Phần 196: Van cầu ngươi đừng đâm!
Sau nửa ngày!
– Ngọa tào!
Người áo đen quát to một tiếng, sau đó vung tay lên, bắn ra một đạo ám khí vào đèn của phòng khách.
Lăng Phong lấy ra một tấm dạ quang phù từ trong ngực, dùng chân khí kích hoạt, tuy nhiên lại phát hiện người áo đen đã biến mất.
– Đi rồi?
Lăng Phong nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng khịt khịt mũi, hắn ngửi thấy một tia hương vị kỳ lạ, mùi vị kia là một loại mùi cá tanh.
Hắn lần theo mùi vị kia, đi tới bên cạnh một cây trụ bên trái phòng khách, sau đó một chưởng vỗ tới phía cây cột kia.
Nhưng vào lúc này, không khí mặt ngoài cây cột kia, dập dờn ra một trận gợn sóng, một cái bóng người màu đen lập tức xuất hiện, hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng chạy trốn.
– Còn muốn đi?
Lăng Phong lập tức đuổi theo, sau đó một chưởng vỗ tới phía sau đối phương.
– Ầm!
Người áo đen kia bị một chưởng của Lăng Phong đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, người áo đen kia lộn hai vòng trên mặt đất, đang chuẩn bị bò dậy, Lăng Phong nhảy ra từ trong phòng khách, từ trên trời giáng xuống, một cước giẫm lên lưng người áo đen.
– A…
Người áo đen phát ra một trận kêu thảm, muốn dãy dụa, thế nhưng chân Lăng Phong đột nhiên dùng lực, dẫm hắn đến gắt gao.
Lăng Phong lấy ra một tờ dạ quang phù, triệt tiêu khăn che mặt trên mặt người áo đen kia, dưới dạ quang phù chiếu rọi xuống, một khuôn mặt hơi có vẻ thanh tú, xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Phong.
– Nói đi, ai bảo ngươi tới?
Lăng Phong thần sắc đạm mạc nhìn người áo đen bị mình giẫm dưới chân, giọng nói chuyện cũng rất băng lãnh.
– Phi, lão tử sẽ không nói!
Người áo đen kia ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt Lăng Phong, thế nhưng là khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Lăng Phong, hai mắt con ngươi đột nhiên co rụt lại.
– Ngươi, ngươi là Lăng Phong?
– Làm sao? Làm bộ không biết ta? Kỹ năng diễn của ngươi cũng quá kém a? Mau nói, đến cùng là ai phái ngươi tới?
Lăng Phong nhàn nhạt cười một tiếng, chân giẫm trên mặt người áo đen, không ngừng dùng sức.
– Thao, thế nào lại là ngươi?
Người áo đen nhịn không được mắng to một tiếng, hắn không nghĩ tới người trong nhà này, thế mà chính là Lăng Phong.
– Nha, đùa nghịch ở trước mặt ta? Ta rất ưa thích!
Lăng Phong trực tiếp rút chủy thủ chỗ đùi ra, sau đó cắm xuống trên mông gia hỏa này.
– A!
Người áo đen kia lập tức phát ra tiếng kêu thảm, Lăng Phong cũng không có bỏ qua như vậy, mà chậm rãi vặn vẹo chủy thủ rút chủy thủ ra, sau đó lại cắm xuống, chuyển động chủy thủ.
Hai đao, ba đao, bốn đao…
Lăng Phong cắm vào quên cả trời đất, tựa hồ cũng không có ý dừng lại.
– A… Đừng đâm, van cầu ngươi đừng đâm, ta nói, ta nói, không có người để cho ta tới, là ta tự mình tới!
Rốt cục, người áo đen kia nhịn không được, một mặt kêu rên nói ra cùng Lăng Phong, hắn không nghĩ tới Lăng Phong thế mà ác như vậy, nếu như mình không nói, cái mông liền bị Lăng Phong cắm nát.
– Chính ngươi tới? Ngươi đến chỗ của ta làm cái gì?
Lăng Phong rút thanh chủy thủ ra, sau đó nhẹ nhàng thổi mạnh trên khuôn mặt người mặc áo đen này, lau sạch sẽ huyết dịch phía trên.
– Ta, ta tới đây là muốn trộm đồ!
Tâm lý người áo đen này giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, đối với Lăng Phong tra hỏi, không dám có chút giấu diếm nào, bản thân hắn cũng là một cái vừa mới đột phá Trúc Cơ cảnh giới, hôm nay mới bị phân đến Linh La sơn.
– Trộm đồ? Ngươi không phải là Long Minh cùng Hổ Minh phái tới?
Lăng Phong khẽ chau mày, hắn mới vừa rồi còn coi là người này là người hai đại liên minh phái tới.
– Không phải, bọn hắn cũng không có tư cách kia chỉ huy ta, ta cũng không phải người của hai đại liên minh!
Người áo đen lắc mạnh đầu, hắn không nghĩ tới chính mình thế mà lại nằm trong tay Lăng Phong.
– Nha, không nghĩ tới rác rưởi này, miệng vẫn rất cứng rắn nha!
Lăng Phong nhìn người mặc áo đen này, trong lòng căn bản không tin tưởng lời nói người mặc áo đen này, hắn cho rằng người này khẳng định có quan hệ cùng hai đại liên minh.
Đi vào nội môn về sau, Lăng Phong vẫn luôn đề phòng người của hai đại liên minh, người mặc áo đen này là người thứ nhất xông vào sân nhỏ của hắn, thế nhưng là hắn không nghĩ tới hai đại liên minh lại phái tới một cái rác rưởi như vậy, cái này khiến hắn rất khó chịu, dù sao người mặc áo đen này quá cùi bắp, đánh nhau không có chút đã nghiền nào.
– Ai nói ta là rác rưởi? Ta thế nhưng là Thần Thâu thứ hai trong Huyền Kiếm tông!
Người áo đen bị Lăng Phong giẫm dưới chân lập tức rống to với Lăng Phong.
Hắn tên là Khương Tiểu Bạch, bởi vì tu luyện công pháp đặc thù, tốc độ nhanh, thân pháp nhanh nhẹn, từ nhỏ đã luyện được bản lĩnh ăn cắp.
Đi vào Huyền Kiếm tông đằng sau, hắn hết thảy đi trộm 1,239 lần, chưa bao giờ thất thủ.
Hôm nay, Khương Tiểu Bạch phát hiện toà nhà rách nát này, thế mà có người đến, cho nên hắn nhận định người ở trong sân này, khẳng định là thái điểu, cho nên hắn liền tiến đến, bình thường hắn đều sẽ không tìm những người có tu vi cường đại ra tay, bởi vì những người kia mang theo túi trữ vật, thứ đáng giá đều đặt ở bên trong, rất khó kiếm tiền, cho nên hắn liền ra tay với những thái điểu.
Đoạn thời gian này, hắn vẫn luôn bế quan, mặc dù sau khi xuất quan, hắn nghe người ta nói qua Lăng Phong, nhưng lại căn bản không chú ý Lăng Phong, cho nên cũng không biết người trong nhà này chính là Lăng Phong đại danh đỉnh đỉnh, nếu như hắn biết người trong nhà này là Lăng Phong, có cho hắn 10.000 cái lá gan, hắn cũng sẽ không đến.
Bất quá trong lòng Khương Tiểu Bạch cũng rất nghi hoặc, hắn mới vừa tiến vào trong phòng Lăng Phong, còn tưởng rằng trong phòng Lăng Phong không có người.
Thế nhưng là chờ hắn vòng vo hai vòng trong phòng đằng sau, lại phát hiện Lăng Phong thế mà xuất hiện thần không biết quỷ không hay.
Hắn chấn kinh, lập tức xuất thủ tắt đèn, sau đó thi triển Ẩn Thân Thuật, che giấu mình.
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn là bị Lăng Phong đuổi kịp.
Trong lòng của hắn rất nghi hoặc, chính mình rõ ràng giấu tốt như vậy, Lăng Phong đến cùng phát hiện hắn như thế nào?
– Chỉ bằng ngươi? Huyền Kiếm tông thứ hai Thần Thâu?
Lăng Phong nhìn Khương Tiểu Bạch, suýt chút nữa thì chết cười, một cái thái điểu như thế, thế mà cũng dám tự xưng là Huyền Kiếm tông thứ hai Thần Thâu, chẳng lẽ Huyền Kiếm tông không có người sao?
– Đúng, lão tử chính là Huyền Kiếm tông thứ hai Thần Thâu!
Khương Tiểu Bạch đột nhiên gật đầu, trên mặt còn có vẻ kiêu ngạo.
– Ồ? Tốt a, ta tạm thời tin tưởng ngươi là Thần Thâu, đã như vậy, Huyền Kiếm tông thứ nhất Thần Thâu là ai vậy?
Lăng Phong đột nhiên cảm giác gã tặc có chút ý tứ, muốn trêu chọc hắn.
– Huyền Kiếm tông thứ nhất Thần Thâu, ta cũng không biết là ai, bất quá hắn thế nhưng là thần tượng của ta!
Trong đôi mắt Khương Tiểu Bạch, dần hiện ra vẻ sùng bái.
– Ngươi không biết, ngươi thì làm sao biết thực lực của hắn còn mạnh hơn so với ngươi?
Lăng Phong khẽ nhíu mày, hắn bỗng nhiên cảm giác tên trộm vặt này có chút không bình thường.
– Ngươi hẳn nghe nói qua hắn, gần nhất đã qua một năm, hái hoa tặc kia, chính là hắn, dựa vào thống kê không trọn vẹn, Huyền Kiếm tông một năm qua, hết thảy mất trộm nội y 332 lần, không sai biệt lắm mỗi ngày phát sinh cùng một chỗ, chí ít mất đi 8,363 kiện nội y cấp cao, người này xuất nhập các đại cấm địa trong Huyền Kiếm tông như vào chỗ không người, nghe nói ngay cả một chút nội y của nữ trưởng lão nội môn cũng trộm đi! So sánh với hắn, ta thực sự cam bái hạ phong!