Phần 91
– Đã an toàn chưa? Bên trong sân khấu, Hướng Nhật kéo Tô Úc lén lút đi vào khu đàn ông mặc đồng phục. Vừa rồi nếu không phải hắn dùng lĩnh vực tạo ra lối đi thực không biết làm sao để thoát khỏi đám người điên cuồng kia.
– Quá điên cuồng, tại sao người Hồng Kông lại điên cuồng đến thế chứ? Thấy Hướng Nhật bị kéo đến mức quần áo đã rách bươm ra, Tô Úc vừa tức vừa buồn cười.
– Quên đi, mua quần áo đã nếu không chẳng dám ra ngoài gặp ai nữa. Hướng Nhật chỉ chỉ nơi bán quần áo dạo.
– Nói cũng phải. Tô Úc mỉm cười, càng nhìn càng thấy bộ dáng lúc này của Hướng Nhật rất buồn cười.
– Còn dám cười anh, đến lúc về xem anh thu thập em ra sao. Hướng Nhật trợn mắt. Tô Úc nghe thấy liền đỏ mặt, trước giờ chưa từng đánh mắt với nhau, giờ lại cảm thấy trống ngực nện liên hồi.
– Cái này thế nào? Hướng Nhật đưa một chiếc áo màu đen ra hỏi:
– Màu đen không đẹp. Tô Úc nhíu mày, lấy từ trên giá một chiếc màu trắng:
– Cái này hợp với anh hơn.
– Được, vậy lấy cái này. Hướng Nhật trả tiền xong liền đi vào phòng thay đồ, Tô Úc đứng đợi.
– Giờ không sợ bị bao vây nữa. Hướng Nhật tự giễu, vừa rồi chạy ra khỏi quảng trường liền bị vây quanh như động vật quý hiếm vậy. Nếu không phải thân thể sạch sẽ, chỉ có quần áo bị rách cùng mỹ nữ như Tô Úc bên cạnh sợ rằng đã bị coi là ăn xin rồi đá đít ra ngoài.
– Đi nào, chúng ta tiếp tục dạo phố. Hướng Nhật nắm tay Tô Úc chơi đùa rất vui vẻ, nhất là khi mỹ nữ bên cạnh vốn ái mộ hắn từ lâu.
– Dạ. Tô Úc gật đầu, cảm giác hai người tay trong tay đi dạo phố này nàng chỉ muốn được hưởng thụ mãi mãi. Nhưng việc tốt trên đời không thể tham lam, vừa ra khỏi quảng trường điện thoại Tô Úc liền reo lên, là Từ Trân gọi tới. Nghe hai ba câu xong Tô Úc liền cảm thấy khó xử, gật đầu nói vài câu xong mới cúp máy:
– Sao thế? Hướng Nhật khẽ hỏi.
– Từ Trân gọi tới, cô ấy ký vụ làm ăn lớn, muốn em sang thương lượng một chút. Tô Úc nhíu mày, nói thực thì nàng không muốn rời đi…
– Em bảo cô ấy tự quyết không được sao? Hướng Nhật nói, hắn là ông chủ công ty nên có quyền quyết định.
– Cô ấy nói nhất định phải tới, mà khách hàng kia cũng nhất quyết muốn gặp em. Tô Úc bất đắc dĩ đáp.
– Gặp em? Khách hàng kia là nam hay nữ? Hướng Nhật nghe xong liền liên tưởng tới mục đích xấu xa nào đó.
– Là nữ, anh đừng hiểu lầm. Nghe thấy giọng điệu ghen tuông của hắn, trong lòng Tô Úc cảm thấy ngọt ngào nhưng vẫn vội vàng giải thích. Hướng Nhật hơi xấu hổ, mình không biết che giấu cảm xúc đến vậy sao? Cố ý làm vẻ tức giận lấp liếm:
– Từ Trân làm việc kém quá, việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong, chắc mai cho nghỉ đi! Tô Úc sợ hãi hét thất thanh, nếu Từ Trân vì mình mà bị sa thải thì lòng nàng sẽ bất an, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt tội nghiệp:
– Ông chủ!
– Anh đùa thôi, em yên tâm, sẽ không làm gì cô ấy cả. Hướng Nhật đáp gọn lỏn, chẳng lẽ mình nói đùa mà cũng không hiểu sao?
– Giờ em đi được không? Tô Úc vẫn nhìn hắn hỏi.
– Nếu đi thì anh sẽ đi cùng. Hướng Nhật đáp.
– Không cần đâu, anh cứ dạo phố tiếp đi, có chuyện gì vui về phải kể với em. Tô Úc hiểu tâm tình Hướng Nhật, biết rằng mình bỏ cuộc giữa chừng khiến hắn mất hứng nên không muốn hắn khổ cực vì mình.
– Được rồi, nhưng chắc anh cũng không dạo được lâu, em làm xong thì cứ về khách sạn, anh chờ em ở trong phòng. Hướng Nhật cảm thấy buồn chán, khó lắm mới vui vẻ như vậy lại bị cuộc điện thoại kia làm hỏng. Tự đáy lòng hắn cũng không muốn cho Từ Trân thôi việc, nhưng tội của nàng vẫn phải trừng phạt.
– Dạ. Tô Úc gật đầu rồi đón taxi đi, Hướng Nhật nhìn theo bóng chiếc xe, đến khi xa khuất tầm mắt mới chịu rời đi. Lúc này chẳng còn lòng dạ nào mà dạo phố, lững thững đi trên đường, đột nhiên Hướng Nhật cảm nhận được có kẻ đang lén lút theo dõi mình. Hắn giật mình, nhìn chung quanh nhưng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi nhưng cảm giác của hắn không sai, chắc chắn là có kẻ đang nhìn trộm hoặc giám sát hắn, rốt cục là ai? Hắn cảm thấy đối phương không có ác ý, nếu có thì sớm đã bị hắn phát hiện. Trước đó Hướng Nhật từng chịu thiệt thòi nên cực kỳ cẩn thận.
Dù người âm thầm theo dõi không có ác ý nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, Hướng Nhật quyết định phải tìm ra kẻ giấu đầu hở đuôi kia. Rất nhanh hắn đã nghĩ ra cách. Vẫn giả vờ như không hề phát hiện ra mình bị theo dõi, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đi một quãng, có lẽ đối phương thả lỏng cảnh giác theo thói quen, Hướng Nhật quay đầu lại một cách đột ngột liền phát hiện ra một nơi không hợp lý, đó là một chiếc Chevrolet đậu ven đường cách hắn hơn chục mét. Lúc Hướng Nhật ngoảnh lại liền thấy có ánh sáng lóe lên, dường như vật gì đó có thể phản quang, tựa như thấu kính. Suy nghĩ kỹ một chút, thấu kính để làm gì? Kính viễn vọng? Camera? Hai thứ này đều có thấu kính mà còn là thứ đồ tốt nhất để theo dõi. Hướng Nhật cười khẩy, đã phát hiện vị trí đối phương thì chẳng khác nào vật trong túi. Hướng về một chiếc thùng rác tạo thành góc chết đối với tầm nhìn của chiếc Chevrolet kia, Hướng Nhật thuấn di tới phía sau chiếc xe, có thể thấy rõ ràng kẻ kia. Dường như đối phương rất kinh hãi vì việc hắn biến mất, cố gắng quan sát chung quanh, thậm chí còn dùng kính viễn vọng xem lại. Hướng Nhật cười nhạt, chậm rãi bước tới bên cạnh cửa xe, gõ gõ lên cửa kính. Tố chất tâm lý người bên trong không tệ, nhìn thấy Hướng Nhật cũng giật mình nhưng che giấu khá tốt, tiếp tục nhìn Hướng Nhật. Đã có thể khẳng định đối phương là kẻ theo dõi. Cửa xe hạ xuống, một thanh niên diện mạo bình thường dùng tiếng địa phương nói, Hướng Nhật không hiểu liền đáp:
– Dùng tiếng phổ thông đi.
– Anh tới từ trong nước? Ngại quá, tôi tưởng là người địa phương. Sắc mặt kẻ này vẫn rất bình tĩnh, tuy không biết vì sao đột nhiên Hướng Nhật biến mất rồi xuất hiện phía sau mình, nhưng hắn cũng không tin mình ngụy trang như vậy mà còn bị đối phương phát hiện.
– Xe không tệ. Hướng Nhật khen, lúc kẻ kia muốn khiêm tốn đáp lại đột nhiên hắn hỏi:
– Ai sai mày tới? Sắc mặt kẻ kia cứng lại, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khó hiểu:
– Anh nói gì? Tôi không hiểu ý anh.
– Tao hỏi mày, là ai sai mày theo dõi tao? Hướng Nhật lặp lại, ánh mắt dán chặt vào chiếc camera bên cạnh kẻ kia. Người này phát hiện ra nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
– Người anh em, cậu hiểu lầm rồi, tôi là người thích chụp ảnh, thích chụp cảnh đẹp khắp nơi.
– Thời gian mày theo tao cũng không phải ít? Đưa camera cho tao xem? Hướng Nhật cười lạnh, đến giờ còn giả ngu sao?
– Người anh em, đây là vấn đề riêng tư, tôi có quyền từ chối. Kẻ kia chưa dứt lời Hướng Nhật đã túm cổ áo hắn, lôi đầu ra khỏi cửa sổ, lạnh lùng nhìn hắn:
– Tao cảnh cáo mày, sự kiên nhẫn của tao có hạn, đừng buộc tao phải ra tay. Gã thanh niên kia ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát ra, trong lòng hoảng sợ, nhìn mục tiêu gầy yếu như vậy, mặt mũi còn non nớt như vậy không ngờ lại có sức mạnh như vậy.
– Người anh em, tôi không hiểu cậu nói gì, nếu không thả tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát. Gã thanh niên kia vẫn ra sức chống cự.
– Xem ra mày cần bình tĩnh lại mới có thể trả lời câu hỏi của tao. Hướng Nhật chuyển sang túm cổ hắn, bắt đầu dùng sức. Gã thanh niên biến sắc, muốn kêu cũng không xong, sắc mặt dần trở nên tím tái, hít thở cũng khó khăn.
– Giờ nói được chưa? Thấy đối phương không thở nổi Hướng Nhật mới thả hắn ra, vẫn lạnh lùng quan sát.
– Tôi nói, để tôi nói. Gã thanh niên kia cố gắng hít thở, vừa rồi hắn đã đặt một chân vào cửa tử. Không ngờ thiếu nên thoạt nhìn ốm yếu này lại nguy hiểm đến vậy, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hướng Nhật hắn không dám nghi ngờ việc mạng sống của mình bị đe dọa. Thầm hối hận, lúc thấy tiền liền nghĩ nhiệm vụ Hoắc tiểu thư giao đơn giản, giờ mới biết độ nguy hiểm không thấp chút nào, chỉ cần sơ sẩy một chút là cái mạng nhỏ cũng không còn.
– Ai sai mày tới? Sắc mặt Hướng Nhật dần hòa hoãn, chậm rãi hỏi:
– Đại tiểu thư Hoắc gia. Gã thanh niên kia cũng không quan tâm hậu quả gì khi khai ra Hoắc tiểu thư, lúc này giữ mạng mới là quan trọng.
– Nàng bảo mày theo dõi tao làm gì? Hướng Nhật sửng sốt, là nàng sao? Hai bên không nợ nần gì nhau, nàng tìm người theo dõi mình làm gì?
– Tôi không biết, cô ấy bảo tôi theo dõi nhất cử nhất động của anh, cứ mười phút lại thông báo một lần. Gã thanh niên kia vội vàng trả lời.
– Nói vậy là mày có thể liên lạc với nàng? Hướng Nhật hỏi. Gã thanh niên kia cười khổ gật đầu, hắn biết Hướng Nhật muốn làm gì.
– Lập tức gọi cho nàng. Quả nhiên là vậy, yêu cầu tiếp theo của Hướng Nhật khiến hắn khóc không ra nước mắt, nếu giờ gọi cho Hoắc tiểu thư chẳng phải là thông báo rằng mình bán đứng nàng sao?
– Tao từng nói, sự kiên nhẫn của tao có hạn. Thấy hắn đờ mặt ra, Hướng Nhật lạnh lùng uy hiếp.
– Dạ. Gã thanh niên kia vội vàng lấy điện thoại ra gọi. So với bán đứng Hoắc tiểu thư thì cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Rất nhanh đã nối máy, Hướng Nhật giành lấy máy, giọng nữ truyền tới:
– Nói đi, giờ hắn ở đâu?
– Ở đằng sau cô. Hướng Nhật gằn giọng.
– Anh nói cái gì… Đợi đã, anh là ai, vì sao có điện thoại này? Âm thanh tức giận truyền tới, giọng nàng nghe được không phải từ kẻ nàng thuê.
– Tiểu thư Hoắc Tây Các, quên anh nhanh thế à? Hướng Nhật cảm thấy buồn cười, bắt đầu chào hỏi.
– Là cậu? Giọng cô nàng khựng lại rồi âm thanh giận dữ truyền tới:
– Kẻ khốn kiếp kia, hắn dám bán đứng tôi! Hướng Nhật nhìn vẻ mặt xám xịt của gã thanh niên trong xe liền khẽ nói:
– Không phải hắn bán đứng cô, là tôi dí dao lên cổ, hắn nào dám không nói sao? Gã thanh niên kia nghe xong liền tỏ vẻ cảm kích Hướng Nhật.
– Hừ. Tiếng hừ lạnh truyền tới, rất nhanh đã đổi thành đắc ý:
– Đồ xấu xa, tại sao cậu không đi dạo phố cùng tình nhân? Nghe giọng điệu gian xảo tựa như tiểu hồ ly Hướng Nhật giật mình, nghĩ đến việc Từ Trân gọi cho Tô Úc, nói rằng có khách hàng nữ muốn gặp.
– Chẳng lẽ là cô bày ra để gọi nàng đi? Hướng Nhật suy đoán rất nhanh, chả trách mà trùng hợp như vậy, trước đó đã gọi điện, Tô Úc biết hôm nay đi dạo cùng mình nên chắc chắn là đã dặn dò, có lẽ Từ Trân cũng sớm đã biết, hôm nay có việc riêng, không tiện bàn công việc…
Mà Từ Trân vẫn bất chấp hậu quả mà gọi tới chỉ sợ là do đối phương tỏ thái độ cứng rắn nên nàng không thể không gọi, mà hợp đồng kia là mối làm ăn rất lớn, đủ để Từ Trân dám mạo hiểm.
– Không sai, là tôi làm. Nhưng nàng phải cảm ơn tôi nữa kìa, tặng cho nàng một mối làm ăn lớn. Cô nàng cười ha hả, dường như rất thích thú. Tuy rằng Hướng Nhật tức giận người quấy rầy hắn và Tô Úc đi dạo phố, nhưng biết là nàng liền cảm thấy khó bắt bẻ:
– Nói đi, mục đích của cô là gì?
– Cũng không có gì, chắc là thấy ai đó ngứa mắt chăng? Câu nói của nàng đầy hàm ý.
– Tôi đổi máy khác gọi, cô chờ một chút. Hướng Nhật gác máy, có người ngoài nên có vài việc không tiện nói. Nhớ kỹ dãy số, dùng điện thoại mình lưu lại rồi ra hiệu cho kẻ kia rời đi. Gã thanh niên như được đặc xá, nào dám ở lại? Vội vàng nổ máy chạy mất tích. Rất nhanh đã nối máy, âm thanh tức giận truyền tới:
– Đồ xấu tính, lại dám cúp máy!
– Này, Hoắc Tây Các, chẳng lẽ cô thích có người ở bên cạnh nghe hai ta tâm tình sao? Hướng Nhật bó tay. Cô nàng cũng hiểu ra, nhưng vẫn hậm hực:
– Tôi có tên, tên khốn kiếp kia đâu?
– Muốn làm gì? Đột nhiên truyền tới giọng cười:
– Tôi chẳng muốn làm gì, chỉ là đang có suy nghĩ.
– Đừng nói là cô thích tôi đấy nhá? Hướng Nhật trêu chọc.
– Cậu nghĩ sao mà bảo tôi hứng thú với cậu? Hướng Nhật cười xấu xa:
– Bày trò để bạn gái tôi rời đi, đây chẳng phải là trò ngu ngốc chỉ có phụ nữ đang ghen mới làm ra sao?
– Tôi ghen? Tôi nói cho cậu biết, đây là tôi đang trả thù… Đúng thế, là trả thù cậu, tối qua dám cường… bạo tôi, đồ đáng chết. Giọng điệu tựa như rít ra từ kẽ răng:
– Tôi cường bạo cô à? Hướng Nhật dở khóc dở cười, hắn nhớ rõ tối qua không khí rất ám muội, làm gì có cường bạo chứ? Mà đến cuối cùng là tư thế nữ trên nam dưới, nói đúng ra là hắn là kẻ bị hại mà?
– Cô có biết nói đạo lý hay không thế? Rõ ràng đó là tiền cược cô trả cho tôi. Mình là đối tượng bị cường bạo nhưng không thể nói ra, nếu không chắc chắn cô nàng kia sẽ điên lên.
– Tôi nói rõ là đưa cậu một trăm triệu nhưng cậu vẫn cứ làm. Giọng điệu trở thành oán hận, oán niệm cực lớn. Hướng Nhật chán chường:
– Chị hai, cho em xin đi, miếng ngon đến miệng thằng đàn ông nào nhịn được? Dù có cho cả tỷ cũng chẳng có tâm là để ý.
– Mặc kệ, dù sao thì tôi cũng sẽ không để cho cậu được yên đâu. Nàng không thèm nói lý lẽ nữa.
– Này, giờ cô ở đâu? Tôi tới tìm. Hướng Nhật nghĩ một chút, đến tìm nàng làm rõ sự việc này vẫn tốt hơn, tránh phiền phức về sau.
– Tôi ở trong phòng cậu. Cô nàng bắt đầu giở giọng gian xảo.
– Trong phòng tôi? Hướng Nhật sửng sốt nhưng rất nhanh đã đoán ra ý nàng.
– Cô ở trong phòng tôi làm gì? Việc nàng làm sao để vào phòng hắn cũng không thèm quan tâm, nếu đại tiểu thư Hoắc gia mà không có năng lực ấy thì Hoắc gia là cái gì?
– Cậu đoán đi. Cô nàng cười gian xảo.
– Hải Dương chi tâm, cô muốn lấy Hải Dương chi tâm của tôi? Hướng Nhật cũng không ngu, rất nhanh đã đoán ra ý đồ của đối phương.
– Xem ra cậu cũng khá thông minh, đúng thế, tôi muốn lấy Hải Dương chi tâm coi như đòi nợ, giờ chúng ta đã thanh toán xong. Nàng đắc ý nói, Hướng Nhật tức mà không thể phát tiết được, đó là đồ hắn tặng Tô Úc, nếu nàng về không thấy, lại nhìn ra chiếc vòng trên cổ cô nàng kia thì biết giải thích ra sao? Tô Úc sẽ đau lòng tới mức nào chứ?
Hướng Nhật thầm mắng một tiếng rồi cúp máy, không thèm quan tâm việc thuấn di bị nhìn thấy, rất nhanh đã về tới, may mắn là hắn vẫn còn nhớ đường. Tới trước cao ốc, thang máy cũng không dùng, hắn thuấn di thẳng theo cầu thang. Lúc tới cửa phòng vẫn chưa tới hai phút. Hắn không tin cô nàng kia chạy nhanh như vậy, có lẽ vẫn ở trong phòng, quả nhiên là thế, lúc Hướng Nhật mở cửa, trong phòng tắm truyền tới tiếng hát, rõ ràng là giọng cô nàng. Hắc hắc, Hướng Nhật thầm đắc ý đóng cửa lại, lặng lẽ lẻn vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm cũng không đóng, chính xác là khép hờ, Hải Dương chi tâm trên cổ nàng phát ra quang mang chói mắt. Ra là tự sướng, Hướng Nhật nghĩ vậy, cô nàng đã dâng mỡ tới miệng mèo, lại còn có chủ ý như thế nữa chứ. Hắn cũng không nghi ngờ việc nàng sẽ mang Hải Dương chi tâm ra khoe khoang trước mặt Tô Úc, nếu đã vậy thì đừng trách anh đây không khách khí. Khẽ ho một tiếng, Hướng Nhật lao vào phòng tắm. Người bên trong đang đùa nghịch Hải Dương chi tâm, đang vuốt ve chiếc vòng đến xuất thuần, đột nhiên nghe âm thanh thì hoảng hốt, lúc thấy Hướng Nhật lại càng kinh hãi, âm thanh run rẩy:
– Cậu, tại sao, tại sao lại về nhanh như vậy?
– Em đoán đi. Hướng Nhật cười xấu xa, câu vừa rồi là nàng đá cho hắn, giờ cũng nên trả lại. Cô nàng không dám nhìn Hướng Nhật, ánh mắt liếc về phía cửa phòng tắm, hiển nhiên là muốn bỏ chạy. Đương nhiên Hướng Nhật không để cho nàng được như ý, khóa cửa phòng tắm lại, chặn trước cửa nói:
– Hoắc Tây Các, em dám trộm đồ của anh cơ đấy.
– Ai trộm của cậu, thứ này vốn là của tôi. Nàng giữ chặt Hải Dương chi tâm trên cổ tựa như sợ Hướng Nhật đoạt mất. Hướng Nhật nhìn từ trên xuống dưới một lượt:
– Em biết cái giá của việc trộm cắp là gì không? Nói xong liền chậm rãi bước tới gần cô nàng. Nàng giật bắn người, vội vàng lùi ra sau, bối rối nhìn Hướng Nhật:
– Cậu muốn làm gì, đừng làm bậy, tôi kêu lên đấy.
– Em kêu đi. Tối qua đã định tắm uyên ương, không ngờ em đi nhanh như thế, giờ cũng đúng lúc, chúng ta cùng hưởng thụ.
– Cậu đừng làm bậy, cùng lắm là tôi trả Hải Dương chi tâm, cậu hãy thả tôi đi. Nàng đã lựa chọn thỏa hiệp, tháo Hải Dương chi tâm ra đặt trên bồn rửa mặt, vật này lúc nào cũng có thể trộm về, nhưng nếu tắm rửa chung với tiểu sắc lang này, không phải việc tối qua với hắn sẽ lặp lại sao?
– Muốn đi sao, em không cảm thấy đã muộn rồi à? Hướng Nhật cười hắc hắc, bắt đầu xả nước vào bồn tắm rồi đứng dậy, nhìn chằm chằm tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Rốt cục nàng đã sợ hãi, tối qua bị tiểu sắc lang này làm cho mệt nhoài, ngủ cả đêm mới khỏe lại, nghĩ đến việc cùng tiểu sắc lang này một lần nữa, cảm giác sợ hãi tràn ngập cõi lòng.
– Tôi, tôi đã trả nợ cho cậu. Nàng hoảng sợ lui vào góc.
– Mặc kệ chuyện tiền cược, hôm nay là em tự tới, lại còn muốn trộm đồ nữa. Hướng Nhật bước tới, nắm tay rồi ôm nàng vào lòng. Cô nàng ra sức giãy giụa nhưng không có hiệu quả, môi bị Hướng Nhật cuốn lấy, quần áo cũng dần giảm bớt, thân thể hoàn mỹ lộ ra trong bồn tắm. Hướng Nhật cũng cởi bỏ quần áo bước vào trong. Bồn tắm khách sạn 5 sao cũng khá lớn, hai người vẫn còn rộng.
– Đồ xấu xa, tôi sẽ tố cáo cậu. Lúc bước vào bồn tắm nàng đã tỉnh táo, nhưng đã muộn, biết rằng không thể thoát khỏi ma trảo của tiểu sắc lang nên cố sức dùng tay đẩy Hướng Nhật ra.
– Em tố cáo cái gì? Hướng Nhật không thèm quan tâm, ôm nàng ngồi vào lòng mình.
– Tố cáo cậu cưỡng bức tối. Rốt cục nàng đã cảm nhật được hỏa trụ tiến vào, vẻ mặt trở nên bối rối.
– Em ám chỉ việc anh đang làm sao? Hướng Nhật cười xấu xa, tách chân nàng ra, bắt đầu xông tới. A!!!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~. Nàng hét lên, ánh mắt dần trở nên mê muội…
– Đưa Hải Dương chi tâm cho tôi. Mặc quần áo chỉnh tề xong, Hoắc Vãn Tình lạnh lùng nhìn tiểu sắc lang đang lười nhác nằm trên giường, trong lòng thầm hận nghiến rằng nghiến lợi, vì cái gì mà mỗi lần đều không thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ?
– Không. Hướng Nhật từ chối, Hải Dương chi tâm để bên cạnh, hắn quyết tâm bảo vệ nó thật tốt, không thể để cô nàng lấy đi nữa.
– Vì cái gì? Tôi đã bị cậu hai lần, chiếc vòng cổ cậu cũng không cam lòng đưa cho tôi sao? Hoắc Vãn Tình tức giận, lúc trước Hải Dương chi tâm để ở chỗ nàng hai năm nhưng không hề chú ý, đến lúc bị tiểu sắc lang mua mất, lại còn tặng cho tình nhân của hắn khiến nàng nhận ra, Hải Dương chi tâm quá mỹ lệ.
– Chiếc vòng cổ này đã có chủ. Hướng Nhật thản nhiên đáp, hắn biết chủ ý của cô nàng, đơn giản là muốn khoe khoang trước mặt Tô Úc, hắn không thể để việc này xảy ra. Thấy Hướng Nhật không quan tâm Hoắc Vãn Tình xúc động muốn cướp lấy, nhưng nghĩ lại liền biết không được, đột nhiên ánh mắt nhìn Hướng Nhật đầy mê hoặc, ngồi xuống giường, lời nói phát ra đến nàng cũng cảm thấy buồn nôn:
– Hải Dương chi tâm có thể cho em không, tối nay em sẽ đến với anh, không đi đâu nữa, sẽ ở cùng anh tới tận hừng đông ngày mai.
– Muốn dùng mỹ nhân kế với anh sao? Hướng Nhật cười khổ, cái này mà nàng cũng nghĩ ra được.
– Anh nói cho em hay, ngoài Hải Dương chi tâm, em muốn thứ nào khác anh cũng sẽ mua cho em.
– Cậu nghĩ rằng tôi không thể tự bỏ tiền ra mua sao? Là đại tiểu thư Hoắc gia, muốn gì mà không được? Đơn giản là nàng thích Hải Dương chi tâm.
– Tôi đi nói cho cô nàng họ Tô kia việc cậu cường bạo tôi.
– Nhanh đi, anh chờ tin tốt của em. Hướng Nhật cũng không để tâm, hắn đã biết sơ sơ về tính tình của cô nàng, nói thế nào nhỉ? Là người có bản tính nguyên thủy nhất của phụ nữ, ghen, nhưng nó tương đối nghiêm trọng, nhưng sự thực về việc ai bị cưỡng bức hắn không dám nói ra.
– Tức chết mất. Hoắc Vãn Tình tức điên lên, lạnh lùng nói:
– Đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nữa. Nói xong liền rời khỏi phòng, để lại tiếng rên rỉ đau đớn của cánh cửa. Hướng Nhật nhìn theo bóng người biến mất sau cửa, hắn cũng cảm thấy mơ hồ, không rõ hiện tại quan hệ với cô nàng họ Hoắc này là gì. Nếu là bạn trai và bạn gái thì tuyệt đối không phải, nếu nói bạn bè bình thường cũng chẳng đúng, cũng đã thân mật tới hai lần, mà trong quá trình đó hai người rất hưởng thụ, bạn bè bình thường không thể như vậy, thậm chí Hướng Nhật còn cho rằng đến lần thứ ba, miệng đối phương vẫn mắng “tôi sẽ tố cáo cậu” nhưng thân thể lại khuất phục trong tay hắn. Quan hệ gì đây? Bạn gái không phải, bạn bình thường cũng không đúng, tình nhân thì chưa thể khẳng định, đại tiểu thư Hoắc gia có thể làm tình nhân của mình sao? Càng nghĩ càng rối, Hướng Nhật không thèm nghĩ nữa, gác nó sang một bên.
Gọi cho Tô Úc, biết nàng còn bận rộn làm việc với khách hàng hắn cũng không quấy rầy, ném di động xuống, đi ngủ, nhưng chưa chợp mắt được bao lâu thì điện thoại lại vang lên, thì ra là cô bé họ Hoắc vừa bỏ đi. Hướng Nhật bất đắc dĩ lắc đầu rồi tiếp máy:
– Cậu xuống dưới, tôi có lời muốn nói. Giọng nữ lạnh lùng truyền tới.
– Xuống đâu? Hướng Nhật đau đầu, địa điểm không nói rõ ràng? Muốn hắn đi đâu đây?
– Chờ cậu ở cửa hàng châu báu. Nói xong nàng liền cúp máy. Thở dài một hơi, đứng dậy mặc quần áo, cũng chẳng rõ nàng chuẩn bị làm ra trò gì nữa. Xuống tầng bảy, Hướng Nhật vào cửa hàng châu báu, La quản lý đang chờ, dường như sớm đã nhận lệnh đưa người vào trong. Hoắc Vãn Tình lạnh lùng ngồi trên bàn làm việc, nữ quản lý cảm thấy không khí có gì đó khó hiểu, cũng không dám nán lại, vội vàng ra ngoài, đóng kín cửa lại.
– Nói đi, em tìm tôi có việc gì? Hướng Nhật ngồi xuống ghế sô pha, lười biếng gác chân lên bàn, có chút phóng đãng, tự tại.
– Trước đó cậu nói, ngoài Hải Dương chi tâm, tôi muốn vòng cổ nào cũng có thể đúng không? Hoắc Vãn Tình nhìn Hướng Nhật.
– Đúng, anh đã nói, nhưng nếu nó không tồn tại trên thế giới này mà em đòi thì rõ ràng là làm khó anh rồi. Hướng Nhật không dại dột gì cho cam, sợ rằng cô nàng gài bẫy mình nên ngăn chặn khả năng tồn tại của nó.
– Được, tôi không làm khó cậu, nhìn đi. Nàng đưa cho Hướng Nhật một quyển sách nhỏ rồi nói:
– Trang 19. Hướng Nhật cầm lấy, nhìn bìa quyển sách, thì ra là danh sách đồ vật của hội đấu giá. Giở tới trang 19.
– Hải Dương chi tâm? Hướng Nhật ngẩn người, sao lại có tới hai Hải Dương chi tâm?
– Thấy rõ chưa, đó là Hỏa Diễm chi tâm. Nàng bất mãn nói:
– Hỏa Diễm… à, ra là thế, bảo thạch không phải màu lam mà là màu hồng. Rốt cục Hướng Nhật đã phát hiện ra điểm khác biệt với Hải Dương chi tâm, vừa rồi liếc sơ qua, thấy hình thù giống như đúc nên còn lầm tưởng, nhìn kỹ một chút, dù từ góc độ kích thước hay vị trí bảo thạch đều giống nhau như đúc, dường như là cybgf một người thiết kế.
– Muốn anh lấy thứ này tặng em sao? Hướng Nhật đã hiểu ý nàng.
– Đúng, cậu đã đồng ý. Hoắc Vãn Tình phát hiện ra Hỏa Diễm chi tâm đều nhờ công của La tỷ đưa tới bản danh sách này, ngày kia tại trung tâm Trung Hoàn có một buổi đấu giá long trọng, cuốn sách này là vật phẩm đấu giá. Nàng cũng tiện tay lật ra, lại phát hiện nó giống Hải Dương chi tâm như đúc nên vội vàng gọi tiểu sắc lang tới.
– Được, anh đồng ý, chỉ là… Đột nhiên Hướng Nhật cười xấu xa:
– Chỉ là cái gì? Thấy vẻ mặt xấu xa của hắn, Hoắc Vãn Tình cảm thấy không ổn, hai lần cười như vậy trước đó cũng là hai lần nàng bị hắn xxoo.
– Cậu đừng mong chuyện đó xảy ra lần nữa. Hoắc Vãn Tình cảnh cáo.
– Nghe anh nói cái đã. Hướng Nhật vỗ tay.
– Em nghĩ đi, Hải Dương chi tâm là anh tặng bạn gái, vậy nên lấy danh nghĩa gì tặng Hải Dương chi tâm cho em đây?
– Không cần biết danh nghĩ gì, cậu tặng tôi là được rồi. Hoắc Vãn Tình không chịu thua kém.
– Vậy thì không được, nhất định phải có danh nghĩa. Hướng Nhật nghiêm túc:
– Hay là em làm bạn gái anh đi?
– Cậu điên rồi sao? Cậu đã có bạn gái. Hoắc Vãn Tình trừng mắt.
– Không phải chỉ có một, em vẫn có thể. Hướng Nhật cười vô sỉ. Hoắc Vãn Tình cầm ấm trà La tỷ vừa pha, chỉ hận không thể đập lên đầu hắn:
– Biến, cậu cút ngay cho tôi! Tôi không muốn thấy cậu nữa! Hướng Nhật vội vắt giò lên cổ mà chạy, tiện tay cầm theo cuốn sách kia. Đứng chờ một lát thang máy đã tới. Hướng Nhật bước vào cũng không chú ý người bên trong, lấy cuốn sách ra đọc, đã là hội đấu giá thì cũng có rất nhiều thứ đáng coi. Hắn muốn xem có thể tìm ra bảo bối cực phẩm giống Hồng Long như lần ở Mỹ trước đó hay không.
Hồng Long?
Hướng Nhật trợn mắt, trong cuốn sách lại có Hồng Long, đúng thế, là Hồng Long, giống hệt như cái trong tay hắn. Đây, điều này sao có thể được? Lại có tới hai Hồng Long? Tạo hình như đúc, từ chiếc trâm vàng tới viên bảo thạch màu hồng kia, cả dấu hiệu đặc thù là tản ra lam quang cũng là có một không hai. Chẳng lẽ có kẻ trộm Hồng Long của mình, mang tới Hồng Long đấu giá? Đây rõ là chuyện cười, Hồng Long hắn mang bên người, vật quan trọng như vậy sao có thể đặt ở nơi khác? Còn tác dụng phụ mà Phạm Thải Hồng nhắc tới Hướng Nhật cũng coi khinh, lâu như vậy mà lông vẫn chẳng mất một sợi, sợ cái gì? Có lẽ là bà điên kia hù dọa. Nếu không phải là thang máy, khó giữ việc bí mật bị lộ ra Hướng Nhật đã muốn so sánh cẩn thận. Đọc kỹ giới thiệu trong sách, vật này không gọi là Hồng Long mà là Nhất Diệp Trâm. Ngoài ra thì tất cả đều giống Hồng Long, cũng là Nhất Diệp Trâm mà nữ hoàng Võ Tắc Thiên sử dụng, truyền thuyết có thể cải lão hoàn đồng cùng mà lực giữ mãi tuổi thanh xuân. Hướng Nhật kinh hãi, Nhất Diệp Trâm, chỉ khác cái tên còn tất cả mọi thứ đều y hệt Hồng Long.
Hồng Long thật sự đang ở trên tay hắn, Hướng Nhật cũng đã thử qua, hắn từng là “người bị hại” nên không thể nào là giả. Nếu Hồng Long trên tay hắn là thật, vậy Nhất Diệp Trâm giống Hồng Long như đúc là gì? Có phải là thật không? Hướng Nhật nghĩ mãi không ra, tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ Hồng Long có thể chế tạo hàng loạt? Có một việc Hướng Nhật dám khẳng định, dù không có Hỏa Diễm chi tâm hắn cũng phải đi hội đấu giá này một chuyến, dù Hồng Long hay Nhất Diệp Trâm là thật, hoặc quan hệ thế giữa chúng ra sao hắn đều phải làm rõ. Bên trong thang máy đã có thêm vài người. Hướng Nhật đứng ở trong, dần dần bị đẩy lùi về phía sau, do bị mê hoặc bởi việc Hồng Long và Nhất Diệp Trâm nên cũng không chú ý. Lúc phát hiện thì đã bị ép vào tận trong góc, thang máy tới tầng 15. Hướng Nhật đang muốn lách ra, dù sao hắn cũng ra ở tầng 17 nhưng hai kẻ thấp giọng dùng ngoại ngữ nói chuyện khiến ý tưởng này của hắn tan biến…
– Buck, chuyện kia khẳng định chứ?
– Dạ, tiên sinh, chúng ta cùng họ đã xác định, thứ đó là thật.
– Bọn họ có điều kiện gì không?
– Không có thưa tiên sinh.
– Tất cả đều không có vấn đề, nhưng chúng ta không có nhiều tiền lắm.
– Tăng sản lượng hàng lên, không tiếc mọi thủ đoạn, trước ngày kia phải có 5 triệu USD.
– Dạ. Thang máy dừng lại ở tầng 15, hai kẻ kia cũng đã ra ngoài. Hướng Nhật trầm tư, hai người này cũng không xa lạ gì, là bạn cũ của hắn, Buck và Hainke, lần trước bị Hướng Nhật chơi một vố. Không ngờ lần này chúng lại tới Hồng Kông làm mưa làm gió, tuy rằng chỉ nghe được một chút nhưng Hướng Nhật khẳng định đối phương có động tĩnh rất lớn, là giao dịch hàng loạt. Việc xác định kia là gì? Mà “bọn họ” là ai? Ngày kia Buck và Hainke làm gì, vì sao lại phải có 5 triệu USD? Hướng Nhật cảm thấy nó có quan hệ với buổi đấu giá kia. Chẳng lẽ đối phương nhắm tới Hồng Long? Hay mục tiêu của chúng vốn là Hồng Long? Và thứ xác định gì đó chính là Hồng Long? Tất cả tạm thời chỉ là suy đoán, xem ra phải chờ ngày kia mới có thể biết đáp án.
Thang máy tới tầng 17, Hướng Nhật vội vàng ra ngoài, về phòng mình, khóa cửa cẩn thận, mở tờ có Nhất Diệp Trâm trong danh sách, vật phẩm đấu giá thứ 25, cũng là cuối cùng. Hướng Nhật lấy Hồng Long ra, đặt bên cạnh cuốn sách, cẩn thận so sánh một chút. Điều khiến hắn thất vọng là vốn muốn tìm ra gì đó khác biệt nhưng rõ ràng Nhất Diệp Trâm giống Hồng Long như đúc, không khác một điểm nào.