạch Tử Long cùng Trương Đại Cát bọn hắn.
– Chuyện gì xảy ra?
Lăng Phong cùng Tôn Khả liếc nhau một cái, sau đó lập tức chạy lên Súc Mục phòng, khi hai người bọn hắn đến giữa cửa ra vào Súc Mục phòng, phát hiện cửa ra vào tán lạc đại lượng linh phiếu.
Ngoại trừ linh phiếu, còn có rất nhiều linh thảo, linh dược, bình thuốc.
Bạch Tử Long bọn hắn đang điên cuồng nhặt linh phiếu.
– Ngọa tào!
Lăng Phong cùng Tôn Khả đều lập tức trợn tròn mắt.
– Ha ha, Ngũ sư đệ, chúng ta phát tài, phát tài!
Bạch Tử Long bọn hắn một bên nhặt tiền, một bên cười lớn.
– Đại sư huynh, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Lăng Phong đi đến bên người Bạch Tử Long, bỗng nhiên cảm giác có chút ngây dại.
– Đai lưng? Đai lưng gãy mất, sau đó nổ ra đại lượng bảo vật!
Bạch Tử Long dừng lại, cùng Lăng Phong nói một tiếng, sau đó tiếp tục nhặt linh phiếu.
– Ta dựa vào, tiểu tử ngươi sao không nói sớm? Một kiện pháp bảo như vậy, liền bị làm hỏng rồi!
Lăng Phong quay đầu hướng Tôn Khả mắng một tiếng, sau đó cũng đi nhặt linh phiếu.
– Ta…
Tôn Khả đang chuẩn bị giải thích một chút, lại phát hiện Lăng Phong không để ý đến chính mình, sau đó có chút ủy khuất đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Rất nhanh, Lăng Phong bọn hắn nhặt hết bảo vật tán loạn trên mặt đất lên, chuyển vào bên trong đại sảnh Súc Mục phòng, những bảo vật này chất thành một đống, cao khoảng chừng hai mét, trong đó đại bộ phận đều là linh dược.
– Ha ha ha, Lạc Vân Không thật là quá giàu có!
Bên trong đại sảnh Súc Mục phòng, nhì một đống bảo vật lớn trước mặt, Lăng Phong bọn hắn đều cười đến không ngậm miệng được, bắt đầu sửa sang lại.
Tôn Khả cũng bị bảo vật trước mắt hù dọa, hắn không nghĩ tới Lạc Vân Không lại giàu như thế.