Phần 277: Tử Vân Tứ Quái
Bốn người này đều có tu vi Trúc Cơ đệ lục trọng đỉnh phong, bọn hắn tạo thành tiểu đội, được người xưng là Tử Vân Tứ Quái. Ở vòng trong Hắc Long sơn mạch đệ lục hoàn khu vực, Tử Vân Tứ Quái chính là nhân vật truyền kỳ.
Bốn người bọn hắn, cũng thường xuyên tiến vào vòng thứ bảy hoạt động, hơn nữa còn giết chết không ít cường giả Trúc Cơ đệ thất trọng.
– Long ca, có thể đến đây!
Nhưng vào lúc này, nam tử tóc vàng kia quay đầu hô một tiếng.
Một lúc sau, một bóng người chậm rãi đi tới.
– Thang Ngọc Long!
Khi thấy người này đằng sau, Diêu Tiểu Thất cùng Vương Uyên bọn hắn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bọn hắn không nghĩ tới, Thang Ngọc Long thế mà lại mời Tử Vân Tứ Quái tới đối phó bọn hắn.
Diêu Tiểu Thất cùng Vương Uyên bọn hắn mặt xám như tro, bọn hắn biết hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ.
– Ha ha, lão tử nhịn các ngươi rất lâu, hôm nay, mấy người bọn ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!
Thang Ngọc Long đi tới, trên thân tản ra sát cơ mãnh liệt, ánh mắt của hắn tại hiện trường quét một lần, sau đó khẽ chau mày:
– Lăng Phong đâu?
– Lăng Phong?
Nam tử tóc vàng kia sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Diêu Tiểu Thất các nàng, lông mày không khỏi nhíu lại, hắn cũng phát hiện đích thật là thiếu mất một người.
Nhưng vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện.
Chỉ thấy mấy chục đạo bạch quang bỗng nhiên chui ra xung quanh Thang Ngọc Long.
Những bạch quang này trong nháy mắt hóa thành từng cây trúc màu trắng, tạo thành một cái lồng giam, vây khốn Thang Ngọc Long lại.
Thấy cảnh này, nữ tử yêu diễm mặc áo da màu đen, thân thể lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, đi tới trước mặt trúc lao, cấp tốc huy động hai tay.
Sáu đạo trảo ảnh màu đen, lập tức lao về phía trúc lao.
– Xoát xoát!
Cây trúc màu trắng, ứng thanh mà đứt.
Những cây trúc bị chặt đứt, lập tức hóa thành điểm điểm huỳnh quang, tiêu tán trong không khí.
Mà trong trúc lao, Thang Ngọc Long đã bị một người cầm chủy thủ chống đỡ trên cổ, người này chính là Lăng Phong.
Gặp đợt tập kích đầu tiên, Lăng Phong liền mang khăn lụa màu đen che giấu.
Cứ việc Thang Ngọc Long có đề phòng, nhưng vẫn như cũ không cảm ứng được Lăng Phong tồn tại, mà Lăng Phong cũng nắm lấy cơ hội, phát động tập kích với hắn.
– Đừng động, nếu không ta liền giết hắn!
Chùy thủ của Lăng Phong đặt ở trên cổ Thang Ngọc Long, lưỡi đao sắc bén đã cứa yết hầu Thang Ngọc Long một chút, máu đỏ tươi thuận chủy thủ từ từ chảy ra.
– Tiểu tử, nếu ngươi dám động thủ, ta liền giết bọn hắn!
Nữ tử yêu diễm mặc màu đen áo da bó người, hai mắt nhìn chòng chọc vào Lăng Phong.
– Có bản lĩnh ngươi giết nha! Ta dám cam đoan, ngươi nếu dám động thủ, các ngươi đừng mơ có ai sống! Các ngươi hẳn là cùng Thang Ngọc Long cùng một chỗ, Thang Ngọc Long chết rồi, các ngươi không sống nổi.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ tử yêu diễm này.
Nữ tử yêu diễm này giận dữ, bất quá cũng không dám có chút động tác.
Thang Ngọc Long là Giải Văn sư, là hạch tâm của đội ngũ này, một khi Thang Ngọc Long bị giết, các nàng những người này cũng sẽ không có kết cục tốt.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn phía bên trái hô một tiếng:
– Cái kia bắn tên, ra đi!
– Hừ!
Một trận thanh âm hừ lạnh từ bên trái đi ra, lập tức một bóng người nhanh chóng lướt đến phía bên này, người này chính là thiên tài Cung Tiễn Thủ của Tử Vân Tứ Quái – La Dực.
La Dực dáng người hơi có vẻ gầy gò, mặc trên người trang phục màu xám, cầm trong tay một cây trường cung.
– Tiểu tử, có chút bản sự nha!
La Dực nhìn Lăng Phong, khóe miệng lộ ra một tia nụ cười thản nhiên.
La Dực tiễn thuật siêu phàm, thiên phú tiễn thuật, tuyệt không kém hơn Công Tôn Chỉ Nhi, lúc trước Huyền Kiếm tông cử hành giải thi đấu tiễn thuật, hắn không tới tham gia.
– Tiểu Thất tỷ, ngươi dẫn người đi trước!
Lăng Phong không để ý đến La Dực, mà là quay đầu mở miệng nói với Diêu Tiểu Thất.
– Thế nhưng là…
– Không nhưng nhị gì hết, ngươi dẫn người đi trước, không cần phải để ý đến ta!
Lăng Phong lập tức cắt lời Diêu Tiểu Thất.
Diêu Tiểu Thất nhìn Lăng Phong, cắn răng, sau đó nói với Vương Uyên bọn hắn:
– Chúng ta đi!
– Ai dám đi?
Nữ tử yêu diễm này lập tức tiến lên, ngăn bọn hắn Diêu Tiểu Thất lại.
– Ta đếm ba tiếng, nếu như các ngươi không để cho bọn hắn đi, vậy cũng đừng trách ta không khách khí! Cùng lắm thì mọi người cùng chết, ba…
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào nữ tử yêu diễm.
– Để bọn hắn đi!
Lúc này, La Dực mở miệng.
Nữ tử yêu diễm này cắn răng, trong lòng cực độ không cam lòng nhường đường cho Diêu Tiểu Thất cùng Vương Uyên bọn hắn.
Diêu Tiểu Thất nhìn Lăng Phong một chút, sau đó ngậm lấy nước mắt, mang theo Vương Uyên bọn hắn, lập tức rời đi.
Rất nhanh, Diêu Tiểu Thất bọn hắn liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
– Tiểu tử, hiện tại có thể thả người đi!
La Dực ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, thần sắc lạnh lùng nói ra.
– Thả người? Ngươi coi ta là kẻ ngu nha? Hiện tại ta thả người, ta đây còn có mệnh sống sao?
Lăng Phong nhìn La Dực, cười lạnh một tiếng, nói với Tử Vân Tứ Quái:
– Lấy túi trữ vật của các ngươi ra, nhanh lên!
– Tiểu tử, ngươi chớ quá mức!
Sắc mặt nữ tử yêu diễm này lập tức trầm xuống.
– Đừng nói nhảm, nếu không ta liền giết chết hắn!
Lăng Phong nói, sau đó chùy thủ trên cổ Thang Ngọc Longđột nhiên dùng sức, cắt vào cổ Thang Ngọc Long.
– A…
Thang Ngọc Long cũng cảm giác được đau đớn, lập tức hét thảm một tiếng.
Tử Vân Tứ Quái tức giận tới mức cắn răng, nhưng bọn hắn cũng không dám vọng động, người bên trong Thanh Kiếm thành, đều biết Thang Ngọc Long cùng bọn hắn đi ra, nếu Thang Ngọc Long chết rồi, bọn hắn chỉ sợ cũng sống không được.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lăng Phong bọn hắn phát hiện Thang Ngọc Long muốn làm bẩn Diêu Tiểu Thất, vẫn không có giết chết Thang Ngọc Long.
Rơi vào đường cùng, Tử Vân Tứ Quái đành phải đem trữ vật của mình đều giao ra.
Mà Lăng Phong một bàn tay dùng giá đao lấy Thang Ngọc Long, một bàn tay thu những túi trữ vật này lại, mà lại cái tay còn lại cũng tìm tòi trên người Thang Ngọc Long, tịch thu túi trữ vật của Thang Ngọc Long.
Tử Vân Tứ Quái đều giận đến toàn thân phát run, hắn không nghĩ tới bọn hắn đường đường Tử Vân Tứ Quái, thế mà lại biệt khuất như vậy.
– Yêu…
Bỗng nhiên, một trận thanh âm chim hót truyền vào trong tai Lăng Phong bọn hắn.
Bọn hắn ngẩng đầu theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ gặp một bóng đen cự đại từ trên trời giáng xuống, rơi xuống phía bọn hắn.
Bóng đen kia đụng vào trên sườn núi chỗ Lăng Phong đứng.
– Oanh!
Sóng xung kích to lớn đem xung quanh đều phá hủy, Lăng Phong cũng bị cỗ sóng xung kích cường đại đánh bay này.
Thang Ngọc Long cũng bị thì sóng xung kích to lớn chấn động đến bay ra ngoài.
Lăng Phong đang bay ra mấy chục mét đằng sau, đâm vào trên một thân cây, sau đó ném xuống đất, hắn lập tức cảm giác được mắt nổi đom đóm.
Tử Vân Tứ Quái cùng Thang Ngọc Long cũng không khác Lăng Phong mấy.
– Ầm ầm!
Đại lượng tảng đá lăn xuống, đồ vật rơi xuống vừa rồi, lực trùng kích quá mạnh.
– Yêu…
– Yêu…
– Ầm ầm!
Từng đợt tiếng chim hót từ địa phương đó truyền đến, Lăng Phong ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai con chim hình thể to lớn, đánh nhau ở cùng một chỗ.
Hai con chim này, mỗi một cái giương cánh đều vượt qua 50 mét, một cái toàn thân lông vũ đen kịt, đỉnh đầu có một túm lông chim màu lam.