Phần 141: Vua của rừng rậm
Một khi trong quá trình chạy trốn, phía trước xuất hiện vách đá dựng đứng, hoặc là vách núi, hắn nhất định phải chết.
Cái này rất giống năm đó ở Đà Phong lĩnh, lúc hắn tránh né Lâm Bạch đuổi bắt, mặc dù tốc độ trong rừng cây của hắn nhanh hơn Lâm Bạch, nhưng cuối cùng hắn đi tới một cái sơn cốc, không có đường.
Lúc đó nếu không phải có cái động đá vôi, hắn thật đúng là sẽ chết ở trong tay Lâm Bạch.
Cho nên, dưới điều kiện tuyệt đối không nắm chắc, Lăng Phong tuyệt sẽ không lấy tính mạng của mình đem làm trò đùa.
Hắn mang theo bọn người Nhiếp Thiên Long, không ngừng bắt đầu chơi trốn tìm trong rừng cây.
– Mọi người tăng tốc độ nhanh lên, mũi tên của tiểu tử kia, không uy hiếp được chúng ta!
Trang Vô Cực hét lớn một tiếng với người phía sau, trong đoạn thời gian này, Lăng Phong mặc dù cũng thả mười mấy mũi tên, nhưng trong bọn họ, chỉ có một người bị thương nhẹ.
Cho nên Trang Vô Cực cũng dần dần đã có lực lượng.
Bởi vì Trang Vô Cực cùng Nhiếp Thiên Long bọn hắn tăng tốc, Lăng Phong cũng cảm thấy một tia áp lực.
Bỗng nhiên, Lăng Phong bay qua một ngọn núi, hắn phát hiện phía sau ngọn núi này là một con sông lớn, địa thế bờ sông khoáng đạt, hơn mười dặm phía trước đều không có vách núi cheo leo, loại địa hình này liền xem như bị Nhiếp Thiên Long bọn hắn đuổi kịp, hắn cũng không sợ!
– Nơi tốt!
Lăng Phong lập tức quay người, rút ra một mũi tên, khoác lên trên giây cung.
Nhiếp Thiên Long cùng Trang Vô Cực mang theo người hai đại liên minh, không ngừng vọt tới phía hắn, không ngừng rút ngắn khoảng cách cùng Lăng Phong.
500 mét, 400 mét, 300 mét, 200 mét, 150 mét!
Lăng Phong đem mũi tên nhắm ngay một cái đệ tử Long Minh sau lưng Trang Vô Cực.
– Hưu!
Một mũi tên bắn ra, Lăng Phong lần nữa nhổ mũi tên, mở cung, bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên thứ hai cơ hồ đi theo phía sau mũi tên thứ nhất bay ra ngoài.
– Có mũi tên, mọi người cẩn thận!
Trang Vô Cực rống lớn một tiếng.
Sau lưng Trang Vô Cực, ánh mắt đệ tử Long Minh bị Lăng Phong khóa chặt ngưng tụ, lập tức trốn tránh sang bên trái.
Thế nhưng là, lúc hắn vừa mới tránh thoát, lại một mũi tên phóng tới, hắn căn bản không có cách tránh né.
– Xoẹt!
Yếu hầu tên đệ tử Long Minh này trực tiếp bị mũi tên xuyên thủng, máu chảy ồ ạt.
Những người khác cũng đều lập tức trốn ở phía sau đại thụ hoặc là tảng đá.
– Trang Trần!
Trang Vô Cực lập tức nhào vào trước mặt tên đệ tử Long Minh kia, đem hắn kéo tới phía sau một cây đại thụ, tên đệ tử Long Minh, chính là đường đệ của hắn.
– Vô Cực ca… Ta…
Trang Trần trừng to mắt nhìn Trang Vô Cực, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra liền chết.
– Trang Trần!
Trang Vô Cực ôm thi thể Trang Trần, ngửa mặt lên trời gào thét.
Những người khác của Long Minh cùng Hổ Minh thấy cảnh này, sắc mặt đều trầm xuống.
Lúc đầu bọn hắn coi là mũi tên của Lăng Phong không cách nào có uy hiếp với cao thủ Luyện Khí tầng tám, hiện tại xem ra, thực lực của Lăng Phong, mạnh hơn trong tưởng tượng của bọn hắn.
– Ha ha ha, đuổi nha, không sợ chết liền đến nha!
Thanh âm tùy tiện của Lăng Phong truyền đến.
– Móa, lão tử muốn giết hắn!
Một cái đệ tử Long Minh lập tức nhảy ra ngoài, chuẩn bị xông về phía trước.
Nhưng vào lúc này, một mũi tên bắn lén từ tiền phương gào thét mà đến, bắn trên lồng ngực của hắn, trực tiếp xuyên thủng trái tim của hắn.
– A…
Người kia ngã xuống đất về sau, dãy dụa một hồi, liền một mệnh ô hô.
– Trang Hoành!
Sân mắt Trang Vô Cực muốn nứt, tên đệ tử bị Long Minh bắn trúng ngực, cũng là người Trang gia hắn.
Không đến trong mười hơi, hai tên tử đệ Trang gia bị bắn giết, để Trang Vô Cực giận không kềm được, hai mắt đã trở nên đỏ bừng, lửa giận trong ánh mắt kia, cơ hồ biến thành thực chất.
Nhiếp Thiên Long cùng những đệ tử Hổ Minh kia, cũng không nhịn được hít một hơi lãnh khí.
Thực lực của hai người Trang Hoành cùng Trang Trần, trong một nhóm người bọn hắn, thuộc về thượng đẳng, là tồn tại gần với Nhiếp Thiên Long cùng Trang Vô Cực.
Thế nhưng là hai cái cao thủ như vậy, lại bị Lăng Phong dễ như trở bàn tay bắn giết, chết quá oan uổng.
Giờ phút này, tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn trốn ở phía sau, sợ mình vừa lộ đầu, liền bị Lăng Phong xử lý.
Trước khi tới đây, bọn họ cũng đều biết Lăng Phong được quán quân giải thi đấu tiễn thuật, nhưng bọn hắn không nghĩ tới tiễn thuật của Lăng Phong, thế mà đạt tới cảnh giới khủng bố như thế.
– A!
Nhưng vào lúc này, lại có một người phát ra tiếng kêu thảm, người này là thành viên Hổ Minh, vai trái của hắn bị một mũi tên bắn thủng, vừa rồi bờ vai của hắn bại lộ trong tầm mắt Lăng Phong, cho nên bị Lăng Phong bắn trúng.
– Thật là đáng sợ!
Người hai đại liên minh, thấy cảnh này, trong lòng đều có chút sợ hãi.
Tại thâm sơn rừng hoang, bọn hắn chính là con mồi của Lăng Phong.
– Rút lui!
Nhiếp Thiên Long cắn răng, quyết định cuối cùng không tiếp tục truy sát Lăng Phong, giờ này khắc này, hắn đã hoàn toàn minh bạch, Lăng Phong hôm nay xuất hiện, mang theo bọn hắn lên núi, mục đích đúng là vì trả thù bọn hắn.
Trong U Minh sơn mạch này, bọn hắn căn bản là không làm gì được Lăng Phong, nếu như lại tiếp tục đuổi tiếp như thế, bọn hắn sẽ chỉ chết thêm càng nhiều người.
– Rút lui rút lui rút lui!
Nghe được mệnh lệnh của Nhiếp Thiên Long về sau, người Hổ Minh đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ lùi về sau.
– Thành chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Những người khác của Long Minh đều nhìn về Trang Vô Cực.
– Rút lui!
Mặc dù Trang Vô Cực giờ phút này rất phẫn nộ, nhưng hắn còn không có mất lý trí, biết hậu quả nếu lại tiếp tục đuổi tiếp.
– Đi!
Người Long Minh, mang theo thi thể Trang Trần cùng Trang Hoành, từ từ rút lui, nhưng Trang Vô Cực cũng không có rút lui, hắn một thân một mình đứng ở nơi đó, phòng ngừa Lăng Phong truy tập từ phía sau.
– Rút lui?
Lăng Phong thấy cảnh này về sau, khóe miệng không khỏi cười lạnh, người hai đại liên minh rút lui, cái này cũng không đại biểu Lăng Phong cứ để bọn hắn đi như vậy.
Hắn lập tức chui vào bên trái sơn lâm, theo đuôi người Hổ Minh.
Sau một lát, một trận tiếng kêu thảm thiết truyền ra, một tên cao thủ Luyện Khí tầng tám của Hổ Minh, bị Lăng Phong bắn giết.
– Đi mau! Tên hỗn đản kia đuổi theo!
Sắc mặt người Hổ Minh đột biến, lập tức kéo lấy thành viên bị bắn giết, nhanh chóng phi nước đại, cũng mặc kệ đội hình.
Trong lúc bối rối, bọn hắn lại có hai người bị bắn giết.
– Hỗn đản! Ngươi đi ra cho ta!
Nhiếp Thiên Long đứng trong rừng cây, cầm trường thương trong tay, đối với vị trí Lăng Phong gầm thét.
Lăng Phong nâng trường cung lên, lập tức thả một tiễn hướng phía Nhiếp Thiên Long.
Thế nhưng mũi tên kia lại bị trường thương trong tay Nhiếp Thiên Long lắc một cái, trong nháy mắt liền quét mũi tên kia xuống.
– Muốn chết!
Nhiếp Thiên Long lập tức phóng tới phương hướng mũi tên, đột nhiên vọt tới, mà Lăng Phong cũng cõng trường cung lên, co cẳng chạy.
Lần này, Nhiếp Thiên Long rốt cục thấy được bóng dáng Lăng Phong, mặc dù tu vi của hắn cao hơn Lăng Phong, nhưng Lăng Phong rất linh hoạt, tại núi rừng gập ghềnh, tốc độ thế mà tuyệt đối không chậm hơn hắn.
Nhiếp Thiên Long đuổi sau Lăng Phong một nén nhang, rốt cục cũng ngừng lại, lúc đầu hắn cho là tu vi của mình cao hơn Lăng Phong, chân khí trong cơ thể khẳng định hùng hậu hơn Lăng Phong, hắn coi là đuổi theo một khoảng cách như vậy, tốc độ Lăng Phong liền sẽ trở nên chậm, nhưng hắn sai.
Hắn đuổi theo Lăng Phong lâu như vậy, tốc độ Lăng Phong lại không có hạ xuống dù chỉ một chút.