Phần 102: Quay cuồng đi, các sư huynh!
Thế nhưng Công Tôn Chỉ Nhi không để ý đến hắn, treo trường cung lên vai, đi theo Diệp Lưu Ly các nàng, đi lên trên núi.
Tôn Khả bất đắc dĩ, cũng đành đi theo.
Giờ phút này, khoảng cách của Phương Hằng cùng Lăng Phong càng ngày càng gần.
– Ngọa tào!
Đối mặt với Phương Hằng điên cuồng đuổi theo, Lăng Phong cũng cảm thấy áp lực, hắn lập tức ném Bí Ngân ở bắp chân ra, liều mạng chạy lên đỉnh núi.
– Thao, trên đùi tên kia, thế mà còn cột Bí Ngân!
– Gia hỏa này đến cùng có còn là người hay không?
Nhìn thấy cử động của Lăng Phong, đệ tử Hổ Minh, cũng nhịn không được mắng to.
– Tiểu tử, ngươi chạy không thoát, hôm nay ngươi phải chết!
Vì có thể đuổi kịp Lăng Phong, Phương Hằng một ngụm nuốt vào ba viên Mãnh Hổ Đan, tốc độ bạo tăng, không ngừng rút ngắn khoảng cách cùng Lăng Phong.
Lăng Phong một đường phi nước đại, cuối cùng xông lên khu lam vụ.
Trọng lực trong khu lam vụ lại tăng thêm gấp đôi, cho dù là Lăng Phong, cũng cảm giác có chút có chút thở hổn hển.
Cổ đạo khu lam vụ, chỉ có hai mét, mà độ dốc cũng cao hơn so với khu lục vụ.
Chạy đến nơi đây, Lăng Phong cũng cảm giác được chính mình có chút kiệt lực, dù sao hắn không có cắn thuốc.
– Tiểu tử, chạy nha, làm sao không chạy?
Nhìn thấy Lăng Phong thở ở chỗ đó, Phương Hằng đối với Lăng Phong rống to.
Lăng Phong nhìn cổ đạo dưới chân một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu cây tùng một chút, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười.
Dưới ánh nhìn soi mói của đám người Phương Hằng, Lăng Phong cầm trường cung, sau đó rút ra một mũi tên, nhắm ngay một cái tháp thông.
– Keng!
Mũi tên kia bị lá cây tùng ngăn trở.
– Ha ha ha, tiểu tử, chỉ bằng tiễn thuật của ngươi, cũng nghĩ bắn xuống Lam Lân Tùng Tháp? Người đi mà nằm mơ!
Phương Hằng nhìn thấy tiễn thuật của Lăng Phong, nhịn không được cười ha ha, Lăng Phong bây giờ trong mắt hắn, chính là thịt trên thớt, hắn phải thật tốt dằn vặt Lăng Phong đến chết, chỉ có như vậy, mới có thể phát tiết nộ khí trong lòng của hắn.
Lúc bắn ra một mũi tên, Lăng Phong cau mày, lại rút mũi tên thứ hai ra, khoác lên trên giây cung, hít sâu một chút, sau đó mở dây cung.
Mũi tên kia hóa thành một đạo tàn ảnh, bắn về phía một cái tháp thông, xuyên qua lá thông trùng điệp trở ngại, cuối cùng bắn trúng một mảnh vảy rồng màu lam bên trên tháp thông.
– Hô!
Tháp thông kia rơi xuống từ trên nhánh cây.
– Móa!
Sắc mặt Phương Hằng bọn hắn đột biến, lập tức trốn tránh sang hai bên cổ đạo, mà lúc này đây, Lăng Phong lần nữa mở cung, từng nhánh mũi tên bắn về phía tháp thông kia.
Cơ hồ một tiễn một cái, những tháp thông kia từng cái rơi xuống, không đến ba cái hô hấp, Lăng Phong thế mà đã bắn xuống mười bốn tháp thông.
– Đông đông đông…
Những tháp thông kia không ngừng lăn xuống dưới phía Phương Hằng bọn hắn, bởi vì cổ đạo thực sự quá nhỏ hẹp, Phương Hằng bọn hắn căn bản không có cách trốn tránh.
Cuối cùng, thân thể của bọn hắn đều bị tháp thông dính chặt, cùng một chỗ lăn xuống dưới núi.
– A a a…
Hai mươi mấy người Phương Hằng bọn hắn, đều bị tháp thông dính chặt, có một chút tháp thông dính ba bốn người.
– Ha ha ha, dám đuổi lão tử!
Nhìn thấy Phương Hằng bọn hắn tất cả đều cút xuống dưới, Lăng Phong nằm tại phía trên cổ đạo, nhịn không được cười to.
Tiêu Thanh Tuyền cùng Liễu Hàn Yên các nàng, giờ phút này mới vừa tới đến địa phương giao tiếp giữa khu lục vụ cùng khu lam vụ, chợt nghe trên núi truyền đến trận trận tiếng kêu thảm thiết.
Liễu Hàn Yên ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi lập tức đột nhiên co rụt lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lập tức quay đầu đối với Tiêu Thanh Tuyền các nàng quát:
– Mau tránh ra!
Tiêu Thanh Tuyền các nàng phản ứng cũng cực nhanh, lập tức vọt sang bên cạnh.
Bởi vì Tiêu Thanh Tuyền các nàng còn đang trong khu lục vụ, cổ đạo dưới chân rộng hơn rất nhiều so với khu lam vụ, cho nên bọn họ có thể nhẹ nhõm né tránh.
– Ầm ầm!
Những tháp thông kia mang theo Phương Hằng cùng đệ tử Hổ Minh, một đường quay cuồng, không ngừng phát ra trận trận tiếng kêu thảm thiết.
– Đó là Lam Lân Tùng Tháp cùng Phương Hằng bọn hắn?
– Thật nhiều Lam Lân Tùng Tháp!
Tiêu Thanh Tuyền cùng Liễu Hàn Yên các nàng, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
– Là ai bắn xuống nhiều Lam Lân Tùng Tháp như vậy?
Diệp Lưu Ly nhìn những tháp thông đang lăn xuống núi, miệng nhỏ đỏ hồng có chút mở ra.
– Hẳn là Lăng Phong bắn xuống a?
Tôn Khả nhỏ giọng nói.
– Không có khả năng, căn bản cũng không có người có thể trong thời gian ngăn như vậy, bắn xuống nhiều Lam Lân Tùng Tháp như vậy!
Công Tôn Chỉ Nhi ngữ khí rất quả quyết, ở bên trong mấy người này, luận tiễn thuật, nàng nói thứ hai, không người nào dám nói thứ nhất.
– Đúng vậy a, Công Tôn sư muội nói rất có đạo lý, chúng ta hay là đi lên xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Tiêu Thanh Tuyền cũng không tin cùng những tháp thông này đều là Lăng Phong bắn xuống.
– Đi, đi lên xem một chút!
Liễu Hàn Yên dẫn đầu, lập tức đi lên trên núi.
Tiêu Thanh Tuyền cùng Diệp Lưu Ly theo sát sau đó, bởi vì sợ trên núi còn có tháp thông lăn xuống, các nàng đều từng người đi lên.
Công Tôn Chỉ Nhi đi theo phía sau Diệp Lưu Ly, Tôn Khả thì ở cuối cùng.
Tôn Khả nhìn cái mông của tứ đại mỹ nữ trước mắt xoay nha xoay ở trước mặt mình, lay động nha lay động, lập tức cảm giác được một trận khí huyết dâng lên, có thể xem tứ đại mỹ nữ ở vị trí đặc biệt như thế, chỉ sợ Tôn Khả là Huyền Kiếm tông đệ nhất nhân.
– Quá kích thích!
Tôn Khả trong lòng trở nên kích động, trong óc bắt đầu miên man bất định, làm một cái họa tác đại sư, trí tưởng tượng của hắn cực kỳ phong phú.
Một lúc sau, Liễu Hàn Yên các nàng rốt cục thấy được Lăng Phong nằm trên cổ đạo thở dốc.
– Ai?
Lăng Phong lập tức quay đầu nhìn xuống, thân thể cũng trong nháy mắt kéo căng, khi thấy người tới đằng sau, hắn lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi.
Nhìn thấy Lăng Phong đằng sau, Liễu Hàn Yên các nàng cũng không khỏi nhíu mày, lúc đầu các nàng còn tưởng rằng trên cổ đạo còn có những người khác, thế nhưng là không nghĩ tới chỉ có một mình Lăng Phong.
– Lăng Phong, vừa rồi những Lam Lân Tùng Tháp kia, đều là ngươi bắn xuống sao?
Công Tôn Chỉ Nhi là người đầu tiên mở miệng, trong một nhóm người này, tiễn thuật của nàng lợi hại nhất, mà nàng cũng muốn biết những lam lân quả thông kia đến cùng là ai bắn xuống.
Lăng Phong nhìn Công Tôn Chỉ Nhi một chút, không có trả lời, mà là rút ra một mũi tên, sau đó bắn tới một tháp thông.
– Hưu!
Mũi tên đang bay ra, trên không trung lưu lại hình đinh ốc quỹ tích, cuối cùng bắn trúng một mảnh vảy rồng màu lam trên tháp thông.
Tháp thông kia ứng thanh mà rơi, rơi tại phía trên cổ đạo, lăn xuống dưới núi.
Công Tôn Chỉ Nhi cùng Liễu Hàn Yên các nàng đều sửng sốt một chút, bất quá lập tức lại nhíu mày.
– Hừ!
Lăng Phong trong lòng cười lạnh, hắn biết Công Tôn Chỉ Nhi các nàng, khẳng định là ở trong lòng hoài nghi mũi tên kia là dẫm nhằm cứt chó, cho nên hắn lại rút ra hai mũi tên.
Lần này, Lăng Phong duy nhất một lần đem hai mũi tên khoác lên giây cung, hắn nhìn thoáng qua những tháp thông kia, sau đó tiện tay bắn.
Hai mũi tên tại nghịch không mà lên, vẽ rahai đạo hoàn toàn khác biệt quỹ tích trên không trung, cuối cùng bắn xuống hai cái tháp thông.
– Cái này…
Liễu Hàn Yên, Tiêu Thanh Tuyền, Diệp Lưu Ly, còn có Công Tôn Chỉ Nhi các nàng đều triệt để bị tiễn thuật của Lăng Phong làm cho sợ ngây người.
Biểu hiện vừa rồi của Lăng Phong, đã có thể dùng thần hồ kỳ kỹ để hình dung, cho dù là Công Tôn Chỉ Nhi, nàng cũng chưa từng gặp qua tiễn thuật lợi hại như vậy.
Liễu Hàn Yên các nàng cả đám đều trợn mắt hốc mồm, miệng nhỏ đỏ hồng bởi vì kinh ngạc mà có chút mở ra, tản ra mê người, Lăng Phong ánh mắt đảo qua bờ môi các nàng, giờ phút này hắn thật muốn chạy đi qua, âu yếm.