Phần 14: Hồng Vân phiên chợ
Lăng Phong đi xuống lầu một, mang theo Trần Tam Báo bọn hắn, rời đi Tàng Thư lâu.
Bọn hắn cũng không lập tức trở về Hoàng Long giản, mà là trực tiếp đi đến địa phương tạp dịch thân, bởi vì Lăng Phong chuẩn bị thăng cấp làm trung đẳng tạp dịch.
Mà lúc này, Trương Chính Trực cùng Dương Chí Vĩ dẫn theo mười mấy người, nổi giận đùng đùng đi tới Hoàng Long giản.
– Tiểu tử, cút ra đây cho ta!
Dương Chí Vĩ hét lớn.
Tuy nhiên không có ai đáp lại.
– Chuyện gì xảy ra?
Trương Chính Trực khẽ chau mày, quay đầu liếc mắt với tên tiểu đệ bên cạnh, nói:
– Các ngươi vào xem!
– Tốt!
Những tiểu đệ kia lập tức xông vào trong túp lều.
Sau một lát, bọn hắn đều đi ra, cau mày nói:
– Lão đại, trong phòng không có ai! Xem ra bọn hắn chạy trốn rồi!
– Thảo!
Dương Chí Vĩ nhịn không được mắng to.
Mấy tiểu đệ đều quay đầu nhìn về phía Trương Chính Trực, hỏi:
– Lão đại, chúng ta bây giờ làm gì?
Trương Chính Trực quay đầu lướt nhìn Hoàng Long giản, sau đó mở miệng nói:
– Chờ đã, hòa thượng không chạy được khỏi chùa, ta cũng không tin bọn hắn có thể trốn mãi ở đó!
– Tốt a!
Bên kia, tất cả tiểu đệ đều gật đầu, cùng Trương Chính Trực cùng Dương Chí Vĩ ở đây chờ Lăng Phong bọn hắn.
Sau nửa canh giờ, Lăng Phong rốt cục làm xong thủ tục, thành công thăng cấp từ một cái sơ đẳng tạp dịch thành trung đẳng tạp dịch.
Giờ phút này, trên lệnh bài thân phận của Lăng Phong, có hai đạo màu bạc đường vân, điều này đại biểu hắn đã là trung đẳng tạp dịch, có Luyện Khí đệ nhị trọng tu vi.
– Chúc mừng lão đại!
Trần Tam Báo cùng Trương Long Triệu Hổ, đều hâm mộ nói với Lăng Phong.
Sơ đẳng tạp dịch, mỗi tháng chỉ có thể nhận ba khối linh thạch trợ cấp, mà trung đẳng tạp dịch, mỗi tháng có thể nhận mười khối linh thạch, hơn nữa còn thêm một bình Bách Thảo Dịch.
– Hắc hắc, đi, lão tử hôm nay tâm tình tốt, mời các ngươi đi ăn!
Nói xong, Lăng Phong cầm trong tay bao khỏa mở ta, bao khỏa này là tông môn ban thưởng cho hắn khi tấn thăng làm trung đẳng tạp dịch.
Trong bao có một kiện quần áo tạp dịch, mười khối linh thạch, còn có một cái bình sứ.
Trong bình sứ này thế nhưng là Bách Thảo Dịch, Bách Thảo Dịch ẩn chứa đại lượng linh lực, có thể làm cho người tu luyện tăng lên tu vi.
Đem linh thạch cùng Bách Thảo Dịch lấy ra, đem bao khỏa cột chắc, ném cho Trương Long, sau đó mang bọn hắn đi đến Hồng Vân phiên chợ.
Sau nửa canh giờ, bọn hắn đã đi tới phiên chợ.
Hồng Vân phiên chợ, được xây dựng trên một bình nguyên nhỏ cạnh bờ sông Hồng Vân Hà, là một đầu dài đến 3000 mét đường cái.
Đại lượng tạp dịch đều sẽ đem bảo vật của mình, cầm tới nơi đây giao dịch.
Hồng Vân phiên chợ hằng ngày đều rất náo nhiệt, trên đường phố tấp nập đông người qua lại.
Hai bên đường treo đủ thứ biển hiệu ăn uống, cá cược, chơi gái đủ thứ.
Lăng Phong tìm một nhà tiền trang, đem trong tay hai linh phiếu đổi thành linh thạch.
Bởi vì linh phiếu không ẩn chứa linh lực, chỉ có linh thạch mới ẩn chứa linh lực.
Chỉ có đem linh phiếu đổi thành linh thạch, Lăng Phong mới có thể sử dụng lư hương luyện hóa.
Sau đó hắn tìm một gian tửu lâu, cùng Trần Tam Báo, Trương Long, Triệu Hổ ngồi một chỗ uống rượu.
Ăn uống xong, Lăng Phong dẫn họ đi dạo trong phiên chợ.
Trần Tam Báo và Trương Long, Triệu Hổ không khỏi dừng lại khi đi ngang qua một nơi tên là Hoa Nguyệt lâu.
Một mỹ phụ nhìn thấy điều này, lập tức lắc lắc vòng eo thon thả bước tới.
– Nha, mấy vị gia, có muốn hay không chơi một chút? Chúng ta gần đâu có một nhóm cô nương vừa đến, từng cái xinh đẹp cực kỳ, ca múa song tuyệt, có nên vào nghe một bài từ khúc?
– Cái này!
Trần Tam Báo nhìn chằm chằm mỹ phụ kia, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lăng Phong.
Lăng Phong cười cười, nói với Trần Tam Báo:
– Vô thôi!
– Đa tạ lão đại!
Trần Tam Báo bọn hắn lập tức tinh thần đại chấn, sau đó cùng mỹ phụ kia đi vào Hoa Nguyệt lâu.
Bước vào trong đại sảnh Hoa Nguyệt lâu, Lăng Phong liền nhìn ngó xung quanh. Nơi đây khá giống một quán bar cổ đại, có một quầy dài đựng đủ các loại rượu, ở sâu bên trong lại có một sân khấu nhỏ dành cho các kỷ nữ trổ tài múa hát.
Đang mải ngắm nhìn xung quanh thì bỗng Lăng Phong cảm nhận được một cảm giác mềm mại ở tay trái. Quay sang thì thấy một nàng kỷ nữ dễ thương đang khoác tay mình. Cô nàng này nép chặt ngực vào tay hắn hơn rồi tươi cười nói: “Công tử có muốn tối nay… với em không?”
“Bao nhiêu linh thạch một lần?” Lăng Phong hỏi.
“10 Khối linh thạch!”
Hắn liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lạc Hinh thấy vậy liền nở một nụ cười dâm đãng tiến đến khoác tay Lăng Phong. Hắn dẫn Lạc Hinh lên lầu, nơi dành cho khách làm tình. Lăng Phong để tay xoa vào cặp mông tròn trịa của nàng trong khi đang đi trên cầu thang. Cô nàng cũng để yên cho hắn thỏa thích xoa bóp.
Hắn và nàng phải lên tận tầng 3 của Hoa Nguyệt lâu vì mấy tầng dười đã kẹt phòng. Chọn đại một căn phòng còn trống ở cuối dãy, Lăng Phong cùng Lạc Hinh dắt nhau vào. Căn phòng này cũng khá rộng và sang trọng. Có một chiếc giường được trải một chiếc nệm màu trắng, ở giữa phòng có một chiếc bàn đựng đủ mọi loại hoa quả.
Vừa tiến vào, hắn liền kề môi vào bờ môi đỏ mộng của Lạc Hinh. Mùi hương da thịt của nàng làm hắn đê mê. Lưỡi của cả hai quấn lấy nhau. Tay Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon gọn của nàng trong khi tay Lạc Hinh thoăn thoắt cởi bỏ y phục cho hắn. Rời khỏi môi hắn, Lạc Hinh quỳ xuống cởi luôn quần ngoài của hắn.
Dương vật đang cương cứng của Lăng Phong được giải thoát liền chĩa thẳng vào mặt nàng một cách ngạo nghễ. Lạc Hinh hơi kinh ngạc vì dương vật to tướng của Lăng Phong. Nàng tưởng tượng nếu để cái thứ này vào âm đạo nàng thì chắc sướng chết mất.
Hai tay Lạc Hinh đưa lên nắm lấy dương vật thô to, khi hai tay nắm lấy dương vật Lăng Phong thì cảm giác rất thô và nóng, đặc biệt là dù nàng dùng hai tay cho nắm thì vẫn nắm được phân nữa cây mà thôi.
Lăng Phong cũng không quan tâm mà nhắm mắt lại cảm giác đôi tay mềm mãi của nàng phục vụ. Lạc Hinh bắt đầu đem hai bàn tay nắm lấy dương vật nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, đầu cũng cúi xuống há ra môi son thè ra đầu lưỡi mềm mãi ướt át của mình, liếm lên xung quanh quy đầu cho ướt át.
“Ọt!” Một tiếng, nàng nhìn quy đầu dương vật đã ẩm ướt liền há môi ra thật to ngậm vào, rồi dùng sức một cái ngậm dương vật vào tới cổ họng.
“Ọt, ọt, ọt!”
Đầu nàng liền tục nâng lên ép xuống, miệng không ngừng đem dương vật phun ra nuốt vào, mỗi lần nuốt vào nàng đều cố gắng cho dương vật đâm sâu vào cổ họng nàng.
Lăng Phong bước lùi về phía cái giường, Lạc Hinh cũng bò theo trong khi miệng vẫn đang bú dương vật hắn. Nhẹ nhàng ngồi xuống giường, Lăng Phong đưa tay xuống mân mê ngực của nàng.
Lăng Phong nhẹ nhàng xoa bóp bầu vú Lạc Hinh. Hắn đưa tay nắn bóp cùng lúc hai bầu vú. Hắn đưa lưỡi liếm vào đầu ti vú bên phải trong khi tay vẫn đang nắn bóp không ngừng vú bên trái. Lăng Phong mút lấy mút để.
Cảm giác bị mút̼ đầu nhũ hoa nhột nhạt cách kích thích, nàng bắt đầu rên rỉ dâm dục.
“A… Aa…”
Lăng Phong tay nhào nặn, mơn trớn đầu đầu nhũ hoa hồng căng cứng, đầu lưỡi đảo quanh đầu nhũ hoa còn lại, vị ngọt cùng hương thơm nhàn nhạt khiến hắn trở nên thèm khát mà mút mạnh hơn.
“Chùn… chụt…”
Thanh âm bú liếm dâm dục, Lạc Hinh bấy giờ ngứa ngáy mép khe, bên dưới háng bắt đầu rỉ ra tia nước màu trắng trong suốt.
“A… Ai…”
Ánh mắt nàng sung sướng khi từng dây thần kinh quanh ngực truyền tới từng đợt sóng dâng trào sự khoái lạc.
Lạc Hinh chợt ôm lấy cơ thể hắn co giật, Lăng Phong lúc này bế nàng nằm dài trên chiếc giường, banh háng nàng ra.
Bông hoa ngọt dịu cùng với ít mật ngọt hiện ra, cái mu lớn múp co giật liên hồi với nhúm lông gọn gàng thích mắt, Lăng Phong thơm lấy âm đạo nàng làm nàng kích thích co giật.
Hai bên đùi Lạc Hinh banh rộng, cái lưỡi Lăng Phong dâm dục đá vào âm đạo Lạc Hinh liền hồi, sự ngứa ngáy bị kíƈh thích làm cho nàng quằn quại uốn éo cơ thể.
Nước nhờn Lạc Hinh tuôn ra như suối, Lăng Phong dâm tà há cái miệng hư hỏng nuốt trọn âm đạo nàng rồi hút khô nó.
“Ực…”
Lăng Phong chùn chụt hút lấy khiến cho Lạc Hinh run rẩy từng đợt, khi há nhả âm đạo nàng ra một tia dịch thủy kéo dài kết nối từ miệng hắn.
Lăng Phong cầm dương vật của hắn đặt ở cửa mình nàng rồi cắm thẳng vào trong.
“Ahhh – !”
Lạc Hinh hét lên hứng khởi, cảm thụ thứ to dài kia chui vào làm nàng run rẩy nhưng nó vượt qua tưởng tượng nàng, thứ này là thứ dài nhất nàng từ nếm trải.
Dâm thủy tuôn xuống nền nhà, Lăng Phong bắt đầu đẩy tới, từng đợt nhẹ nhàng làm ƈho Lạc Hinh nhân tâm xao xuyến, ánh mắt đê mê nàng rên rỉ từng âm sắc dâm dục.
“Ưh, ah, ah~~”
Lăng Phong từng nhịp thúc đẩy khiến hai trái dưa hấu của Lạc Hinh đung đưa lên xuống, tiếng vỗ nhẹ nhàng cùng cái mông trần trụi nhẹ rợn từng đợt sóng.
Lạc Hinh hưng phấn bắn ra tia dâm thủy, nước tràn ra hai bên đùi rồi chạy dài xuống chân.
“Sướng quá… Ai…”
Lạc Hinh như vỡ đê, dâm thủy tuôn ra không ngừng song Lăng Phong bây giờ điên cuồng đẩy mạnh khiến cho Lăng Phong há miệng lè lưỡi bởi từng đợt điện kích thích cứ thế sọc lên đầu.
“Ai… Ôi… Ối…” Lạc Hinh ôm vai Lăng Phong rên rỉ, cảm nhận âm đạo mình không ngừng nông ra rồi khép lại theo từng đợt đưa đẩy của Lăng Phong.
Lăng Phong lật nàng nằm sấp lại, dương vật to dài hắn chà vào giữa hai khe mông to lớn song mạnh mẽ thúc đẩy.
“Ai! Ái! Ái! Ai!”
Lạc Hinh rên la rồi chổng mông cao lên hưởng thụ, từng cú vỗ khiến bờ mông nàng run rẩy biến dạng, âm thanh giã mạnh vang vọng khắp căn phong cùng tiếng la hét thất thanh của nữ nhân.
Lăng Phong lúc này sung sướng giã liên hồi vào đôi mông trần trụi của Lạc Hinh mà hảo hảo chiều chuộng nàng, cơ thể mạnh mẽ của hắn từng đợt nhấp mãnh liệt tựa loài hoang thú khát tình.
“A… Á… Á… Sướng… sướng quá…”
Lăng Phong cũng chạm tới cực hạn, dương vật bành trướng, phần đầu mở rộng, tinh hoa trắng đục bắn ra, hòa vào bên trong mật dịch, tạo thành một cái hỗn hợp đặc sệt.
… Bạn đang đọc truyện Lăng Phong tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/lang-phong.html
Hắn đi tới địa phương chuyên môn bày hàng vỉa hè.
Bởi vì hắn tích lũy không ít dịch chữa trị, cho nên hắn muốn tìm một chút đồ cũ, dùng dịch chữa trị chữa trị, sau đó bán đi, kiếm chút linh thạch.
Bây giờ, hắn đã đi lên con đường tu tiên.
Đây chính là một con đường đốt tiền, không có tài nguyên, cho dù thiên phú tốt đến mấy cũng thành không tốt.
Cho nên, Lăng Phong nhất định phải nghĩ hết tất cả biện pháp kiếm tiền.
Bây giờ hắn chỉ có thể nghĩ tới, chính là lợi dụng lư hương kia, đem lư hương giá trị phát huy.
– Đi ngang qua, đừng bỏ qua, vừa đào được thanh đồng bảo bối, luận cân bán phá giá, nhanh tay kẻo mất!
– Mọi người mau đến xem, Hồng Hà đáy tinh tuyển Thiết Sa, một khối linh thạch mười cân!
– 300 Năm Mộc Linh vỏ rắn lột, chỉ cần ba khối linh thạch!
Trên phiên chợ người, ai cũng liều mạng hét lớn, hy vọng có thể hấp dẫn người tới mua đồ vật của mình.
Những người này bán này, phần lớn đều là bọn hắn ngẫu nhiên đoạt được, cũng có một phần là bọn hắn thu mua với giá thấp.
Lăng Phong chậm rãi đi qua những gian hàng này.
Đi dạo phiên chợ hơn nửa nén nhang, Lăng Phong cũng không tìm được thứ mình muốn.
Hắn có chút thất vọng, hắn muốn tìm là một chút pháp bảo bị hư hại.
Rơi vào đường cùng, hắn về tới đường cái.
Vòng vo một lúc sau, Lăng Phong nhìn thấy một gian hàng chuyên môn bán pháp bảo cấp thấp.
Của hàng pháp bảo, bình thường đều đắt hơn một chút so với hàng vỉa hè.
Bên trong tiệm, một thiếu nữ, nhìn thấy Lăng Phong, lập tức đi ra, cười híp mắt nói:
– Vị soái ca này, ngươi muốn mua pháp bảo sao? Xem một chút đi, pháp bảo chất lượng cực tốt, mà giá cả lại vừa phải, già trẻ không gạt, tại toàn bộ Hồng Vân phiên chợ, danh tiếng tiêu chuẩn!
Lăng Phong nhìn thiếu nữ này, không khỏi có chút sáng mắt lên.
Thiếu nữ trước mặt, chừng 14 tuổi, dáng người cao gầy, mặc một bộ màu quần lụa mỏng xanh nhạt, khuôn mặt đẹp đẽ, da trắng hơn tuyết, dưới mũi là một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, kiều diễm ướt át, bên trái gương mặt, có lúm đồng tiền nhỏ, bộ ngực của nàng không phải rất lớn, nhưng cũng không nhỏ, vòng eo tinh tế, cặp đùi đẹp tạm thời còn không nhìn thấy, bởi vì bị váy che khuất.
Lăng Phong ánh mắt rời khỏi thiếu nữ, sau đó nói ra:
– Cô nương, ta muốn mua một chút pháp bảo bị hư hỏng có thể nấu lại, không biết trong cửa hàng của các ngươi có hay không những mặt hàng này?
– Nấu lại pháp bảo?
Thiếu nữ sửng sốt một chút, sau đó nói:
– Có có có, soái ca ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem một chút!
– Tốt!
Lăng Phong gật gật đầu, sau đó cùng thiếu nữ đi tới bên trong một cái viện.
Tại trong nhà này, Lăng Phong thấy được rất nhiều pháp bảo vứt bỏ trên mặt đất.
Có đao, có kiếm, có tấm chắn, nồi, bầu, đỉnh, lò, cái cuốc…
Thiếu nữ cười nhẹ với Lăng Phong, nói:
– Nếu ngài cần, ta có thể tính rẻ hơn một chút, 100 cân mười khối linh thạch!
– Được rồi, để ta xem có thích hơn không?
Lăng Phong gật đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm.