Phần 138: Một đám ngu xuẩn
Thương Ngọc khẽ lắc đầu, nàng coi Lăng Phong đều là nói nhảm.
– Thương Ngọc sư tỷ, ta không phải khoác lác, trước kia ta có cái ngoại hiệu, gọi vua của rừng rậm, bên trong thâm sơn dã lĩnh, đừng nói Long Minh cùng Hổ Minh, coi như toàn bộ người U Minh thành đều xuất động, ta cũng không sợ, ngươi làm cho ta một cây trường cung cùng mấy trăm mũi tên, đến lúc đó ta giết bọn họ không chừa mảnh giáp, ta muốn để bọn hắn biết, Lăng Phong ta cũng không phải dễ trêu! Nếu như có thể, thuận tiện làm một cây đao hay kiếm gì giúp ta!
Lăng Phong biết, tu vi của Trang Vô Cực cùng Nhiếp Thiên Long cao hơn hắn, mà năng lực cận chiến cao minh, hai người này, một cái am hiểu kiếm pháp, một cái am hiểu thương pháp, mà hắn am hiểu quyền pháp, chiến đấu cận chiến cùng hai người này, hắn ăn thiệt thòi.
Trước kia lúc Lăng Phong tại Ngọc Dương thành, mặc dù thường xuyên đánh nhau, nhưng mọi người bình thường đều sử dụng nắm đấm, côn bổng, hoặc là cục gạch, cũng sẽ không náo ra nhân mạng.
Bây giờ đối thủ của hắn thay đổi, hoàn cảnh cũng không giống với lúc trước, đối phương chính là một lòng muốn giết chết hắn.
Cho nên, hắn nhất định phải dương trường tránh đoản, bây giờ hắn có thể đem ra được, cũng chỉ có tiễn thuật, hoàn cảnh tại U Minh sơn mạch, bắn lén là một cái lựa chọn tốt.
– Xem ra, về sau ta cũng học thêm một loại kỹ năng cận chiến mới được, nếu không đối đầu những người này, gặp nhiều thua thiệt!
Trải qua lần này về sau, Lăng Phong cũng cảm giác sâu sắc năng lực của mình không đủ, đặc biệt là đối mặt loại cao thủ như Trang Vô Cực cùng Nhiếp Thiên Long, hắn chỉ có công phu chạy trốn.
– Tốt tốt tốt, ngươi lợi hại, ngươi nghỉ ngơi cho ngươi, ta sẽ làm cung tiễn giúp ngươi!
Nhìn thấy Lăng Phong bướng bỉnh như vậy, Thương Ngọc cũng bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng Lăng Phong.
Sau đó, Thương Ngọc cùng Lăng Phong lại hàn huyên một hồi, nàng mới rời khỏi, đem gian phòng của mình tặng cho Lăng Phong nghỉ ngơi, nàng thì là đi vào gian phòng cách vách Lăng Phong.
– Đáng giận, chẳng lẽ Lăng Phong, thật bay trên trời sao?
Tại tổng bộ Long Minh, Trang Vô Cực sắc mặt âm trầm, tức giận đến nghiến răng, hắn không nghĩ tới Lăng Phong trúng độc châm ám khí của hắn về sau, thế mà còn có thể đào tẩu.
– Tìm kiếm, tiếp tục tìm kiếm cho ta!
Tại Đông Thành, tổng bộ Hổ Minh, Nhiếp Thiên Long tâm tình cũng không tốt, lúc đầu bọn hắn coi là hôm nay có thể rất nhẹ nhàng liền xử lý Lăng Phong, lại không nghĩ rằng sự tình lại biến thành như bây giờ.
Một mực đến rạng sáng, cường độ hai đại liên minh lùng bắt Lăng Phong mới hạ, bất quá cũng không hoàn toàn đình chỉ.
Tin tức này cũng rất nhanh bị Phương Hằng cùng Khúc Nhân Kiệt biết được.
– Một đám ngu xuẩn!
Khúc Nhân Kiệt hung hăng quẳng chén trà trong tay xuống đất, hắn vốn cho rằng, việc này chắc chắn mười phần, lại không nghĩ rằng Trang Vô Cực thế mà không làmđược.
Bây giờ sự tình bọn hắn muốn giết Lăng Phong, cũng bị người Hổ Minh biết được, bọn hắn lúc đối mặt Hổ Minh, đã không có ưu thế.
– Một đám phế vật, nhiều người như vậy, đều giết không chết một người mới!
Phương Hằng biết được việc này về sau, cũng nổi trận lôi đình, nếu Long Minh đối nghịch Hổ Minh bọn hắn, làm hại Nhiếp Thiên Long không giết chết Lăng Phong, hắn cũng chấp nhận.
Hiện tại, ngay cả người Long Minh cũng muốn ra tay giết chết Lăng Phong, cuối cùng còn thất bại, cái này khiến hắn rất nổi nóng.
– Phương Hằng sư huynh, ngươi nói người Long Minh vì gì muốn giết Lăng Phong?
Tô Linh đứng ở bên người Phương Hằng, quần áo nửa hở, trên mặt của nàng, còn có một tia đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mi thanh tú cau lại, mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc, lúc đầu bọn hắn đều coi là Lăng Phong đã đầu nhập vào Long Minh, thế nhưng lại không nghĩ tới, người Long Minh, thế mà cũng muốn giết Lăng Phong.
Đảo ngược lớn như thế, thực sự khiến người ngoài ý.
– Lão tử không thèm để ý những phá sự kia, ta chỉ cần Lăng Phong chết!
Lửa giận trong mắt Phương Hằng cơ hồ muốn phun ra ngoài, hai tay của hắn đột nhiên dùng sức, trong nháy mắt nắm nát hai cái hạch đào trong lòng bàn tay.
Bên trong U Minh cổ thành, cơ hồ hết thảy mọi người, đều bị việc này khiên động thần kinh.
– Ha ha, xem ra, tỷ lệ chúng ta thắng rất lớn nha!
– Ừm, người hai đại liên minh, còn không ngừng tìm Lăng Phong, xem ra Lăng Phong hẳn là còn chưa chết!
Những người tại Hắc Ưng thành bảo đặt cược mua Lăng Phong không chết, giờ phút này đều rất vui vẻ, chỉ cần Lăng Phong vừa xuất hiện, bọn hắn có thể cầm tiền về.
– Thao, Lăng Phong này, mệnh thật đúng là cứng rắn nha!
– Đúng nha, người hai đại liên minh này cũng quá phế đi, nhiều người như vậy, vẫn không giết được một người mới!
Những người hôm qua đặt cược Lăng Phong hẳn phải chết, giờ phút này đều hận đến thẳng cắn răng, trong lòng khinh bỉ người hai đại liên minh.
Cuộc sống về sau, Lăng Phong liền ở tại Hồng Lâu, không có ra ngoài, mà người Long Minh cùng Hổ Minh, cường độ điều tra đối với hắn, vẫn không có yếu bớt, mỗi ngày đều phái ra rất nhiều người tìm kiếm ở trong thành, thế nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì!
Lăng Phong chưa từng xuất hiện, tiền đặt cược của Tưởng Anh Trì vẫn không có hoàn thành, những người đặt cược kia, tạm thời cũng vô pháp lấy tiền của mình về, chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Trải qua hai ngày điều dưỡng, thân thể Lăng Phong rốt cục cũng hoàn toàn khôi phục, mà hắn cảm giác được, trạng thái thân thể của mình, tốt hơn hai ngày trước đó.
Hai ngày này, hắn cũng bảo Thương Ngọc làm cho hắn làm rất nhiều bảo bối, tỉ như trường cung, trường kiếm, chiến đao, còn có rất nhiều U Minh Phù.
U Minh Phù này là dùng để thu lấy U Minh linh dược.
Mặc dù Lăng Phong còn không có tính luyện tập qua kiếm pháp, đao pháp, nhưng hắn vẫn như cũ để Thương Ngọc giúp hắn chuẩn bị đầy đủ những vật này, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
– Ai, Huỳnh Huỳnh tỷ, hiện tại người ngoại giới không biết Lăng Phong sư huynh sống hay chết, chúng ta cũng lấy không được tiền, xoắn xuýt nha!
Đỗ Vũ Đồng ngồi ở bên người Mạc Huỳnh Huỳnh, nhỏ giọng oán trách.
– Đúng nha!
Mạc Huỳnh Huỳnh gật đầu, nàng cũng rất xoắn xuýt, trong nội tâm nàng rất muốn đi Hắc Ưng thành bảo cầm tiền thắng về, thế nhưng nàng lại không muốn để cho người khác biết Lăng Phong còn sống.
Sáng sớm ngày thứ ba, Thương Ngọc tự mình hạ trù, nấu một nồi chè hạt sen.
– Oa, thơm quá nha!
Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng nhìn thấy Thương Ngọc nấu cháo, cũng nhịn không được chảy nước miếng.
– Kỳ quái, hôm nay Lăng Phong sư đệ làm sao còn không có rời giường?
Thương Ngọc nhíu nhíu mày, sau đó nói với Mạc Huỳnh Huỳnh:
– Huỳnh Huỳnh, ngươi đi xem một chút chuyện gì xảy ra?
– Nha!
Mạc Huỳnh Huỳnh lên tiếng, sau đó quay người chạy đến trước cửa phòng của Lăng Phong, đang chuẩn bị gõ cửa, thế nhưng là tay của nàng lúc đụng phải cửa phòng, cửa phòng tự mình mở ra.
Mạc Huỳnh Huỳnh sửng sốt một chút, hô một tiếng vào trong phòng:
– Lăng Phong sư huynh!
Trong phòng không có người đáp lại, Mạc Huỳnh Huỳnh nhíu nhíu mày, sau đó đi vào, phát hiện trong phòng căn bản không ai, nàng phát hiện một phong thư trên bàn, trên đó viết: Thương Ngọc sư tỷ thân khải!
Mạc Huỳnh Huỳnh cầm tin, vội vã chạy đến phòng khách, nói ra:
– Thương Ngọc sư tỷ, không thấy Lăng Phong sư huynh, hắn chỉ lưu lại một phong thư!
Nói xong, Mạc Huỳnh Huỳnh đưa thư cho Thương Ngọc.
Thương Ngọc khẽ nhíu mày, mở thư kiện ra, khi nàng nhìn thấy nội dung trong thư, hung hăng đập thư kiện vào trên mặt bàn, cắn răng mắng:
– Gia hỏa này, thật sự là tức chết ta rồi!
Sau khi nói xong, Thương Ngọc lập tức quay người xông ra phòng khách.
– Thế nào?
Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng nhìn thấy bộ dạng này của Thương Ngọc, đều có chút choáng váng, hai người liếc nhau, Mạc Huỳnh Huỳnh lập tức giơ thư tín lên, Lăng Phong ở trong thư nói, hắn hôm nay muốn ra khỏi thành, tìm người Long Minh cùng Hổ Minh báo thù, để Thương Ngọc các nàng không cần lo lắng cho hắn.
– Hỗn đản này, thật không muốn sống nữa sao! Hắn muốn ra khỏi thành, còn muốn tìm người Long Minh cùng Hổ Minh báo thù? Chỉ một mình hắn? Không nói rõ muốn đi chịu chết sao?