Phần 173: Bát Quái trận pháp
– Tốt, chúng ta trở về!
Thương Ngọc gật đầu, sau đó cùng Lăng Phong trở lại Hồng Lâu.
Lăng Phong cũng không có tiếp tục tu luyện, dù sao hiện tại vấn đề trên người mình hắn còn không biết rõ ràng.
Nếu tùy tiện tu luyện, khiến cho tình huống này tăng thêm mà nói, vậy liền thật không cứu nổi.
Cho nên, hắn liền đọc sách cùng Thương Ngọc.
Sách Thương Ngọc đọc, đều có quan hệ cùng Trúc Cơ.
Bởi vì tu vi của Thương Ngọc hiện tại, đã đạt đến Luyện Khí tầng tám viên mãn, tiếp xuống liền muốn Trúc Cơ.
Cho nên, nàng hiện tại nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng Trúc Cơ.
Mà tu vi hiện tại của Lăng Phong, cũng đã đạt đến Luyện Khí tầng chín, cách Trúc Cơ cảnh giới cũng không xa.
Mặc dù U Minh thành có quy định, tu vi đạt tới Luyện Khí tầng chín đằng sau liền phải rời khỏi U Minh thành, nhưng bây giờ cũng không có người biết Lăng Phong đã đột phá đến Luyện Khí tầng chín.
Mà những U Minh vệ kia, chẳng qua là định kỳ kiểm tra thí điểm tu vi mọi người, không có kiểm tra thí điểm, bọn hắn là không biết Lăng Phong đột phá.
Cường giả Trúc Cơ cảnh giới, ngưng tụ ra Trúc Cơ đạo đài trong đan điền của mình.
Trúc Cơ đạo đài, chính là căn cơ của tu tiên giả, trực tiếp sẽ ảnh hưởng đến tu luyện sau này.
Mà Trúc Cơ đạo đài, cũng có phân chia phẩm cấp.
Từ cấp thấp đến cấp cao, có thể chia làm Phàm Phẩm Đạo Đài, Tinh Thần Đạo Đài, Hạo Nguyệt Đạo Đài, Viêm Dương Đạo Đài, Chân Mệnh Đạo Đài, Thiên Mệnh Đạo Đài.
Người ngưng tụ Phàm Phẩm Đạo Đài, thọ nguyên có thể gia tăng năm mươi năm.
Tinh Thần Đạo Đài, thọ nguyên có thể gia tăng 100 năm.
Hạo Nguyệt Đạo Đài, thọ nguyên có thể gia tăng 150 năm.
Viêm Dương Đạo Đài, thọ nguyên có thể gia tăng 200 năm.
Chân Mệnh Đạo Đài, thọ nguyên có thể gia tăng 300 năm.
Thiên Mệnh Đạo Đài, thọ nguyên có thể gia tăng 500 năm.
Chỗ tốt của cao cấp Trúc Cơ đạo đài là toàn diện, cho nên mọi người lúc Trúc Cơ, đều sẽ trăm phương ngàn kế tăng lên phẩm chất Trúc Cơ đạo đài của mình.
– Thiên Mệnh Đạo Đài, nếu ta có thể ngưng tụ ra Thiên Mệnh Đạo Đài mà nói, vậy cũng tốt!
Lăng Phong để sách xuống, trên mặt xuất hiện vẻ ngóng trông.
– Thiên Mệnh Đạo Đài? Sư đệ ngươi suy nghĩ một chút liền tốt, Thiên Mệnh Đạo Đài, không phải ai đều có thể ngưng tụ ra, cho dù là bên trong hai đại truyền thừa cổ lão thánh địa Nhân tộc chúng ta, loại thiên tài này cũng là vạn năm vừa gặp! Nếu chúng ta có thể ngưng tụ ra năm loại Chân Mệnh Đạo Đài Chân Linh trở lên, vậy liền rất tốt!
Thương Ngọc nhìn Lăng Phong, khẽ lắc đầu, nàng biết muốn ngưng tụ Thiên Mệnh Đạo Đài, thực sự quá khó khăn.
Nếu có thể ngưng tụ ra năm loại Chân Mệnh Đạo Đài Chân Linh trở lên, nàng liền hài lòng.
– Thiên Mệnh Đạo Đài thật khó khăn như thế sao?
Lăng Phong không khỏi khẽ nhíu mày, hắn biết hai đại truyền thừa thánh địa Nhân tộc, nội tình không cách nào lường được, liền ngay cả loại địa phương kia, muốn bồi dưỡng thiên tài ngưng tụ ra Thiên Mệnh Đạo Đài, cũng vạn năm khó gặp?
Mà Huyền Kiếm tông so sánh cùng hai đại thánh địa kia, quả thực là khác nhau một trời một vực!
– Ai…
Lăng Phong khẽ thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn lại.
Người tu luyện cũng cần học tập, con đường tu luyện, sẽ dính đến rất nhiều phương diện, có đôi khi học một chút, nói không chừng tại thời khắc mấu chốt, liền có thể cứu mình một mạng.
Buổi trưa, Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng trở về, mọi người cùng nhau ăn cơm, cơm nước xong xuôi đằng sau, hai người bọn họ lại chạy ra.
Buổi chiều Lăng Phong vẫn như cũ là đọc sách cùng Thương Ngọc.
Có một cái mỹ nữ bồi tiếp mình đọc sách, cảm giác rất không tệ.
Đến ban đêm, Lăng Phong cảm giác rất mệt mỏi, ngã xuống giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
– Đông đông đông…
Tiếng trống quen thuộc kia, vang lên lần nữa.
Mà ý thức Lăng Phong, lại bị kéo gần lại trong không gian sương trắng kia, cuối cùng, hắn lại thấy được cặp mắt thật to kia…
Sau một khắc, Lăng Phong nằm ở trên giường, đột nhiên mở to mắt, giờ phút này hai con mắt của hắn, đã biến thành màu lam.
Thân thể của hắn bay ra từ ngoài cửa sổ, lần nữa đi vào trên không U Minh thành, hai tay kết động thủ ấn.
– Ầm ầm!
Mây đen bịt kín trên U Minh thành lần nữa, sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét.
Không đến một hồi, liền mưa rào tầm tã.
Lúc giọt mưa rơi vào bên trên U Minh thành, tất cả đồ vật trong thành bị xối đến, mặt ngoài đều có trận văn màu lam hình thành.
– Móa, tại sao trời lại mưa?
– Đúng đấy, tối hôm qua mưa, đêm nay lại mưa!
Những người tiến hành hoạt động ngoài trời buổi tối, không khỏi mắng to, dù sao trời mưa ảnh hưởng nghiêm trọng hoạt động ngoài trời của bọn hắn.
Sau nửa canh giờ, Lăng Phong bay ra từ trong tầng mây, rơi vào phía trên cửa Nam môn lâu U Minh thành, dùng ngón tay vẽ một cái phù văn màu lam phía trên một miếng ngói phiến.
Phù văn màu lam này, giống phù văn bên trên mảnh ngói đêm qua hắn vẽ.
Vẽ xong phù văn này về sau, Lăng Phong về tới Hồng Lâu, tiến vào trong mộng đẹp.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, Lăng Phong cảm giác được não hải của mình vẫn như cũ chìm vào hôn mê, trong đầu, lại tăng thêm rất nhiều hình ảnh.
– Thao, lão tử tối hôm qua sẽ không phải lại mộng du a?
Lăng Phong thầm mắng một tiếng, sau đó lập tức ngồi xếp bằng, vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết, tiến vào trạng thái nội thị, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.
Phía dưới nội thị, Lăng Phong phát hiện não bộ cùng chi mạch kết nối đầu chủ kinh mạch thứ chín, lại có ba đầu bị đả thông.
Bây giờ chỉ là còn lại 13 đầu không có đánh thông.
– Chuyện gì xảy ra? Lão tử bất quá là ngủ một giấc, lại đả thông ba đầu chi mạch?
Lăng Phong cảm giác đây hết thảy quá không chân thật.
Hắn rời giường, rửa mặt.
Lúc hắn rửa mặt thời điểm, hắn đem nước rơi ở trên phiến đá, lập tức phát hiện phiến đá kia xuất hiện trận văn.
Trận văn bên trên phiến đá kia, đã biến thành màu vàng cùng màu lam.
Trận văn màu lam kia, cùng trận văn màu vàng điệp gia giao thoa, nhìn lại vô cùng hoàn mỹ.
Ăn điểm tâm xong, liền chuẩn bị lần nữa đi ra ngoài nhìn xem.
Thương Ngọc không yên lòng, lần nữa đi theo Lăng Phong.
Sau khi ra cửa, hành vi của Lăng Phon không khác hôm qua nhiều lắm, trên đường đi không ngừng thi triển Linh Vũ Quyết, vừa đi vừa nghỉ.
Cuối cùng, Lăng Phong mang theo Thương Ngọc đi tới trên đỉnh cửa Nam thành.
– Lăng Phong sư đệ, ngươi làm sao? Làm sao hiện tại luôn như vậy?
Thương Ngọc đứng trên nóc nhà, nhíu lại tú khí lông mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Lăng Phong.
– Ha ha, Thương Ngọc sư tỷ ngươi không cảm thấy, đứng ở trên thành lầu ngắm phong cảnh tương đối đẹp không?
Lăng Phong cười cười, hắn cũng không muốn nói sự tình phát sinh trên thân mình cho Thương Ngọc, miễn cho bị Thương Ngọc nghĩ lầm bệnh tình của mình tăng thêm.
Hai người đi dạo một lúc sau, lại về tới Hồng Lâu.
Đêm xuống, Lăng Phong bỗng nhiên cảm giác mình buồn ngủ, cảm giác rất muốn ngủ.
– Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay ta khẳng định sẽ lần nữa mộng du đi!
Lăng Phong nỉ non tự nói, sau đó bắt đầu ngủ say.
Tiếng trống thần bí kia vang lên lần nữa, hắn bị kéo vào không gian thần bí kia…
Ngày thứ hai, khi Lăng Phong tỉnh lại, hắn phát hiện chính mình tối hôm qua thật mộng du lần nữa.
Lần này, mặt ngoài những vật kia, lại tăng thêm một loại trận văn màu xanh lá.
Mà bên trên một mảnh gạch ngói vụn đỉnh cửa thành phía tây, khắc họa bên trên phù văn màu xanh lá.
Cuộc sống về sau, mỗi lúc trời tối Lăng Phong đều sẽ mộng du.
Mỗi khi hắn mộng du một lần, trận văn kia liền thêm ra một loại màu sắc.
Ngày thứ tám đằng sau, tại Đông Nam Tây Bắc, Tây Nam, Tây Bắc, Đông Bắc, Đông Nam tại U Minh thành, tám cái phương hướng, đều có một mảnh gạch ngói vụn bị vẽ lên phù văn, tạo thành Bát Quái chi trận.
– Lực lượng thần bí kia, hẳn là dẫn đạo ta bày trận, chỉ bất quá không biết trận pháp này đến cùng để làm gì? Cũng không biết, buổi tối hôm nay, ta còn mộng du hay không?