Phần 263: Tên kia đi gặp thành chủ
Lăng Phong ngẩng đầu nói với thủ vệ kia:
– Hai người các ngươi nghe kỹ cho ta, chúng ta tới tìm thành chủ, là có việc làm ăn lớn muốn nói cùng thành chủ, ngươi nếu không thông báo, làm trễ nải việc làm ăn này, trách nhiệm kia không phải ngươi có thể gánh chịu nổi!
Gác cổng kia sắc mặt hơi đổi một chút, nếu như Lăng Phong không có thể hiện ra tài lực, bọn hắn sẽ chẳng thèm quan tâm lời nói của Lăng Phong, nhưng bây giờ thì khác, Lăng Phong bọn hắn thật có tiền.
Nếu như hắn dám không thông báo mà nói, sau đó bị thành chủ biết, vậy nhất định sẽ bị trách phạt.
Bảo vật của Lăng Phong cũng dẫn tới quá nhiều người vây xem, vấn đề này tạo thành oanh động cực lớn, cuối cùng khẳng định sẽ truyền đến trong tai thành chủ.
– Ngươi, các ngươi chờ một lát, ta đi thông báo!
Gác cổng kia cố mỉm cười, sau đó quay người chạy đi thông báo.
– Thảo!
Lăng Phong mắng một tiếng, sau đó thu bảo vật vào.
Sau một lát, cửa phủ thành chủ mở ra, gác cổng trước đó đi vào thông báo, một mặt nịnh nọt nói với Lăng Phong bọn hắn:
– Chư vị, mời vào!
Lăng Phong cười lạnh một tiếng, sau đó cùng Diêu Tiểu Thất bọn hắn đi vào trong thành chủ phủ.
– Oa, Lăng Phong phô trương thật lớn, bọn hắn muốn làm cái gì?
– Không biết, đoán chừng là bị Thang Ngọc Long đè ép, muốn tìm thành chủ chủ trì công đạo đi!
– Có thể là dạng này!
– Hừ, coi như bọn hắn tìm được thành chủ thì như thế nào? Thực lực của Thang Ngọc Long bọn hắn, không phải ai đều có thể so!
– Thế nhưng là nhìn điệu bộ này, thế lực sau lưng Lăng Phong hẳn là cũng không đơn giản!
Người tại cửa ra vào, cũng không khỏi nghị luận ầm ĩ.
Rất nhanh, tin tức này liền truyền đến Thang Ngọc Long.
Thời khắc này Thang Ngọc Long, sắc mặt đã khôi phục bình thường, hôm nay hắn cũng không có nôn mửa.
Chỉ bất quá hắn hiện tại còn không dám ra đường, sợ nghe được một chút chữ mẫn cảm, sẽ lại dẫn tới nôn mửa.
– Ha ha, Long ca, hiện tại Lăng Phong cùng người Lạc Đà tiểu đội, như là chó nhà có tang, ngay cả cái chỗ đặt chân cũng không có!
Lưu Nghĩa trong đại sảnh thoải mái cười to.
– Long ca, dựa theo dưới tình huống này, không bao lâu, bọn hắn ngay cả đồ ăn đều không có, đến lúc đó liền sẽ ra khỏi thành, một khi bọn hắn dám ra khỏi thành, ta cam đoan bọn hắn có đi không về!
Trương Thiên Túng cũng một mặt đắc ý nói, hắn biết Lạc Đà tiểu đội không phải chủ động tới Hắc Long sơn mạch, mà là bị phạt giống như Lăng Phon, trước khi kiếm đủ điếm cống hiến, không thể về tông môn.
– Rất tốt, dám đắc tội Thang Ngọc Long ta, xem ta giết chết ngươi như thế nào! Cuối cùng ta muốn để bọn hắn từng cái đi đến trước mặt ta, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Trên mặt Thang Ngọc Long cũng xuất hiện một tia cười lạnh, hắn phải từ từ giết chết Lăng Phong những người này.
Loại cảm giác khống chế toàn cục này, thật sự là quá mỹ diệu.
Nhưng vào lúc này, một tên đệ tử nội môn vội vã đi đến, nói với Thang Ngọc Long:
– Long ca, không xong, Lăng Phong bọn hắn đi gặp thành chủ!
– Gặp thành chủ?
Ánh mắt Thang Ngọc Long có chút ngưng tụ, sau đó mở miệng hỏi:
– Biết hắn đi tìm thành chủ làm cái gì sao?
– Không biết!
Người báo tin kia lập tức lắc đầu.
– Ngươi đi xuống đi! Nhìn chằm chằm Lăng Phong cho ta, có cái gì gió thổi cỏ lay, lập tức trở về báo cáo!
Thang Ngọc Long khoát khoát tay với tên đệ tử nội môn kia.
– Vâng!
Tên đệ tử nội môn kia lên tiếng, sau đó quay người rời đi.
– Long ca, ngươi nói Lăng Phong đi tìm thành chủ làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn thành chủ chủ trì công đạo cho hắn sao?
Lưu Nghĩa ngẩng đầu nhìn Thang Ngọc Long.
– Chủ trì công đạo? Có cái gì công đạo nha? Bọn hắn không mướn được phòng ở, mua không được đồ vật, cũng không phải chúng ta ép, đều là những người kia không nguyện ý cho bọn hắn thuê, không nguyện ý bán cho bọn hắn!
Hai tay Thang Ngọc Long mở ra, bày ra một cái vẻ mặt bất đắc dĩ.
– Ha ha ha, đúng đúng đúng, việc này, coi như thành chủ cũng không giúp được bọn hắn!
Lưu Nghĩa nhịn không được cười ha hả.
– Hừ, chờ bọn hắn gặp thành chủ đằng sau, phát hiện coi như ngay cả thành chủ đều không giúp được bọn hắn, đoán chừng bọn hắn sẽ càng thêm tuyệt vọng!
Trên mặt Trương Thiên Túng hiện ra một tia cười lạnh.
Giờ phút này, Lăng Phong bọn hắn đã tiến vào trong phủ thành chủ, gặp được thành chủ.
Thành chủ Thanh Kiếm thành, là một nam tử trung niên hơi mập, giữ lại hai phiết râu cá trê, hai mắt nhỏ có tinh mang nhàn nhạt lấp lóe, vừa nhìn liền biết là một người công vu tâm kế.
Người này tên là Vương Thủ Nghiệp.
– Nói đi, các ngươi tìm ta làm cái gì?
Vương Thủ Nghiệp ngồi bên trên chức thành chủ, thần sắc đạm mạc nhìn Lăng Phong bọn hắn.
Hắn cũng biết Lăng Phong những người này đắc tội Thang Ngọc Long, nếu không phải Lăng Phong vừa rồi tại cửa ra vào phủ thành chủ thể hiện ra tài lực kinh người, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp kiến Lăng Phong.
Mặc dù Vương Thủ Nghiệp không e ngại Thang Ngọc Long, nhưng lại cũng không muốn trong lúc mấu chốt này bị Thang Ngọc Long ghi hận lên, dù sao mọi người đều biết, đắc tội một tên Giải Văn sư là một cái cử động rất không sáng suốt.
– Thành chủ, chúng ta tìm ngươi, là muốn thuê mảnh đất thành bắc kia!
Lăng Phong trực tiếp đứng ra mở miệng nói.
– Thuê mảnh đất thành bắc kia?
Vương Thủ Nghiệp khẽ chau mày, hắn biết địa phương kia, linh khí cằn cỗi, chính là một mảnh địa phương cứt chim cũng không có, trồng cỏ đều không sống, qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn hoang phế.
Hắn không nghĩ tới bây giờ Lăng Phong lại để muốn thuê.
– Ngươi muốn thuê làm cái gì?
Vương Thủ Nghiệp nhìn Lăng Phong, biểu lộ trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
– Trồng đồ vật, còn có xây nhà!
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Vương Thủ Nghiệp hỏi:
– Thành chủ ngươi chỉ cần cho ta một câu trả lời chắc chắn, nói đất này có thể thuê hay không? Nếu như không thể mướn, ta liền rời đi!
Vương Thủ Nghiệp hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Phong nửa ngày, sau đó gật gật đầu, đáp lại nói:
– Có thể thuê!
Vùng kia là một vùng hoang phế, mà lại dựa theo quy định của Huyền Kiếm tông, hoàn toàn có thể thuê, dạng này có thể cho tông môn mang đến một số thu nhập lớn, đồ đần mới không cho thuê!
– Giá cả bao nhiêu?
Lăng Phong mở miệng hỏi.
– Giá cả, mỗi mẫu 30.000 khối linh thạch một năm!
Vương Thủ Nghiệp nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói ra, giá tiền này là hắn cố ý báo nhiều.
– Quá mắc, coi như ta không nói, lúc đầu ta còn muốn mướn một vùng!
Lăng Phong khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
– Ngươi muốn thuê hết vùng kia?
Vương Thủ Nghiệp trừng mắt, một vùng kia, chí ít có 30 mẫu, coi như lấy 20.000 khối linh thạch một mẫu, hàng năm chí ít có thể thu nhập 600.000 linh thạch.
– Đúng nha, lúc đầu chúng ta muốn thuê toàn bọ, nhưng bây giờ quá mắc, không thuê!
Lăng Phong lắc đầu, sau đó nói với Diêu Tiểu Thất:
– Tiểu Thất tỷ, chúng ta đi thôi!
– Lăng Phong, chớ đi, giá cả có thể nói nha, nếu như ngươi cảm thấy quý, vậy ta tiện nghi hơn cho ngươi một chút, một mẫu hàng năm thu hai vạn khối linh thạch!
Vương Thủ Nghiệp lập tức mở miệng gọi Lăng Phong lại.
– 20.000 khối vẫn quá cao!
Lăng Phong lắc đầu, mày nhíu lại.
– 15,000, Không thể thấp hơn!
Vương Thủ Nghiệp cắn răng, cuối cùng báo ra giá cả.
– Tốt, thành giao!
Lăng Phong đột nhiên gật đầu, mở miệng nói ra:
– Chúng ta muốn thuê mười năm!