Phần 101: Vảy rồng
Dọc theo con đường này, lục tục có tháp thông lăn xuống từ trên núi, Lăng Phong cùng Tôn Khả đều có thể nhẹ nhõm tránh những tháp thông này.
Nửa nén hương sau, Lăng Phong cùng Tôn Khả đi tới khu lục vụ, hai người lập tức cảm giác được trọng lực xung quanh, gia tăng đến gấp ba.
Mà phía trước truyền đến âm thanh.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hai bên cổ đạo, xuất hiện một chút cây tùng cao lớn, mỗi một cây tùng đều cao tới trăm mét, đường kính thân cây rất lớn, nhỏ nhất cũng hơn hai mét, lớn nhất có thể đạt tới sáu bảy mét.
Những vỏ cây cổ tùng này, giống như là từng mảnh lân giáp, mặt ngoài lóe ra lục quang nhàn nhạt, nhìn qua giống như là thân thể Cự Long một dạng, cứng cáp, một ít nhánh cây kéo dài đến trên cổ đạo, lá thông trên nhánh cây kia, mỗi một cái đều to lớn bằng ngón tay cái.
Ở giữa những lá thông kia, có tháp thông to bằng cái chậu rửa mặt, mặt ngoài tháp thông kia có lục quang nhàn nhạt lấp lóe.
Những đệ tử nội môn kia, không ngừng mở cung, bắn từng mũi tên về phía tháp thông trên nhánh cây.
Lăng Phong phát hiện, cây tùng kia, cũng không phải là đứng im, bọn chúng đang hơi đong đưa, hình thành một loại lực bảo hộ mạnh đối với tháp thông.
Dưới sự bảo vệ của cây tùng, bắn trúng một cái tháp thông, độ khó có chút lớn.
Nhưng nhân số tham gia giải thi đấu tiễn thuật thực sự quá nhiều, mỗi người một mũi tên, duy nhất một lần liền có vài chục mũi tên bắn về cùng một cái tháp thông, cho dù lá thông phòng hộ rất nghiêm mật, nhưng luôn có cá lọt lưới.
Mỗi khi tháp thông bị những mũi tên kia bắn trúng, quang mang trên người nó liền sẽ ảm đạm một phần.
Những tháp thông bị bắn trúng, sẽ từ trên nhánh cây rơi xuống trên đại đạo Long Tùng, sau đó lăn xuống dọc theo đại đạo Long Tùng.
– Quang mang mặt ngoài những tháp thông này, gọi long quang, chỉ cần phá được long quang, nó tự nhiên sẽ tróc ra, vận khí tốt, một tiễn liền có thể bắn trúng vảy rồng, long quang tự nhiên sẽ sụp đổ! Nhưng loại tỷ lệ này cực nhỏ, bình thường có thể năm mũi tên bắn trúng vảy rồng cũng rất không tệ! Mỗi một cái Lục Lân Tùng Tháp là 100 điểm, nếu như viên tháp thông này đang thoát rơi, có hai người bắn trúng, như vậy điểm tích lũy tháp thông này, liền sẽ phân cho hai người, người bắn trúng vảy rồng, được chín thành điểm số, kết quả giải thi đấu tiễn thuật, cuối cùng là xếp hạng điểm cao! Tháp thông càng cao, điểm tích lũy liền càng cao! Tỉ như Thanh Lân Tùng Tháp kia, một cái có 200 điểm tích lũy!
Tôn Khả đang nói chuyện, cũng lấy trường cung phía sau xuống, thế nhưng là hắn căn bản không tìm thấy cơ hội xuất thủ.
– Vảy rồng? Cái gì vảy rồng?
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn tháp thông kia, không khỏi nhíu mày.
– Chính là lục quang lân phiến bên trên tháp thông, Lục Lân Tùng Tháp hết thảy có 36 chiếc vảy rồng, mỗi phiến chỉ lớn cỡ đồng tiền! Rất khó một tiễn bắn trúng mục tiêu! Thanh Lân Tùng Tháp, chỉ có 18 chiếc vảy rồng, Lam Lân Tùng Tháp chỉ có chín mảnh vảy rồng, Tử Lân Tùng Tháp, chỉ có ba mảnh vảy rồng, mà vảy rồng quang mang nội liễm, khoảng cách xa như vậy, mắt thường căn bản không có cách nào phân biệt, chớ nói chi là bắn trúng!
Tôn Khả nói, rốt cục phát hiện một cái tháp thông, mở cung bắn một tiễn tới tháp thông kia, chỉ tiếc mũi tên kia bị lá thông chặn lại.
Lăng Phong cẩn thận xem xét, phát hiện thật đúng là bên trên tháp thông kia, có một chút vảy nhỏ tản ra lục quang.
– Cái kia Tử Lân Tùng Tháp đâu? Bắn xuống một cái có thể được bao nhiêu điểm?
Lăng Phong nhịn không được hỏi một tiếng.
– Lam Lân Tùng Tháp mỗi một khỏa 400 điểm tích lũy, Tử Lân Tùng Tháp một khỏa 1000 điểm tích lũy! Nếu như có thể bắn rơi mấy khỏa Tử Lân Tùng Tháp, liền được quán quân, bất quá chưa bao giờ có người bắn rơi được Tử Lân Tùng Tháp!
Tôn Khả khẽ lắc đầu, hắn biết trọng lực trong khu tử vụ quá mạnh, hơn nữa còn có gió rất mạnh, dưới sức gió, nhánh cây kia sẽ đung đưa không ngừng, càng khó bắn trúng tháp thông.
Gió mạnh cũng sẽ ảnh hưởng độ chính xác của mũi tên, trọng yếu nhất là vảy rồng trên Tử Lân Tùng Tháp quá ít, tỷ lệ bắn trúng vảy rồng quá thấp.
– Chúng ta tới quá muộn, tháp thông thấp bé, đều bị người bắn mất rồi!
Tôn Khả nói xong, sau đó nhanh chóng hướng đi lên trên núi.
Đi vào khu vụ lục, Lăng Phong cảm giác ngoại trừ trọng lực lại tăng thêm gấp đôi, ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh cũng hạ xuống không ít.
Độ cao so với mặt biển đã vượt qua 1,500 mét, nhiệt độ tự nhiên cũng sẽ hạ xuống.
Còn có một thứ, Lăng Phong phát hiện độ rộng trên cổ đạo Long Tùng cũng trở nên hẹp, hiện tại cổ tùng chỉ rộng có năm mét.
Khu vụ vừa rồi, độ rộng đại đạo cổ tùng, chí ít cũng có tám mét.
Người trên khu này rõ ràng ít, Lăng Phong cũng nhìn thấy Diệp Lưu Ly, Liễu Hàn Yên, Tiêu Thanh Tuyền cùng Công Tôn Chỉ Nhi.
– Ha ha, rốt cuộc tìm được đại đội!
Nhìn thấy Công Tôn chất nhi các nàng, Tôn Khả cười lớn một tiếng, lập tức đi đến phía Công Tôn Chỉ Nhi.
Nghe được tiếng cười của Tôn Khả, Công Tôn Chỉ Nhi hoảng hốt một chút, lập tức bắn chệch mũi tên.
– Ngươi nhỏ giọng một chút sẽ chết sao?
Công Tôn Chỉ Nhi lập tức quay người, đối với Tôn Khả chính là chửi ầm lên.
– Ây…
Tôn Khả lập tức mộng bức, hắn không nghĩ tới phản ứng của Công Tôn Chỉ Nhi thế mà lớn như vậy.
– Giết chết hắn cho ta!
Nhưng vào lúc này, tiếng rống giận dữ Phương Hằng của, truyền đến từ dưới núi.
Lăng Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Hằng mang theo người Hổ Minh, đằng đằng sát khí vọt lên.
– Thế mà đuổi kịp!
Lăng Phong khẽ chau mày, sau đó nói với Tôn Khả:
– Tôn Khả, ngươi ngay ở chỗ này bồi tiếp Công Tôn sư tỷ đi, ta vứt bỏ đám hỗn đãn kia!
Sau khi nói xong, Lăng Phong lập tức chạy lên trên núi.
– Tiểu tử, ngươi chạy không thoát!
Phương Hằng đi đầu, theo sát Lăng Phong, đệ tử nội môn của Hổ Minh, cũng đều theo sát sau đó.
Bọn hắn đi theo Lăng Phong cùng Tôn Khả phía sau, từ chân núi đuổi tới nơi này, rốt cục thấy được Lăng Phong, cả đám đều hưng phấn không gì sánh được.
– Gia hỏa này, thật đúng là có thể giày vò nha!
Nhìn thấy đám người Phương Hằng, Liễu Hàn Yên cùng Tiêu Thanh Tuyền các nàng, trên mặt cũng không khỏi hiện ra vẻ mỉm cười.
– Hàn Yên tỷ, có hứng thú đi lên nhìn một chút hay không?
Tiêu Thanh Tuyền đi đến bên người Liễu Hàn Yên, cười cười.
– Đi! Dù sao ở chỗ này tháp thông dễ dàng bắn, đều bị chúng ta bắn rơi!
Trường cung của Liễu Hàn Yên treo ở trên vai, sau đó cùng Tiêu Thanh Tuyền đi lên trên núi.
– Này này, hai người các ngươi đi chỗ nào? Chờ ta một chút!
Diệp Lưu Ly phát hiện cử động của Liễu Hàn Yên các nàng về sau, cũng lập tức đi thei.
– Ngươi còn không đi cứu huynh đệ kia?
Công Tôn Chỉ Nhi liếc phía trên núi một cái, sau đó quay đầu nhìn Tôn Khả, khuôn mặt nhỏ kia vẫn tức giận như cũ.
– Công Tôn sư tỷ, tên kia không chết được, ngươi còn tại giận ta? Chuyện ngày đó, ta thật là oan uổng nha!
Tôn Khả nhìn Công Tôn Chỉ Nhi, giả bộ mặt vô cùng đáng thương.
– Gia hỏa không có nghĩa khí!
Công Tôn Chỉ Nhi trừng Tôn Khả một chút, sau đó thuần thục rút ra một mũi tên, bắn tới một cái tháp thông.
– Hưu!
Mũi tên kia vạch ra một đường viền đẹp đẽ, trực tiếp trúng vảy rồng cao nhất trên tháp thông trăm mét, tháp thông kia lập tức từ rơi xuống, gảy mấy lần trên mặt đất, cuối cùng lăn xuống chân núi.
– Oa, Công Tôn sư tỷ thật là lợi hại!
Mắt Tôn Khả sáng lên, sau đó đột nhiên nịnh nọt.