Phần 113: Đo kích thước một cái
– Còn có thể xử lý như thế nào nha? Đương nhiên là đều giao cho Hàn Yên sư tỷ xử lý giúp ta, ta muốn Hàn Yên sư tỷ dùng những tơ tằm này, làm một bộ nhuyễn giáp cùng quần cộc cho ta cùng sư huynh sư tỷ với vài bằng hữu!
Lăng Phong biết, những tơ tằm này khẳng định không tầm thường, làm thành nội giáp, có thể tăng cường phòng ngự, thời khắc mấu chốt liền có thể bảo vệ tính mạng.
– Được, không có vấn đề, ngươi muốn làm bao nhiêu, đến lúc đó cho ta kích thước, kích thước của ngươi, ta hiện tại có thể đo giúp ngươi!
Liễu Hàn Yên khẽ gật đầu, Lăng Phong đều giao cho nàng xử lý những kén tằm này, trong nội tâm nàng rất vui vẻ.
– Cái kia, đa tạ Hàn Yên sư tỷ!
Lăng Phong gật đầu, hắn đối với quần áo mình mặc, phi thường hiểu rõ kích thước, nhưng nghe nói Liễu Hàn Yên muốn đích thân đo đạc, hắn cũng không có cự tuyệt.
Liễu Hàn Yên cười nhạt một tiếng, lấy ra một cái thước dây từ trong túi trữ vật, đi đến bên người Lăng Phong, bắt đầu đo cho hắn.
Liễu Hàn Yên động tác chuyên nghiệp mà thành thạo, lúc đo, hai tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve trên người Lăng Phong, cho dù là cách quần áo, Lăng Phong cũng cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng.
– Tốt, kích thước ta đều đã biết, hôm nay ta mang những kén tằm kia đi, ngươi nói kích thước nội giáp muốn làm cho ta biết là được!
Liễu Hàn Yên đứng lên, thu thước dây vào trong túi trữ vật, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười thản nhiên, nàng hiện tại không kịp chờ đợi muốn mang những kén tằm này về nghiên cứu.
– Ừm!
Lăng Phong gật đầu, sau đó lấy giấy bút ra, viết số liệu nội giáp cùng quần cộc, ngoại trừ nội giáp, còn có không ít đồ lót nữ cùng cái yếm!
Liễu Hàn Yên nhìn thoáng qua, cũng không nói cái gì, sau đó cùng Lăng Phong trở lại phòng tằm, đều lấy những ngũ thải kén tằm kia đi.
– Lăng Phong sư đệ, những kén tằm này giá trị viễn siêu, ngươi muốn làm quần áo, còn lại, ta sẽ trừ phí, lại quy ra thành điểm cống hiến hoặc là linh thạch cho ngươi!
Liễu Hàn Yên cũng không phải là một người tham lam, trong nội tâm nàng cũng rất cảm kích Lăng Phong tín nhiệm nàng.
– Tốt, ta tin tưởng sư tỷ ngươi, sư tỷ, chúng ta trở về đi, sư huynh của ta đoán chừng đã chuẩn bị cho đồ ăn, bọn hắn thế nhưng là rất ngưỡng mộ ngươi!
Lăng Phong gật đầu, trong lòng cũng không quên mất nhiệm vụ Bạch Tử Long bàn giao cho hắn.
– Ừm!
Liễu Hàn Yên khẽ vuốt cằm, không có cự tuyệt thỉnh cầu của Lăng Phong.
Tại Huyền Kiếm tông, rất nhiều nam đệ tử đều muốn mời nàng ăn cơm, nhưng nàng chưa bao giờ đã đáp ứng bất luận kẻ nào, hôm nay nàng tâm tình rất tốt, cho nên liền đáp ứng Lăng Phong.
Sau một lát, Lăng Phong cùng Liễu Hàn Yên trở lại phòng khách Súc Mục phòng, Bạch Tử Long bọn hắn đã nấu đồ ăn xong.
Đồ ăn này đều là lấy thanh đạm làm chủ, có cá, có trứng, có tôm, có rau xanh, còn có một món ăn là Bạch Tử Long cố ý dùng ngũ thải lá dâu làm thành, những đồ ăn này đều là đặc sản trong Thanh Ngưu lĩnh Súc Mục phòng, tại địa phương khác ăn không được.
Nhìn đồ ăn thấy trên mặt bàn đầy đủ màu sắc hương vị, Liễu Hàn Yên lập tức cảm giác được đói bụng, nhịn không được nuốt nước bọt một chút.
– Hàn Yên sư tỷ, không nên khách khí, mời!
Lăng Phong đối với Liễu Hàn Yên làm một cái thủ hiệu mời.
– Tốt!
Liễu Hàn Yên gật đầu, cũng không khách khí, cầm lấy đũa, trực tiếp gắp lên một con tôm bự, sau đó bỏ trong bát của mình, hai tay tách đũa ra, một tay cầm một cây, sau đó nhẹ nhàng chọc lấy mấy lần vào tôm bự, vỏ tôm liền hoàn mỹ chia lìa cùng thịt tôm.
– Thật là lợi hại!
Lăng Phong bọn hắn nhìn thấy thủ đoạn của Liễu Hàn Yên về sau, con mắt cũng hơi sáng lên.
– Ha ha, chút tài mọn mà thôi, ta chỉ là đem đũa trở thành kim may!
Liễu Hàn Yên cười cười, sau đó kẹp lên thịt tôm, nhẹ nhàng cắn một ngụm nhỏ, sau đó từ từ bắt đầu nhai nuốt, động tác nàng ăn rất văn nhã, giống như Quan Vân Phượng, mỗi một cái động tác, rơi vào trong mắt của Lăng Phong bọn hắn, đều là một loại hưởng thụ thị giác.
– Các ngươi đừng đều nhìn ta nha, ăn nha!
Bị Lăng Phong bọn hắn trơ mắt nhìn, gương mặt xinh đẹp của Liễu Hàn Yên ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
– Ha ha ha, ăn ăn ăn!
Lăng Phong cười lớn một tiếng, sau đó đều lên đũa cùng Bạch Tử Long bọn hắn.
Bữa cơm này ăn rất vui sướng, Liễu Hàn Yên càng ăn càng khởi kình, nàng phát hiện mỗi một loại đồ ăn trong Thanh Ngưu lĩnh Súc Mục phòng, đều ăn thật ngon. Bạch Tử Long liền mang ra hai vò rượu ngon, cùng nhau thống khoái uống một trận.
Khi Bạch Tử Long bọn hắn đều say ngã về sau, chỉ còn lại Liễu Hàn Yên cùng Lăng Phong.
– Các ngươi làm đồ ăn, thật là quá ngon!
Liễu Hàn Yên đưa tay sờ lấy bụng của mình, có chút do dự chưa hết.
– Nếu sư tỷ thích thì bất cứ khi nào cũng có thể đến đây!
Lăng Phong cười cười.
“Sư tỷ, ta thật muốn hôn nàng một cái, làm sao bây giờ?” Dừng lại một chút, Lăng Phong nói tiếp.
Liễu Hàn Yên còn chưa kịp phản ứng, Lăng Phong đã tiến lại bế nàng đi đến phòng của hắn.
… Bạn đang đọc truyện Lăng Phong tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/lang-phong.html
Vô phòng mình, Lăng Phong ném Liễu Hàn Yên xuống giường rồi từ từ cởi bỏ y phục trên người.
“Sư đệ… ngươi đây muốn làm gì sư tỷ đây?” Liễu Hàn Yên năm nghiêng, cái chân điệu đà cùng cử chỉ bàn tay quyến rũ đặt tại cặp mông mê người.
“Còn làm gì, đương nhiên là ăn sư tỷ rồi!” Lăng Phong bò lên giường, tay không khách sáo cởi bỏ cúc áo của Liễu Hàn Yên.
“Sư đệ, ngươi thật là hư!”
Lăng Phong cười nhạt, không ngần ngại mà lột đồ Liễu Hàn Yên ra, thân hình nuột nà lộ ra cùng cặp bưởi tuyệt phẩm, hai núm hồng hồng.
Lăng Phong mỉm cười, đặt lên môi Liễu Hàn Yên một nụ hôn rồi hứng khởi bóp chặt bộ ngực to lớn của nàng.
“Ah… a! Hmm…” Lăng Phong lúc này như đứa trẻ, tay xoa, miệng mútt mạnh khiến Liễu Hàn Yên không ngừng uốn éo cơ thể nuột nà của nàng.
“Ư~ hư~ aahhh…” Liễu Hàn Yên khuôn mặt gợi tình. Ánh mắt dâm dục.
“Sư tỷ, cơ thể của tỷ quyến rũ quá!” Lăng Phong siết chặt bầu sữa của Liễi Hàn Yên, miệng nhẹ cắn núm hoa của nàng kéo lên. Cảm giác tê dại lập tức chạy dọc sống lưng, Liễu Hàn Yên rên lớn một tiếng.
Lăng Phong bắt đầu tấn công dồn dập, tay hắn luồn xuống trêu ghẹo cái mu múp míp của Liễu Hàn Yên rồi se se âm đạo của nàng, cảm giác từ bên dưới âm dịch của nàng đã rỉ ra ướt nhẹp, làm hắn cảm thán vạn phần.
“Um… ui… A…” Liễu Hàn Yên bị trêu chọc, cơ thể nữ nhân không ngừng run rẩy, uốn éo. Tiếng rên rỉ của nàng lại trở nên ngọt ngào hơn.
Lăng Phong bất ngờ thô bạo kéo chân Liễu Hàn Yên, banh rộng háng của nàng ra, hắn hung hăng hôn tới tấp cái khe mỹ miều cùng đường cong xuất sắc này.
“Um… a… um…” Liễu Hàn Yên đột nhiên sướng tới rung người, nơi quý giá của nàng đang bị Lăng Phong hôn lấy mạnh mẽ. Cơ thể nàng run rẩy rồi cong lên hình bán nguyệt, đồi núi nhấp nhô, miệng nàng há to với tiếng hét chất chứa khoái cảm đang xen xấu hổ.
“Áaaaaa…” Liễu Hàn Yên cứ thế lên đỉnh, nước băn ra tung tóe bị Lăng Phong hút sạch.
Lăng Phong dang rộng hắn của Liễu Hàn yên ra hình chữ M, đặt dương vật to dài của hắn lên miệng cửa thiên đàng đẩy trượt lên, kéo trượt xuống, kích thích không thôi, rồi đẩy vào trong, cảm giác ấm áp bao trọn, bên trong bót không tả nổi.
“Á… ui…”
Lăng Phong bây giờ chưa chịu đừng, hắn nhét vào trong lút cán. Cảm giác chạm cửa thiên đường khiến cơ thể Liễu Hàn Yên co giật liên hồi. Tinh dồn lên não, hắn không còn thương hoa tiếc ngọc nữa mà tay bóp chặt hai bầu vú của nàng, hông không dừng thúc vào từng phát lút cán.
“A… A… A… Mạnh nữa lên…” Tiếng bạch bạch vang lên khắp căn phòng, xuấn đên chim chóc lại kêu. Âm thanh rên rỉ của Liễu Hàn Yên cư nhiên không ngừng nghĩ.
“Sư tỷ, ta sắp ra rồi…” Lăng Phong lúc này khuôn mặt hào hứng, hắn đang cực kỳ hưởng thụ cảm giác tách mở một cái âm đạo tuyệt phẩm.
Tiếng thúc vội vã kèm theo đó là tiếng bơm đầy bên trong tử cung của Liễu Hàn Yên, nàng cũng chính lúc này mà lên đỉnh. Nước bắn tung tóe, phía trên nàng quằn quại che mặt, xấu hổ muốn trốn.
… Bạn đang đọc truyện Lăng Phong tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/lang-phong.html
Một lúc sau, Liễu Hàn Yên rời khỏi Súc Mục phòng, nàng xuất ra một đầu dây lụa màu đỏ, dây lụa kia đón gió căng phồng lên, nàng một cước đạp lên, sau đó ngự không bay mất.
– Hồng Lăng pháp bảo, thật xinh đẹp nha!
Lăng Phong nhìn chằm chằm dây lụa màu đỏ quấn quanh bên người Liễu Hàn Yên, không ngừng hâm mộ.
– Ta cảm thấy càng xinh đẹp!
Phùng Thiên Tường nhìn thân ảnh Liễu Hàn Yên đi xa, một mặt si mê.
– Ai, nếu như mỗi ngày đều có thể bồi Liễu Hàn Yên sư tỷ ăn cơm, vậy thật là tốt nha!
Bạch Tử Long khẽ thở dài một tiếng, trong óc, cũng đều là thân ảnh Liễu Hàn Yên.
– Bạch lão đại, ngươi liền thỏa mãn đi, chúng ta có thể ăn một bữa cơm cùng Liễu Hàn Yên sư tỷ, cũng không biết để bao nhiêu người hâm mộ, nếu không phải Ngũ sư đệ, chúng ta không có khả năng có cơ hội như vậy!
Trương Đại Cát quay đầu nhìn Lăng Phong, trong lòng của hắn biết, chính mình những người này có thể đi gần cùng Liễu Hàn Yên như vậy, đều là bởi vì Lăng Phong.
– Ha ha, không sai, nên thỏa mãn, Ngũ sư đệ, thế nhưng là phúc tinh của chúng ta nha!
Bạch Tử Long đi đến bên người Lăng Phong, ôm bả vai Lăng Phong, nhịn không được cười ha hả.
Lăng Phong cũng cười cười, sau đó trở về trong phòng dọn dẹp bàn ăn, chuẩn bị cho tốt những thứ này, về đến phòng, bắt đầu tu luyện.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lăng Phong ăn xong điểm tâm, liền đi tới vườn dâu.
Bây giờ trong phòng tằm, cũng không tằm có thể cho ăn, hắn mở giếng mỏ bị hắn đắp kín trước đó.
Khi mở cái nắp giếng mỏ lên, Lăng Phong cảm giác được một trận linh lực nồng đậm thuộc tính “Hỏa” bay lên từ bên trong giếng mỏ, loại cảm giác này, giống như là một đám lửa đập vào mặt một dạng, dọa cho Lăng Phong nhảy một cái.
Lăng Phong cúi đầu nhìn về chỗ sâu giếng mỏ, phát hiện bên trong giếng mỏ, thế mà đều tràn ngập linh lực thuộc tính “Hỏa” màu đỏ.
– Chuyện gì xảy ra? Linh lực thuộc tính “Hỏa” làm sao lại trở nên nồng nặc như vậy?
Lăng Phong nhíu nhíu mày, sau đó bò tới dưới đáy giếng mỏ.
Đi vào dưới đáy giếng mỏ về sau, hắn phát hiện khối linh thạch thuộc tính “Hỏa” lớn nhất kia, mặt ngoài đã hiện đầy vết rách, linh lực thuộc tính “Hỏa” nồng đạm, không ngừng thẩm thấu ra vết rách.