Phần 105: Mọi người dùng sức
Ba người các nàng đem túi tơ tằm nhắm ngay vị trí tháp thông rơi xuống, cuối cùng vững vàng giữ được tháp thông.
– Ha ha ha, thành công!
Nhìn thấy tháp thông bên trong túi tơ tằm, Diệp Lưu Ly hưng phấn kêu to lên.
– Thật thành công!
Tiêu Thanh Tuyền cùng Liễu Hàn Yên các nàng xem Tử Lân Tùng Tháp đang nằm trong túi tơ tằm, cảm giác tựa hồ là mình đang nằm mơ.
Công Tôn Chỉ Nhi cùng Tôn Khả cũng đi tới, nhìn Tử Lân Tùng Tháp, lập tức kích động không thôi.
– Thật là Tử Lân Tùng Tháp, chúng ta thành công, thành công!
Tôn Khả càng cao hứng nhảy dựng lên.
– Nhảy cao như vậy làm cái gì? Cũng không phải do ngươi bắn xuống?
Công Tôn Chỉ Nhi nhấc chân đá tới phía Tôn Khả, Tôn Khả lập tức tránh né.
– Ha ha, Hàn Yên sư tỷ, Thanh Tuyền sư tỷ, Lưu Ly sư tỷ, các ngươi nhắm, chúng ta tiếp tục!
Lăng Phong nở nụ cười, trải qua nhiều lần thí nghiệm như vậy, hắn rốt cuộc tìm được phương pháp, đã bắn xuống một cái Tử Lân Tùng Tháp đằng sau, hắn cũng tăng lòng tin.
– Tốt!
Liễu Hàn Yên các nàng gật đầu, đều nhiệt tình mười phần.
Lăng Phong lần nữa bắn tên, vận khí không tệ, một tiễn liền đã bắn một cái tháp thông xuống, tháp thông kia rơi xuống đã chệch hướng, nhưng lại bị Liễu Hàn Yên các nàng dùng túi tơ tằm đựng được.
– Ầm ầm!
Bỗng nhiên, một trận ba động khủng bố, truyền đến từ đỉnh núi Long Tùng sơn, Lăng Phong bọn hắn đều cảm thấy một trận uy áp kinh khủng.
– Mọi người cấp tốc rút lui, phong ấn Long Tùng sơn có biến, lối ra còn nửa canh giờ sẽ đóng lại, xin nhanh chóng rút lui, cấp tốc rút lui!
Một cái thanh âm quanh quẩn tại Long Tùng sơn.
– Móa, làm cái gì? Lúc này rút lui?
Lăng Phong nhịn không được mắng to.
– Lăng Phong sư đệ, chúng ta đi nhanh lên đi, nếu không chúng ta liền không ra được!
Liễu Hàn Yên các nàng mở miệng nói với Lăng Phong, hiện tại các nàng đã được hai cái Tử Lân Tùng Tháp, đã kiếm lời không ít.
– Đúng thế, Lăng Phong sư đệ, chúng ta rút lui đi!
Tiêu Thanh Tuyền cũng mở miệng thuyết phục, nàng cũng không muốn tất cả mọi người mạo hiểm ở đây.
– Không được, chúng ta nhất định phải lấy nhiều hơn một chút tháp thông mới được, cứ như vậy đi, ta không cam tâm nha! Chẳng lẽ các ngươi cam tâm sao?
Lăng Phong lắc đầu, ánh mắt rơi vào những lá thông rơi xuống đất, những lá thông này cứng rắn không gì sánh được, hơn nữa tính bền dẻo còn mười phần, ánh mắt của hắn lướt qua người Liễu Hàn Yên cùng Diệp Lưu Ly, lập tức sinh một kế, mở miệng nói với Liễu Hàn Yên các nàng:
– Hàn Yên sư tỷ, ta có một kế, không biết các ngươi có dám mạo hiểm hay không?
– Ngươi có diệu kế gì? Mau nói nghe một chút!
Liễu Hàn Yên các nàng đều nhìn Lăng Phong, kỳ thật trong lòng các nàng cũng muốn có nhiều Tử Lân Tùng Tháp hơn, nếu như diệu kế của Lăng Phong có thể thực hiện, các nàng khẳng định nguyện ý mạo hiểm cùng một chỗ với Lăng Phong.
– Hàn Yên sư tỷ, ngươi chính là Bố Nghệ phường thủ tịch đệ tử, kỹ thuật bện, ngươi nhìn một chút, có thể hay không dùng những lá thông này bện ra một chiếc thuyền nhỏ? Tựa như là ván trượt xe, thuyền nhỏ này có thể ngồi được sáu người, đến lúc đó chúng ta chúng ta liền trực tiếp cưỡi chiếc thuyền nhỏ này tuột xuống từ trên cổ đạo, kể từ đó, chúng ta liền có thể tiết kiệm không ít thời gian!
Sau khi nói xong, Lăng Phong lập tức rút ra một mũi tên, ngẩng đầu nhìn về phía những tháp thông kia, đang tìm kiếm cơ hội xuất thủ.
– Bện thuyền nhỏ?
Liễu Hàn Yên khẽ giật mình, sau đó cúi đầu nắm lên một lá cây Long Tùng, lá cây Long Tùng này, chiều dài gần hai mét, tính chất rất cứng, liền xem như đao kiếm phổ thông cũng khó có thể chém đứt, nếu là bện thành Long Chu, hẳn là có thể tiếp nhận trọng lượng sáu người, bất quá độ khó bện thành không nhỉ.
Liễu Hàn Yên cẩn thận quan sát một chút, sau đó mở miệng nói ra:
– Mặc dù độ khó có chút lớn, nhưng ta hẳn là còn có thể bện được! Ta cần một người hỗ trợ!
Sau khi nói xong, Liễu Hàn Yên ánh mắt liếc trên người Công Tôn Chỉ Nhi cùng Tôn Khả một cái, sau đó mở miệng nói ra:
– Tôn Khả sư đệ, ngươi để thay thế vị trí của ta, cùng Thanh Tuyền sư tỷ cùng Lưu Ly sư tỷ các nàng kéo túi tơ tằm đựng tháp thông, Công Tôn sư muội, ngươi giú ta bện Long Chu!
– Tốt!
Tôn Khả gật đầu, lập tức thay vị trí của Liễu Hàn Yên, khi hắn đứng trước mặt Tiêu Thanh Tuyền cùng Diệp Lưu Ly ánh mắt lập tức bị hai vị mỹ nữ hấp dẫn.
Mà Công Tôn Chỉ Nhi lại cùng Liễu Hàn Yên cùng một chỗ, bắt đầu nhặt lá cây Long Tùng, bắt đầu bện Long Chu.
Bỗng nhiên, gió lớn xung quanh giảm bớt không ít.
– Cơ hội tốt!
Ánh mắt Lăng Phong ngưng tụ, lập tức thả một tiễn, mũi tên kia vạch ra quỹ đạo gần như hoàn mỹ trên không trung, cuối cùng trúng vảy rồng một viên tháp thông.
– Tôn Khả sư đệ, hướng bên trái!
Tiêu Thanh Tuyền lập tức mở miệng nói với Tôn Khả có chút ngẩn người.
– Nha!
Tôn Khả lấy lại tinh thần, lập tức cùng Tiêu Thanh Tuyền các nàng kéo túi tơ tằm, đựng tháp thông kia.
Thời gian về sao, gió mạnh trong khu tử vụ dần dần thu nhỏ, Lăng Phong lập tức bắt lấy cơ hội này, không ngừng mở cung, cơ hồ là mỗi một mũi tên đều có thể bắn một cái Tử Lân Tùng Tháp xuống.
Rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua một nửa, Liễu Hàn Yên cùng Công Tôn Chỉ Nhi, cũng dùng những lá thông kia biên chế thành một chiếc Long Chu.
Long Chu này cùng Long Chu trong nước có khác nhau rất lớn, Liễu Hàn Yên dùng lá thông cuốn thành một cái bóng, xem như là bánh xe Long Chu.
Chiếc Long Chu này dài ba mét, hết thảy bị Liễu Hàn Yên lắp đặt sáu cái lá thông quấn quanh làm thành viên cầu coi như bánh xe.
– Ầm ầm!
Giờ phút này, đám mây trên bầu trời không ngừng quay cuồng, Lăng Phong bọn hắn cũng cảm giác được một cỗ uy áp kinh khủng, đang truyền đến từ đỉnh núi.
– Nhanh lên thuyền!
Liễu Hàn Yên quay đầu hướng Lăng Phong bọn hắn hô to.
– Tốt!
Tiêu Thanh Tuyền cùng Diệp Lưu Ly, còn có Tôn Khả cùng một chỗ kéo lấy túi tơ tằm chạy tới phía Long Chu.
Lúc này túi tơ tằm đã chứa mười mấy cái Tử Lân Tùng Cầu, đường kính đã đạt đến năm mét.
– Ngọa tào, túi tơ tằm này làm sao cho vào?
Lăng Phong nhịn không được mắng một tiếng.
– Đáng chết, quên vấn đề này! Mọi người cùng nhau gõ túi tơ tằm này!
Liễu Hàn Yên nói với mọi người một tiếng, sau đó đứng lên, phong bế miệng túi tơ tằm, nàng nâng cặp đùi đẹp thon dài lên, hung hăng đá vào phía trên túi tơ tằm kia, túi tơ tằm kia cổ động một chút, sau đó rút nhỏ một chút.
– Móa, sư tỷ, đây là pháp bảo gì?
Lăng Phong sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Liễu Hàn Yên, trên mặt biểu lộ có chút ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng túi tơ tằm của Liễu Hàn Yên là một cái túi trữ vật, có thể tự mình thu nhỏ, thế nhưng không nghĩ tới, lại phải mất công gõ.
– Đây là ta nghiên cứu ra được bán thành phẩm, hiện tại cần nhân công phụ trợ khôi phục!
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Hàn Yên hơi đỏ lên.
– Đừng nói nhảm, mọi người cùng nhau động thủ!
Tiêu Thanh Tuyền đi đến bên cạnh túi tơ tằm, cũng nhấc chân đạp.
Diệp Lưu Ly cùng Công Tôn Chỉ Nhi cũng giống như thế.
Lăng Phong cùng Tôn Khả nhìn thấy từng cây cặp đùi đẹp của tứ đại mỹ nữ, con mắt đều trừng thẳng.
– Đừng xem, động thủ!
Lăng Phong hồn phách trở lại, đưa tay đẩy Tôn Khả một chút, sau đó xông lên không ngừng quyền đấm cước đá vào túi tơ tằm.
Dưới sự hợp lực của mọi người, thể tích túi tơ tằm kia không ngừng thu nhỏ.