Phần 127: Hắc Ưng bảo chủ
Thanh niên áo trắng này chính là nam thành chi chủ, lão đại Long Minh tại U Minh thành, Trang Vô Cực.
Trang Vô Cực này, cũng là đối thủ một mất một còn của Nhiếp Thiên Long.
Bình thường người Long Minh đều sẽ đối nghịch cùng người Hổ Minh, hôm nay Trang Vô Cực xuất hiện, rất hiển nhiên là chuẩn bị đối kiền cùng Hổ Minh.
Hổ Minh muốn giết người, nói không chừng Long Minh liền sẽ xuất thủ bảo hộ, sau đó lôi kéo tiến vào trong trận doanh của mình.
– Lần này có trò hay để nhìn!
Những tiểu đệ sau lưng Lỗ Trường Phong, nhìn thấy điệu bộ này, trong đôi mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
– Lăng Phong sư đệ, đừng sợ, có Trang Vô Cực ta, hôm nay người Hổ Minh, không giết được ngươi!
Trang Vô Cực ngẩng đầu nhìn Lăng Phong một chút, lúc trước hắn đã thu được tin của Khúc Nhân Kiệt, Khúc Nhân Kiệt để hắn giết Lăng Phong, sau đó đem bảo vật trên người Lăng Phong còn nguyên mang về cho hắn.
Nhưng Trang Vô Cực giờ phút này cũng không muốn bại lộ suy nghĩ mình muốn giết Lăng Phong, vì chính là chờ một chút có thể chiếm trước tiên cơ.
Mà người liên minh tự do, giờ phút này cũng không ngừng tràn vào bên trong địa bàn của Lỗ Trường Phong, muốn đến xem náo nhiệt.
– Trang Vô Cực, ngươi không bảo vệ được Lăng Phong, hôm nay tiểu tử này hẳn phải chết không nghi ngờ!
Trong giọng nói của Nhiếp Thiên Long, tràn đầy sự tự tin mạnh mẽ, hắn sau khi nói xong, khẽ vươn tay, một trường thương màu đen, liền xuất hiện ở trong tay của hắn.
Thương này dùng huyền thiết chế tạo, dài đến hai mét, nặng hơn ngàn cân, chính là binh khí vừa tay nhất của Nhiếp Thiên Long.
Nhiếp Thiên Long một tay cầm lấy thanh trường thương kia, huy vũ mấy lần trên không trung, trường thương nặng hơn ngàn cân, trong tay hắn, nhẹ như lông hồng, cuối cùng hắn một tay cầm thương, mũi thương hiện ra góc 45 độ chỉ xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Vô Cực, cả người khí thế, cũng trong nháy mắt trở nên lăng lệ.
– Khẩu khí thật lớn, người Trang Vô Cực ta muốn bảo vệ, Nhiếp Thiên Long ngươi còn không có bản sự giết!
Trang Vô Cực cười lạnh một tiếng, mặc dù Trang Vô Cực không biết Khúc Nhân Kiệt vì sao muốn giết Lăng Phong, nhưng mệnh lệnh của Khúc Nhân Kiệt, hắn tuyệt đối sẽ không vi phạm, bởi vì gia tộc bọn họ chính là minh hữu của Khúc gia, mẫu thân hắn chính là người Khúc gia.
Hiện tại, đệ tử Long Minh, còn tưởng rằng bọn hắn muốn bảo vệ Lăng Phong, liền xem như Nhiếp Thiên Long, cũng đồng dạng cho rằng Trang Vô Cực là đến bảo hộ Lăng Phong.
Nhìn tình huống trước mắt này, Trang Vô Cực nắm chắc thắng lợi trong tay, chờ hộ thân phù trên người Lăng Phong hết thời hạn, hắn liền sẽ xuất thủ giết chết Lăng Phong.
Mà đệ tử Hổ Minh phía sau Nhiếp Thiên Long, giờ phút này cũng đều nhao nhao lộ ra binh khí pháp bảo của mình.
– Thương thương thương…
Đệ tử Long Minh sau lưng Trang Vô Cực, giờ phút này cũng không cam lòng yếu thế, giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt cùng người Hổ Minh.
– Dối trá tốt nha!
Nhìn thấy dáng vẻ của Trang Vô Cực, Lăng Phong nhịn không được thầm mắng một tiếng, hắn biết, Khúc Nhân Kiệt tuyệt đối sẽ không buông tha mình, bởi vì trên người hắn, còn có đồ vật Khúc Nhân Kiệt muốn, cho nên Khúc Nhân Kiệt nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết chết hắn, sau đó cướp bảo vật trên người hắn đi.
Chỉ bất quá bây giờ Trang Vô Cực cũng biểu lộ ý tưởng này, lừa tất cả mọi người.
Lăng Phong cũng lười vạch trần Trang Vô Cực, hắn giờ khắc này suy nghĩ ở trong lòng, làm như thế nào ứng đối những người này.
Vô luận là Trang Vô Cực hay là Nhiếp Thiên Long, hai người đều có tu vi Luyện Khí tầng tám đỉnh phong.
Lúc đi đường tới U Minh thành, đệ tử Chấp Pháp đường, đã nói tình huống U Minh sơn mạch cho Lăng Phong.
Một khi tu vi đạt đến Luyện Khí tầng chín, vô luận ngươi vẫn chưa hoàn thành cơ sở nhiệm vụ, đều sẽ phải rời khỏi U Minh thành.
Những người tu vi đạt tới Luyện Khí tầng chín, chỉ có thể ở trong U Minh thành dừng lại ba ngày, thời gian vừa đến, liền sẽ rời khỏi!
Những U Minh vệ kia, sẽ không kiểm tra tu viđịnh kỳ cho những người tu vi đạt đến Luyện Khí tầng tám.
Trang Vô Cực cùng Nhiếp Thiên Long, có thể nói là hai người mạnh nhất bên trong U Minh cổ thành.
Giờ phút này, nhân mã hai nhóm đều giương cung bạt kiếm, cũng không có động thủ.
Người bên trong U Minh cổ thành, đều đến muốn xem náo nhiệt một chút, mọi người đều biết hôm nay đại chiến giữa Long Minh cùng Hổ Minh lại khó tránh khỏi.
Lăng Phong mặc dù đến Huyền Kiếm tông không dài, nhưng trong khoảng thời gian tại Huyền Kiếm tông ngoại môn, rất nhiều người đều muốn mắt thấy phong thái Lăng Phong siêu cấp cuồng nhân.
Ở ngoại môn, Lăng Phong cuồng ngược mười cái ngoại môn cường giả tinh anh Hổ Minh, đánh cho bọn hắn tè ra quần, liền ngay cả ngoại môn đệ nhất nhân Lạc Vân Không, cũng bị hắn đánh cho sinh hoạt không thể tự gánh vác, cuối cùng đã rơi vào trong tay Long Minh.
Cùng Hổ Minh giằng co quá trình bên trong, Lăng Phong luôn luôn có thể sáng tạo kỳ tích, để người Hổ Minh thất bại tan tác mà quay trở về, cho nên, những chuẩn đệ tử nội môn trong U Minh thành, đều rất chờ mong với Lăng Phong, hy vọng Lăng Phong có thể lần nữa sáng tạo kỳ tích.
– Các ngươi nói, Lăng Phong hôm nay có thể sống sót hay không?
– Xem ra, có chút khó nha!
– Ừm, liền xem như có Long Minh bảo hộ, nhưng Hổ Minh cũng không phải ăn chay, dưới loại tình huống này, muốn bảo hộ một người, còn khó hơn giết một người!
– Uy uy uy, tin tức tốt, tin tức tốt, nghe nói Tưởng Anh Trì sư huynh mở giao dịch!
– Cái gì? Có bàn khẩu?
– Đi đi đi, rất lâu đều không có cược, hôm nay liền qua qua tay nghiện!
Những người vây xem kia, đều nhao nhao dũng mãnh lao tới địa bàn của Tưởng Anh Trì.
Tưởng Anh Trì, chính là người mạnh nhất trong liên minh tự do, mặc dù chưa bao giờ phân cao thấp cùng Nhiếp Thiên Long, Trang Vô Cực, nhưng Nhiếp Thiên Long cùng Trang Vô Cực, cũng không dám xem thường hắn.
– Tới tới tới, mọi người tranh thủ đặt cược, thời gian không nhiều lắm, mua Lăng Phong hôm nay có thể còn sống sót một bồi 1. 5, Mua Lăng Phong hôm nay chết, một bồi một!
Phía trước một tòa tòa thành cao lớn, tòa lâu đài này toàn bộ đều là dùng tảng đá màu xanh kiến tạo mà thành, đỉnh tòa thành kia, còn có một pho tượng hùng ưng giương cánh muốn bay, hùng ưng kia toàn thân đen như mực, hai con mắt nạm lấy lam bảo thạch, lóe ra lam quang sâu kín.
Tòa lâu đài này chính là hang ổ của Tưởng Anh Trì, Hắc Ưng thành bảo.
Giờ phút này trên đất trống trước mặt Hắc Ưng thành bảo, đã là kín người hết chỗ, rất nhiều người đều đang lớn tiếng gào to, những người này đều là thủ hạ của Tưởng Anh Trì.
Bởi vì Tưởng Anh Trì uy vọng cực cao bên trong liên minh tự do, cho nên hắn mở bàn, tất cả mọi người không sợ hắn quỵt nợ.
– Ta mua 100 khối linh thạch, Lăng Phong không chết!
– Ta mua 100 khối linh thạch, Lăng Phong hôm nay hẳn phải chết!
Những đệ tử kia, đều nhao nhao đặt cược, bởi vì hộ thân phù trên thân Lăng Phong, chỉ có nửa canh giờ, bàn khẩu trên người Lăng Phong hộ thân phù sau khi giải trừ, liền sẽ kết thúc.
Mặc dù tỉ lệ đặt cược Lăng Phong sống sót tương đối cao, nhưng tuyệt đại đa số người đều là mua Lăng Phong chết.
Người mua Lăng Phong còn sống sót, không đủ hai thành.
– Bảo chủ, nhiều người mua Lăng Phong chết như vậy, vạn nhất Lăng Phong chết thật, vậy ngươi liền thảm rồi!
Ở trong Hắc Ưng thành bảo, một nữ tử vóc người dáng vẻ thướt tha mềm mại, cúi đầu nhìn thanh niên nam tử gối lên bắp đùi nàng, đôi mi thanh tú cau lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn trên huyệt Thái Dương thanh niên nam tử.
Thanh niên nam tử mặt như đao tước giống như cương nghị có hình, ngũ quan rõ ràng, bề ngoài nhìn qua tựa hồ phóng đãng không câu nệ, nhưng trong đôi mắt trong lúc lơ đãng toát ra tinh mang, lại làm cho người không dám khinh thường, khoác trên người một kiện trường bào tơ chất, phía trên nửa thân trần, có một hình xăm hùng ưng sinh động như thật.
Hắn chính là bảo chủ Hắc Ưng thành bảo, người mạnh nhất trong liên minh tự do, Tưởng Anh Trì.
– Yên tâm đi, Lăng Phong, không chết được! Chí ít hôm nay hắn không chết được!
Tưởng Anh Trì cười nhạt một tiếng, nghiêng người đổi một tư thế, đưa tay bắt lấy một bàn tay dưới gối nữ tử kia, nhẹ nhàng thưởng thức.