Phần 236: Ta gọi Lệ Chính Dương
Lúc trước, tại U Minh thành, nếu như muốn dùng tiền mua điểm cống hiến, chỉ cần một vạn khối linh thạch liền có thể bán được 10.000 Điểm cống hiến.
Mà 100.000 Điểm điểm cống hiến, chỉ sợ cần 500.000 linh thạch mới có thể mua được.
Cái này cũng liền mang ý nghĩa, Lăng Phong bởi vì xúc động nhất thời đánh Trình Vân, sau đó mang trên lưng 500.000 linh thạch nợ nần.
Đây chính là trừng phạt của Huyền Kiếm tông đối với những đệ tử làm trái quy tắc, cũng vì nguyên nhân đó, Lăng Phong trước đó nhiều lần khiêu khích Phương Hằng như vậy, Phương Hằng cũng không dám vi phạm quy củ của Huyền Kiếm tông công khai đối phó Lăng Phong.
Bởi vì Phương Hằng là đệ tử nội môn, địa vị cao hơn Lăng Phong, nếu như hắn phạm sai lầm, khả năng tạo thành ảnh hưởng càng thêm ác liệt hơn Lăng Phong đánh người tại cửa ra vào Tàng Thư lâu.
Sớm như vậy đang trong mộng đẹp bị người đánh thức, mặc dù Lăng Phong trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn xuống giường, đi tới bên ngoài viện.
Cửa viện chỉ có một người, đây là một trung niên nam tử khôi ngô, thần sắc lạnh lùng, trên trán có một vết sẹo, con mắt lóe ra quang mang băng lãnh, dưới sống mũi cao có một bờ môi hơi dầy, mím môi thật chặt, bên cạnh hai má còn có râu quai nón nồng đậm.
Vừa nhìn, lập tức cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Ánh mắt Lăng Phong liếc một cái trên lồng ngực của hắn, ngực người này không có bất kỳ dấu hiệu gì, Lăng Phong cũng vô pháp đánh giá tu vi người này.
Ánh mắt của nam tử trung niên lướt qua trên người Lăng Phong, mở miệng nói ra:
– Ta gọi Lệ Chính Dương, là đệ tử Thanh Vân phong nội môn, phụ trách mang ngươi tiến về Hắc Long sơn mạch!
– Lăng Phong gặp qua Chính Dương sư huynh!
Lăng Phong lập tức có chút hành lễ với nam tử trung niên này.
– Không cần đa lễ, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường đi!
Lệ Chính Dương trầm giọng nói với Lăng Phong một tiếng, sau đó vung tay lên, thả ra một thanh phi kiếm, phi kiếm kia bay tới dưới chân của hắn, hắn chậm rãi bước lên.
– Tốt!
Lăng Phong gật đầu, sau đó cũng nhảy lên phi kiếm.
– Lên!
Lệ Chính Dương kết động thủ ấn, khống chế lấy phi kiếm, mang theo Lăng Phong phóng lên tận trời.
Lăng Phong mặc dù cũng đạt tới Trúc Cơ cảnh giới, nhưng hắn vẫn luôn không có phi kiếm pháp bảo, cho nên chính hắn căn bản không có cách ngự kiếm.
Mà lại, coi như hắn có thể ngự kiếm phi hành, Lệ Chính Dương cũng sẽ không để chính hắn ngự kiếm, bởi vì hắn dù sao chỉ có tu vi Trúc Cơ cảnh giới.
Tu vi của Lệ Chính Dương đã đạt đến Tiên Thiên đệ cửu trọng, cách Nguyên Anh cảnh giới chỉ còn một bước.
Lần này, Lệ Chính Dương tiến về Hắc Long sơn mạch, chính là muốn lịch luyện tại Hắc Long sơn mạch, tìm kiếm thời cơ đột phá.
Đứng trên phi kiếm, Lăng Phong duy trì cảnh giác, bởi vì hắn sợ hãi Lệ Chính Dương sẽ tự mình ra tay.
Lâu chừng đốt nửa nén nhang, Lệ Chính Dương mang theo Lăng Phong, đi tới một cái quảng trường khổng lồ giữa sườn núi Thanh Vân phong, ở chỗ này, hắn thấy được rất nhiều Linh Phàm Chiến Chu.
Những Linh Phàm Chiến Chu này, từng chiếc dừng ở trên quảng trường.
Lệ Chính Dương cùng Lăng Phong leo lên một chiếc chiến thuyền dài đến trăm mét.
Bên trong chiếc chiến này, đã ngồi rất nhiều người.
Lệ Chính Dương tìm hai cái chỗ trống, cùng Lăng Phong ngồi xuống.
Hắn đem vị trí gần cửa sổ mạn tàu, tặng cho Lăng Phong.
– Chính Dương sư huynh, chúng ta đây là muốn cưỡi chiến thuyền tiến về Hắc Long sơn mạch sao?
Lăng Phong quay đầu nhìn về phía Lệ Chính Dương, hắn mới vừa rồi còn coi là Lệ Chính Dương sẽ khống chế phi kiếm trực tiếp dẫn hắn tiến về Hắc Long sơn mạch.
– Đương nhiên là cưỡi chiến thuyền đi đến, chẳng lẽ lại ngươi còn tưởng rằng ta trực tiếp ngự kiếm dẫn ngươi đi sao?
Lệ Chính Dương nhìn Lăng Phong, không khỏi nhíu mày.
Hắn chẳng qua chỉ là Tiên Thiên đệ cửu trọng, chân nguyên trong thể nội, cũng không thể duy trì một lần từ Huyền Kiếm tông bay đến Hắc Long sơn mạch.
Ghi chép xa nhất của Lệ Chính Dương, chính là một lần ngự kiếm phi hành hai ngàn dặm, nhưng mà này còn là một mình hắn ngự kiếm điều kiện tiên quyết.
Nếu mang lên Lăng Phong, hắn một lần nhiều lắm là có thể ngự kiếm phi hành một nghìn dặm.
Bởi vì Huyền Kiếm tông đến Hắc Long sơn mạch, khoảng cách vượt qua 5 vạn dặm, nếu ngự kiếm phi hành tiến về, trong bọn họ đồ ít nhất phải nghỉ ngơi năm mươi lần, chỉ sợ mệt mỏi chết.
– Đúng rồi, ta vừa rồi quên nói cho ngươi, sư tôn của ta, là Hoa Vân Chân Quân!
Tựa hồ cảm giác được Lăng Phong có chút khẩn trương, Lệ Chính Dương mở miệng nói một câu.
– Hoa Vân Chân Quân!
Lăng Phong khẽ giật mình, hắn không nghĩ tới Lệ Chính Dương lại là đệ tử của Hoa Vân Chân Quân.
Lúc trước, hắn nhưng là xông qua cửa ải của Hoa Vân Chân Quân, đồng thời đạt được Hoa Vân Chân Quân tiếp kiến, cuối cùng Hoa Vân Chân Quân còn truyền cho hắn một bộ bí thuật gọi là Càn Khôn Cấm.
– Chính Dương sư huynh, là Hoa Vân Chân Quân phái ngươi đến bảo hộ ta sao?
Lăng Phong lập tức đại hỉ, hắn một mực lo lắng Hổ Minh hoặc là người Long Minh ra tay với mình.
– Xem như thế đi, sư tôn tối hôm qua còn dặn dò ta, để cho ta tại Hắc Long sơn mạch, tìm một số người bảo hộ ngươi, đến lúc đó bọn hắn sẽ mang ngươi kiếm đủ điểm cống hiến!
Lệ Chính Dương khẽ gật đầu, mặc dù Hoa Vân Chân Quân không có chính thức tuyên bố thu Lăng Phong làm đồ đệ, nhưng trong lòng của hắn vẫn rất yêu thích Lăng Phong.
Dù sao thiên phú của Lăng Phong thật sự quá tốt, lúc trước Lăng Phong chỉ là dùng không đến 15 hơi thở, liền xông qua cửa ải Hoa Vân Chân Quân thiết trí.
Mà lại tu vi của Lăng Phong, chỉ là Trúc Cơ đệ tam trọng.
Rất nhiều Tiên Thiên cảnh giới cường giả, căn bản xông không qua năm đạo cửa ải Hoa Vân Chân Quân bày ra.
Nếu mà so sánh, thiên phú Lăng Phong liền lộ ra kinh khủng.
Cho nên, Hoa Vân Chân Quân vẫn luôn mật thiết chú ý Lăng Phong, khi hắn biết được Lăng Phong đánh người, bị đưa đi Hắc Long sơn mạch đằng sau, lập tức liền dùng quan hệ của mình, an bài Lệ Chính Dương mang theo Lăng Phong tiến về, một đường bảo hộ Lăng Phong.
Hoa Vân Chân Quân, chính là một cái văn thuật đại sư thực lực cường đại, hắn đồng thời tinh thông trúc văn thuật, minh văn thuật, giải văn thuật.
Tại Huyền Kiếm tông, có rất nhiều Văn sư, đều là đệ tử của Hoa Vân Chân Quân.
Bên trong đệ tử đích truyền của Hoa Vân Chân Quân, có không ít đều đạt tới Nguyên Anh cảnh giới.
Mà lại, lực ảnh hưởng của Hoa Vân Chân Quân, cũng không cực hạn tại Huyền Kiếm tông, tại toàn bộ Văn sư giới Nam Vực, Hoa Vân Chân Quân đều có danh khí không thấp, Hoa Vân Chân Quân bây giờ là trưởng lão Thiên Văn các tại Nam Vực, quyền cao chức trọng.
Cho nên, Hoa Vân Chân Quân, tại Huyền Kiếm tông có địa vị cực cao, cho dù là chưởng môn Thanh Huyền Đạo Chủ, đối với Hoa Vân Chân Quân, cũng cực kỳ khách khí.
– Vậy đa tạ Chính Dương sư huynh!
Biết được Lệ Chính Dương là đồ đệ của Hoa Vân Chân Quân, Lăng Phong lập tức buông lỏng không ít.
Lệ Chính Dương lấy ra một tấm Cách Âm Phù, ngăn cách khu vực xung quanh hai người, lúc này mới lên tiếngnói:
– Sư đệ không cần phải khách khí, đoạn thời gian trước, Càn Khôn Cấm thủ pháp sư tôn truyền cho ngươi, ngươi luyện được như thế nào?
Càn Khôn Cấm thủ pháp, là tuyệt học áp đáy hòm của Hoa Vân Chân Quân, cho dù là rất nhiều đệ tử đích truyền của Hoa Vân Chân Quân, đều không có cơ hội học tập.
Thế nhưng là Hoa Vân Chân Quân lại đem môn thủ pháp này, truyền thụ cho Lăng Phong.
Mặc dù Hoa Vân Chân Quân không có tuyên bố Lăng Phong là đệ tử của hắn, nhưng Lệ Chính Dương trong lòng lại coi Lăng Phong là sư đệ của hắn.
– Cái này, ta đã học xong Tử Mẫu Ấn thủ pháp!
Vừa nhắc tới Càn Khôn Cấm, Lăng Phong liền đến tinh thần, nếu không phải có Càn Khôn Cấm thủ pháp, hắn cũng không thể chế ngự Khúc Hồng Lân.