Phần 97
Vương Quốc Hoài nghe Hướng Nhật nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy sung sướng khi kẻ khác gặp họa:
– Họ Hoàng này đắc tội ai không nói, lại dám động tới Hướng lão đệ, ha ha… Nhưng nói thực thì kẻ này rất âm hiểm, cũng là người làm ăn như ta nhưng người giao dịch với hắn, mười người thì tám kẻ đã vào ngục, giang hồ còn đồn kẻ này giao dịch xong liền trở mặt bán đứng người ta, sau này không ai còn dám làm ăn với hắn nữa.
– Xem ra nhân phẩm kẻ này không tốt lành gì.
Hướng Nhật cũng không tin hoàn toàn lời nói một phía của Vương Quôc Hoài, hai kẻ đều buôn bán, mà còn là oan gia nên hắn cũng hiểu. Chỉ là có thể Vương Quốc Hoài hơi thổi phồng nhưng nhân phẩm họ Hoàng kia xấu xa là việc không cần nghi ngờ. Còn không phải sao? Vừa bàn bạc mối làm ăn lớn với đám Hainke xong, chớp mắt một cái đã tính toán chơi bẩn. Kẻ như vậy làm gì có nhân phẩm chứ?
– Hướng lão đệ, quan hệ giữa họ Hoàng kia và Dương Nghĩa Thiên kia không tệ, nếu hắn không đứng sau ủng hộ Dương Nghĩa Thiên thì Vương gia chúng tôi cũng sẽ chẳng bị chèn ép như vậy. Vương Quốc Hoài bắt đầu kể xấu kẻ họ Hoàng, thậm chí Dương Nghĩa Thiên dưới mồ cũng bị lôi vào. Đương nhiên Hướng Nhật không quan tâm tới việc này, hờ hững nói:
– Ông chủ Vương, không nói nhảm nữa, tôi muốn ông tìm giúp tôi một kho chứa hàng bỏ hoang của hắn ở Cửu Long thành, cái kho này đã lâu chưa dùng tới.
– Hướng lão đệ muốn… Vương Quốc Hoài tỏ vẻ khó xử, có lẽ là bởi bị Hướng Nhật nhìn ra mục đích.
– Tìm giúp tôi là được rồi. Hướng Nhật cũng không rảnh hơi giải thích, lại nói tiếp:
– Chuyện này làm kín đáo một chút, không thể để lộ ra ngoài, nhất là kẻ họ Hoàng kia.
– Được, tôi sẽ làm ngay, muộn nhất là tối nay sẽ có tin. Vương Quốc Hoài hưng phấn đáp, dường như đã đoán được Hướng Nhật chuẩn bị đối phó Hoàng Thiệu Hùng, tuy rằng không hiểu liên quan gì tới kho chứa hàng kia nhưng có lẽ lần này họ Hoàng kia sẽ nếm mùi đau khổ.
– Vậy cũng được. Hướng Nhật tắt máy, chuẩn bị quay lại tiếp tục ăn cơm, quay lại đã thấy Hoắc Vãn Tình đã đứng cách hắn chưa tới một thước.
– Cô… Đến đây lúc nào? Hướng Nhật nhíu mày, vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Vương Quốc Hoài nên không chú ý có người đến gần. Cũng bởi đối phương không có ác ý nên hắn mới không phát giác.
– Lúc cậu xuống thang máy tôi liền đi theo. Hoắc Vãn Tình nhìn Hướng Nhật, khẽ nhíu mày:
– Cậu muốn đối phó Hoàng Thiệu Hùng sao?
– Vừa rồi cô nghe thấy hết à? Xem ra Hoàng Thiệu Hùng kia cũng có tiếng, ngay cả đại tiểu thư Hoắc gia cũng nghe qua. Hướng Nhật nhớ vừa rồi mình nói chuyện cũng chưa nói ra tên kẻ này, mà Hoắc Vãn Tình vừa nghe những điều hắn nói với Vương Quốc Hoài liền chỉ đích danh, xem ra Hoàng Thiệu Hùng này không đơn giản.
– Tôi hỏi có phải cậu muốn đối phó Hoàng Thiệu Hùng hay không? Hoắc Vãn Tình chăm chú nhìn hắn, giọng điệu có chút bực bội:
– Cậu có biết hắn có quan hệ với trưởng phòng cảnh sát không? Hắn là em họ trưởng phòng cảnh sát. Nếu không với những chuyện xấu hắn làm nhiều năm như vậy sớm đã bị túm rồi còn có thể lộng hành như vậy sao? Nói đúng ra thì Hoắc Vãn Tình biết về Hoàng Thiệu Hùng đều nhờ vào đứa con trai ngu ngốc của hắn, lại dám có chủ ý với nàng, đê tiện hơn là dám cho thuốc vào đồ uống của nàng. Cũng may là nàng sớm phát hiện ra nên không phải chịu thiệt.
Tuy biết rõ là thằng con trai cặn bã của Hoàng Thiệu Hùng làm nhưng dù Hoắc Vãn Tình là đại tiểu thư Hoắc gia cũng chỉ biệt nhịn bởi Hoắc gia vẫn phải nể mặt trưởng phòng cảnh sát mà bỏ qua.
Cũng chính nhờ việc này mới biết được Hoàng Thiệu Hùng có mạng lưới quan hệ ở Hồng Kông, vậy nên Hoắc Vãn Tình thấy Hướng Nhật muốn chọc vào kẻ kia, mà nơi này lại là Hồng Kông, dù Hoắc gia cũng phải tránh né chứ đừng nói là tiểu sắc lang từ trong nước tới. Căn cứ theo tin tức nàng nghe được, dù tiểu sắc lang này là ông chủ sau màn của công ty Hương Nhật cũng không là gì, thế lực Hoàng Thiệu Hùng vô cùng rộng lớn.
– Cảm ơn vì đã nói tin tức này, nhưng cô yên tâm đi, Hoàng Thiệu Hùng ngoan ngoãn chịu thiệt thì không sao, nếu tìm tôi làm phiền thì hắn sẽ sống rất khổ sở. Hướng Nhật biết Hoắc đại tiểu thư quan tâm tới mình nếu không cũng sẽ chẳng nói ra những lời vừa rồi, vậy nên giọng điệu chất vẫn vừa rồi của nàng hắn cũng không để tâm.
– Cậu… Hoắc Vãn Tình giận nghiến răng nghiến lợi, tiểu sắc lang này vừa dê lại còn có tính tự đại nữa chứ. Hoàng Thiệu Hùng vì cái gì mà phải ngoan ngoãn chịu nhịn, nàng biết hắn là người nào, nếu đã ăn quả đắng thì nhất định sẽ trả thù, khiến đối phương phải có kết cục thảm hại, thậm chí vĩnh viến không ngóc đầu lên được.
Thực ra cái này giống với những gì tiểu sắc lang nói, không nói được thì dùng sức mạnh, tiểu sắc lang thì dùng cái gì, chẳng lẽ dùng công phu chiếm đoạt phụ nữ sao?
– Được rồi, biết là cô quan tâm, yên tâm đi, Hoàng Thiệu Hùng không làm gì được tôi đâu. Nói đến đây, thấy Hoắc Vãn Tình chuẩn bị muốn dạy bảo gì đó, Hướng Nhật liền nói lái sang một hướng khác:
– Nếu hết cách tôi trốn trong nhà cô chẳng phải xong sao? Dù Hoàng Thiệu Hùng to gan tới đâu cũng làm gì dám vào đó tìm chứ? Hoắc Vãn Tình nghe xong liền gật đầu, cái này cũng đúng, nếu Hoắc gia thực sự muốn, dù có trưởng phòng cảnh sát chống thì Hoàng Thiệu Hùng cũng không đỡ nổi. Do trước đó nàng cũng không thực sự chịu thiệt nên Hoắc gia mới tạm thời nín nhịn. Nếu thực sự chọc tới thì Hoắc gia cũng sẽ chẳng để yên. Nhưng nghĩ lại một chút nàng liền thấy không đúng, vì cái gì mà tiểu sắc lang có thể dựa vào Hoắc gia tránh bão đây, ngươi cũng chẳng phải cái gì của ta.
– Tôi nói cho cậu biết… Hoắc Vãn Tình muốn nói tiếp liền bị Hướng Nhật che miệng lại:
– Ái chà, đói bụng quá, về ăn cơm nào, cô ăn cùng không? Lời Hoắc Vãn Tình bị nghẹn lại, nhưng rất nhanh nàng liền cười lạnh đầy ý châm chọc:
– Ăn cùng? Không sợ quấy rầy chuyện tốt của cậu sao?
– Chuyện tốt? Chuyện tốt gì? Hướng Nhật giả ngu.
– Vừa rồi cậu với cô ta múa lưỡi, chẳng lẽ lại là hô hấp nhân tạo? Hoắc Vãn Tình lạnh lùng nhìn hắn, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng trong nhà ăn nàng lại cảm thấy khó chịu.
– Nói cô cũng chẳng tin, đi nào, giới thiệu cho cô, cô nàng kia… thực ra chẳng có quan hệ gì với tôi. Hướng Nhật không cho Hoắc Vãn Tình kịp phản ứng đi vào thang máy.
– Đợi đã, cậu nói gì, cậu chẳng có quan hệ gì với cô gái kia? Hoắc Vãn Tình vội đuổi theo hỏi.
– Nói thực với cô, lúc ấy để cô bỏ đi nên mới bất đắc dĩ phải làm vậy. Vừa rồi Hoắc Vãn Tình báo tin nên Hướng Nhật cũng không muốn lừa nàng.