Phần 252: Mỹ nữ Luyện Đan sư
– Thang Ngọc Long sư huynh, mỗi một câu ta nói đều là nói thật, ngươi thật là lâm vào ảo giác, thận của ngươi không phải là ta đâm, là chính ngươi đâm!
Lăng Phong nhìn Thang Ngọc Long, giả ra một mặt dáng vẻ vô tội.
– Ngươi hỗn đản này, câm miệng cho ta!
Thang Ngọc Long lập tức gầm thét với Lăng Phong, thấy Lăng Phong bộ dáng vô lại như vậy, hắn cảm giác thận của mình càng đau đớn hơn, từng đợt đâm nhói, đau đến làm cho không người nào có thể hô hấp.
Sắc mặt Tần Giang thâm trầm, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Lăng Phong nhìn một hồi, sau đó mở miệng hỏi:
– Lăng Phong, tu vi ngươi bao nhiêu?
– Hồi đường chủ, tu vi ta bây giờ là Trúc Cơ đệ tam trọng!
Lăng Phong lập tức thành thật trả lời.
– Trúc Cơ đệ tam trọng, các ngươi đều là cùng trong một cái sơn động, nếu như Thang Ngọc Long thật là phát động cấm chế, vô luận ngươi đứng bao xa, hẳn là đều không thể tránh lâm vào huyễn trận a? Điểm này, ngươi giải thích như thế nào? Mà tu vi Vương Uyên bọn hắn cũng cao hơn ngươi nhiều, ngươi nói bọn hắn đều trúng độc, vì sao bọn hắn hôn mê, mà ngươi không có hôn mê?
Tần Giang trong giọng nói, mang theo cảm giác áp bách rất mạnh, loại cảm giác áp bách này đến từ thân phận thượng vị của hắn.
Tần Giang mặc dù tu vi cũng là Trúc Cơ đệ lục trọng đỉnh phong, nhưng là trên người hắn có trọng bảo Huyền Kiếm tông ban cho, khiến cho hắn ở trong Thanh Kiếm thành, có được có thể thực lực so với Trúc Cơ đệ thất trọng đỉnh phong.
Mà lại hắn thân là đường chủ Chấp Pháp đường, quyền cao chức trọng, toàn bộ Thanh Kiếm thành, ngoại trừ thành chủ, quyền lực của hắn chính là lớn nhất.
Diêu Tiểu Thất cùng Vương Uyên bọn hắn đều nhìn về Lăng Phong, khắp khuôn mặt lôh vẻ lo âu, bọn hắn đều lo lắng Lăng Phong không cách nào giải thích.
Nếu bị Tần Giang phát hiện hắn nói dối, như vậy tội danh của hắn khẳng định sẽ bị tăng thêm.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Tần Giang, thần thái thành khẩn đáp lại nói:
– Đường chủ, ta biết các ngươi không tin lời ta nói, đường chủ ngươi có thể phái người tiến về trong huyệt động lúc trước chúng ta đi lấy chứng, nhìn cấm chế trong huyệt động kia, phải chăng có huyễn cùng kịch độc hay không, về phần điểm thứ hai, nếu đường chủ ngươi hỏi, vậy ta cũng không ngại nói thẳng!
– Tu vi của ta mặc dù so ra kém Thang Ngọc Long sư huynh cùng Vương Uyên sư huynh bọn hắn, nhưng luận năng lực giải độc và huyễn trận, ta vẫn dám nói năng lực chống cự của ta mạnh hơn bọn họ!
Nói đến chỗ này, khóe miệng Lăng Phong cũng có chút nhếch lên.
Hắn đây không phải đang khoác lác, thể chất của hắn đặc thù, cho dù trúng độc đằng sau, tốc độ khôi phục của hắn, cũng phải nhanh hơn thường nhân rất nhiều, cho dù tu vi Vương Uyên bọn hắn cao hơn hắn, nhưng thể chất lại cùng khác Lăng Phong một trời một vực.
– Vô sỉ, Lăng Phong, ngươi là một cái Trúc Cơ đệ tam trọng, lại dám nói năng lực chống cự huyễn trận cùng kháng độc mạnh hơn ta? Ngươi thổi ngưu bức đến cũng quá lớn a?
Thang Ngọc Long không thể nhịn được nữa, giận dữ mắng mỏ Lăng Phong một tiếng.
Hắn thực sự không thể chịu đựng được Lăng Phong ở chỗ này nói hươu nói vượn.
Lúc đầu hắn còn muốn mượn nhờ chính mình là thân phận Giải Văn sư, để Tần Giang xử phạt nặng Lăng Phong, nhưng tình huống bây giờ, hắn tựa như bị Lăng Phong đè xuống.
– Không tin? Không phục?
Lăng Phong nhìn Thang Ngọc Long nộ khí trùng thiên, nhàn nhạt cười nói:
– Thang Ngọc Long sư huynh, thận ngươi còn chưa tốt, không nên tức giận, dạng này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này của ngươi, ngươi nếu không tin, có thể tìm mấy cái cao thủ tinh thông huyễn thuật đến cho đường chủ, cùng một chỗ thi triển huyễn thuật đối với ngươi và ta, nhìn xem ai trúng chiêu trước? Cũng xin mời mấy vị Luyện Đan sư đến, để cho chúng ta phục dụng một chút độc dược, nhìn ai hóa giải thể nội độc tố trước!
– Tốt, đã như vậy, vậy chúng ta liền so tài một chút!
Thang Ngọc Long tức giận đến toàn thân phát run, hắn cảm giác đau đớn phần eo truyền đến càng thêm lợi hại.
Hắn ngẩng đầu nói với Tần Giang:
– Đường chủ, ta thỉnh cầu mời cao thủ huyễn thuật đến thi triển huyễn thuật với ta cùng Lăng Phong, nhìn ai trúng chiêu trước!
– Ngọa tào, Lăng Phong thật đúng là ngưu bức, chính ta đều cảm giác có chút lúng túng!
– Đúng đấy, hắn là một cái Trúc Cơ đệ tam trọng, lại dám so cùng Long ca?
– Hừ, ta nhìn người này đầu óc có vấn đề, không cứu nổi!
Những đệ tử chờ phán xét bên trong Chấp Pháp đường, cũng không khỏi nhíu mày, bọn hắn đều cho rằng Lăng Phong đây là đang nói khoác.
Mà Diêu Tiểu Thất cùng Vương Uyên bọn hắn, cũng không nhịn được nhíu mày, bọn hắn muốn ngăn Lăng Phong lại, muốn Lăng Phong không cần tiếp tục nói khoác, thế nhưng là bọn hắn không dám mở miệng.
– Tốt, ta đáp ứng!
Tần Giang nhìn Lăng Phong thật sâu, sau đó quay đầu nói với một vị đại đội trưởng chấp pháp bên trong Chấp Pháp đường ra:
– Từ Bân, ngươi lập tức tìm mấy vị cao thủ tinh thông huyễn thuật đến, còn có mấy vị Luyện Đan sư!
– Tuân mệnh!
Tên đại đội trưởng gọi là Từ Bân lập tức quay người rời đi.
Bên trong Chấp Pháp đường lập tức an tĩnh lại.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Tiểu Thất cùng Vương Uyên bọn hắn, đối bọn hắn cười cười, ra hiệu bọn hắn không cần lo lắng.
– Hừ, tiểu tử, nhìn ngươi còn có thể phách lối bao lâu!
Thang Ngọc Long nhìn Lăng Phong, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đại khái sau một nén nhang, hai tên Luyện Đan sư đi tới trong hành lang.
– Viên Tuyết Nhạn, Đặng Húc gặp qua đường chủ!
Hai vị đệ tử mặc Đan sư bào, lập tức hành lễ với Tần Giang.
Hai vị Luyện Đan sư này, một nam một nữ.
Nữ tữ gọi là Viên Tuyết Nhạn, chính là một mỹ nữ Luyện Đan sư, xuân xanh 18, dáng người cao gầy, linh lung tinh tế, nàng có một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại, khuôn mặt đẹp đẽ, đại mi cong cong, mắt như thu thuỷ, mũi tiểu xảo thanh tú, miệng anh đào nhỏ nhắn có chút nhếch, người mặc một kiện Dược sư bào màu trắng mờ, cả người nhìn có loại mỹ lệ khác.
Không nói những cái khác, chỉ là danh hiệu Luyện Đan sư, liền có thể vì nàng thêm không ít điểm.
Tu vi của Viên Tuyết Nhạn, cũng là Trúc Cơ đệ lục trọng, nàng tại Thanh Kiếm thành cũng có danh khí cực cao, chính là nữ thần trong suy nghĩ đông đảo nam đệ tử Thanh Kiếm thành.
– Oa, hai tháng không gặp, Tuyết Nhạn sư tỷ giống như càng xinh đẹp hơn!
– Ừm, ngực giống như càng thêm đầy đặn!
– Cái mông giống như càng tròn trịa ngạo nghễ ưỡn lên!
Những đệ tử ở trong Chấp Pháp đường chờ phán xét, ánh mắt không ngừng du tẩutrên người Viên Tuyết Nhạn, không ít người nhìn Viên Tuyết Nhạn, trên mặt cũng không khỏi toát ra một tia hèn mọn chi sắc.
Mà vị nam Luyện Đan sư đứng ở bên người Viên Tuyết Nhạn, thì tướng mạo bình thường, mà lại dáng người cũng thấp bé, đại khái chỉ có một mét sáu năm, đứng chung một chỗ cùng Viên Tuyết Nhạn, tạo thành một loại chênh lệch rõ ràng.
Nhưng vào lúc này, cửa ra vào Chấp Pháp đường truyền đến rối loạn tưng bừng, đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nữ tử tuyệt sắc nhẹ bước bước liên tục, chậm rãi đi đến.
Nàng có khuôn mặt kiều nộn, người mặc một bộ nguyệt lam sắc thêu thùa liên tiếp đoàn gấm hoa văn sa mỏng gấm mây, uốn lượn lê đất trắng thuần sắc váy lụa lũ hoa, bộ ngực cao cao nổi lên, trong lúc hành tẩu, có chút rung động, đầu quán phong lưu độc đáo song đao búi tóc, nhẹ lũng chậm nhặt tóc mây bên trong cắm khảm Ngân Lan Hoa Trúc hoa thắng, trên tay trắng nõn nà mang theo một cái Lưu Ly Thúy Trạc Tử, eo buộc tơ lụa đường vân thêu mặt hoa cỏ màu vàng, phía trên treo một cái túi thơm, cả người lộ ra sở sở động lòng người yểu điệu thục nữ.