Phần 89
– Tôi đưa thằng nhóc về trước! Nàng liếc nhìn em trai mình, đột nhiên nghĩ ra cách trốn tránh đối phương, chỉ cần về nhà thì muốn nàng ra ngoài cũng rất khó.
– Không cần đâu, em trai cô tự về được, tôi có việc cần bàn với cô. Hướng Nhật đánh mắt cho Hoắc Luy Huy. Thằng nhóc kia vội ngoan ngoãn hợp tác:
– Đúng vậy, chị cả, không cần phải đưa em về, em tự đi được. Yên tâm đi, em sẽ không đi lung tung đâu. Nàng tức đến nghẹt thở, thằng ranh này, không thấy chị cả sắp rơi vào tay tiểu sắc lang sao? Có mắt như mù. Nhưng em trai muốn trời đi chẳng lẽ lại đuổi theo? Bó tay, đành đến đâu hay đến đó, trời không tuyệt đường người tốt.
– He he. Hướng Nhật cười đắc ý, chui vào trong xe. Nàng tức giận lườm hắn:
– Giờ đi đâu?
– Tôi ở khách sạn. Hướng Nhật đã tính toán sẵn.
– Hả? Thân thể nàng run rẩy, vội vàng tìm lý do từ chối:
– Hay chúng ta đi ăn khuya đã, tôi hơi đói bụng rồi.
– Ăn khuya, mới được bao lâu chứ? Hướng Nhật tỏ vẻ khó chịu:
– Đi khách sạn trước đã, chỗ tôi ở là khách sạn 5 sao, ăn khuya cũng có mà? Cô muốn ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề, tôi mời! Hai câu này của Hướng Nhật nói ra cực kỳ hợp tình hợp lý. Nàng khóc không ra nước mắt, tiểu sắc lang này tính thật hay. Đột nhiên nàng cảm thấy hối hận vì sự dại dột trước đó, sớm biết tiểu sắc lang có thể dễ dàng thu phục em mình thì cùng lắm chỉ cho hắn sờ mó tí chút thôi, giờ biết làm sao đây?
Trên đường đi, nàng không ngừng suy nghĩ biện pháp đối phó. Đưa tiểu sắc lang về khách sạn rồi tìm lý do bỏ đi? Không được, cách này chắc chắn là không ổn, với sự khôn ranh của tiểu sắc lang này nàng không thể gạt nổi.
Hay là lấy cớ mình đến tháng? Có lẽ tiểu sắc lang sẽ không dã man đến mức làm việc này ở thời điểm ấy chứ? Nàng cũng không dám khẳng định, nhưng nàng vẫn cảm thấy biện pháp này vẫn không đủ an toàn.
Hay là nhân lúc tiểu sắc lang mất cảnh giác đánh ngất, hôm sau nói là hắn đã làm việc đó với mình, hai bên không ai nợ ai nữa.
Ba phương án, dù là từ khả năng gây án đến góc độ giải quyết hậu quả nàng đều nghiêng về phương án thứ ba, cách cuối cùng là hoàn hảo nhất, không lưu lại hậu hoạn. Được! Quyết định vậy đi. Nghĩ xong nàng cũng không cảm thấy lo lắng nữa, tốc độ xe cũng giảm xuống. Lan Quế Phương cách khách sạn Hướng Nhật ở không xa, nàng là dân địa phương nên quen đường. Lại một lần nữa vào bãi đỗ xe khách sạn, theo Hướng Nhật đi thang máy tới tầng 17.
Hướng Nhật lấy chìa khỏa mở cửa, sợ bị Tô Úc ở bên cạnh phát hiện dẫn theo phụ nữ về nên động tác cực kỳ nhanh lẹ, mở cửa xong liền kéo cô nàng vào, tiện tay khóa trái cửa luôn.
Nàng không biết hắn lo lắng phòng bên cạnh nghe thấy liền quy cho hắn là tiểu sắc lang háo sắc nên càng thêm sợ hãi, kế hoạch tính toán cẩn thận cũng quên ráo, vội vàng thoát khỏi tay Hướng Nhật tránh ra xa:
– Cậu, cậu, cậu đừng lại đây… – Giờ sao? Yêu cầu của cô tôi đã làm, đã dạy “ngoan” em trai cô, đã tự kiểm chứng rồi, chẳng lẽ giờ lại đổi ý? Hướng Nhật cũng không quá háo sắc, nhưng trước đó cô nàng đắc ý nói ra, giờ tỏ vẻ không muốn làm hắn có chút khó chịu. – Tôi, hôm nay tôi đến kỳ… Nàng hoàn toàn đã quên phương án phủ nhận trước đó mà lùi lại theo bản năng. – Đúng lúc như vậy à? Hướng Nhật cũng không tin lời nàng, giờ hối hận thì đã muộn rồi. – Dù đến tháng tôi cũng muốn. Đương nhiên lời này là giả, Hướng Nhật còn chưa biến thái tới mức đó, nói ra chỉ để dọa cô nàng và cho thấy thái độ kiến quyết của mình mà thôi. Quả nhiên là tiểu sắc lang vô nhân tính! Nghe Hướng Nhật nói xong cô nàng hận nghiến răng nghiến lợi, biến thái, cầm thú, vô nhân tính!
Được, nếu ngươi đã biến thái thì ta đánh cho lăn quay luôn, cái này đừng tránh ta, muốn trách thì trách tại mình xấu xa như vậy. Nàng xốc lại tinh thần một chút, đảo mắt chung quanh một vòng muốn tìm vật gì đó vừa tay, tốt nhất là đánh cho tiểu sắc lang này gục đến hôm sau mới tỉnh lại. – Cô tìm gì thế? Hướng Nhật thấy ánh mắt nàng đảo lung tung liền đoán ra có lẽ nàng đang muốn muốn làm liều. – Không, chẳng tìm gì cả. Nàng lắc đầu, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt đáng thương nói:
– Chuyện này có thể thư thư vài ngày được không? Tôi còn chưa chuẩn bị tốt, cũng không thể…
– Không được! Hướng Nhật cự tuyệt, vài ngày nữa hắn phải về, mà giờ nàng mà không hợp tác thì vài ngày nữa càng không có hy vọng.
– Cậu… Nàng trừng mắt, thấy hắn không hề động lòng thì chỉ biết giận dữ cùng hối hận.
– Đúng rồi, hỏi cô một chút, có phải là nửa năm nay cô không tăm hay không? Đột nhiên Hướng Nhật cô nàng một vấn đề kỳ lạ.
– Có cậu mới nửa năm chưa tắm, tôi có thói quen chạy bộ mỗi sáng, chạy xong liền về tắm rửa. Nàng trừng mắt nhìn Hướng Nhật bất mãn nói. Một cô gái bị nghi ngờ về thói quen sạch sẽ là việc tuyệt đối không thể tha thứ, đương nhiên nàng phải hung hăng phản bác.
– Vậy là ổn rồi. Hướng Nhật cười xấu xa, bước tới gần bế nàng lên.
– Cậu làm gì? Không muốn… Nàng kinh hãi giãy giụa trong lồng ngực Hướng Nhật đồng thời cũng hiểu ra dụng ý trong lời nói của hắn, sớm biết vậy thì đã nói mười năm nay chưa tắm cho rồi.
– Thực ra trong lòng cô cũng không hề kháng cự nếu không sẽ chẳng theo tôi về khách sạn. Hướng Nhật thì thầm vào tai nàng. Thân thể cô nàng run rẩy, lời tiểu sắc lang đánh đúng tâm lý nàng, nếu thực kháng cự thì sẽ không theo hắn về khách sạn. Chẳng lẽ mình cũng mong chờ thời khắc này?
Không! Không đúng! Tiểu sắc lang này dùng thủ đoạn đê tiện dụ mình tới, giờ còn nói mát như vậy đúng là vô nhân tính… Rốt cục nàng đã không thể nghĩ nữa bởi Hướng Nhật đã ôm nàng vào phòng, ném nàng xuống chiếc giường to lớn kia. Vừa được tự do nàng liền lui lại, ôm chăn che trước ngực mình, cảm giác bối rối, sợ hãi, bất an tràn ngập cõi lòng nhìn hắn:
– Cậu, cậu đừng làm bậy, tôi, tôi báo cảnh sát đấy.
– Tôi hỏi thực nhé, cô có nắm rõ tình hình thực tế không? Hướng Nhật dở khóc dở cười.
– Thực tế cái gì, tôi báo cảnh sát. Nàng run rẩy đáp.
– Tôi không nói chuyện báo cảnh sát, tôi nói là dù có sợ hãi cũng phải làm cho đúng, chẳng có chút kinh nghiệm gì cả. Hướng Nhật khinh thường nói. Nàng hoảng đến mức nước mắt đã rơi lã chã, như vậy còn chưa thật sao? Thế nào mới là thật đây? Chẳng lẽ khóc thét lên hô cứu mạng mới đúng à?
– Cởi quần áo đi. Hướng Nhật bước lên giường nhìn nàng nói.
– Không cởi! Nàng mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn, thực ra trên người nàng cũng không nhiều quần áo, ngoài chiếc váy dài thì chỉ còn nội y mà thôi.
– Tôi giúp cô. Hướng Nhật tới bên cạnh nàng, mỹ thực trước mắt hắn sẽ không bỏ qua, mà cũng không phải hắn ép buộc, nếu nàng không thách thức thì hắn cũng không làm như vậy.
– Cậu đừng lại đây, tôi, tôi cắn! Nàng nhe răng ra. Hướng Nhật thở dài, xem ra không mạnh mẽ là không xong. Lôi chiếc chăn trong ngực nàng ra, Hướng Nhật bế nàng đặt lên trên rồi hắn đè lên trên. Cô nàng không giờ giơ nắm tay nhỏ bé đấm loạn lên ngực hắn.
– Em cho rằng nó có tác dụng sao? Hướng Nhật dở khóc dở cười, đến lúc này dãy dụa là vô ích. Bàn túm chặt bộ ngực khiến thân thể nàng run lên, lúc này bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn, không còn dùng nhiều sức nữa.
– Thực ra em cũng rất muốn đúng không? Hướng Nhật cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại, nàng lắc đầu liên tục, cũng không rõ là do ý niệm chôn sâu trong lòng bị hắn vạch trần là vì lần đầu tiên thân mật với đàn ông mà trở nên như vậy. Hai bờ môi dán chặt vào nhau tựa như chỉ mong hút khô thân thể đối phương. Nàng thở hổn hển, thân thể run rẩy nhưng lý trí vấn còn, đột nhiên đẩy Hướng Nhật ra:
– Không, không được, tôi lớn hơn cậu nhiều lắm, chúng ta không thể. Hướng Nhật ngẩn ra, việc này liên quan gì tới tuổi tác? Mà hôm nay hắn thu tiền thắng cược, dính dáng gì tới tuổi tác đây? Hắn tiếp tục hành động, bàn tay lần sâu vào trong váy nàng để lộ ra nội khố màu hồng.
– A! Cô nàng hét ầm lên. Hướng Nhật liên tục cố gắng rốt cục đã dẹp hết chương ngại vật. Nàng dùng tay chắn trước ngực mình, hai chân khép chặt lại. Đáng tiếc là không thể nào ngăn cản việc Hướng Nhật tách hai chân mình ra.
– Chờ đã, tôi hối hận rồi, tôi hứa cho cậu 1 triệu, hay buông tha tôi đi. Cảm giác thân thể nóng như lửa, nàng bắt đầu cầu xin.
– Không thể, dù em cho tôi 10 triệu tôi cũng không đổi ý. Hướng Nhật nói xong liền hung hăng tiến vào.
– A… Nàng đau đớn hét lên, nhắm chặt mắt lại. Rốt cục nàng đã tự cảm nhận, trước đó cho rằng tiểu sắc lang không thể làm chuyện xấu, giờ chính bản thân nàng đang cảm nhận độ mạnh yếu của chuyện xấu hắn làm.
Chỉ là sự thật này có cái giá quá đắt, phải dùng lần đầu tiên của nàng để đổi. Nàng bị một tiểu sắc lang nhỏ hơn mình vài tuổi cướp đi lần đầu tiên, đột nhiên Hoắc Vãn Tình khóc lớn, đêm lặng lẽ trôi qua.
Hướng Nhật xuất thần nhìn lên trần nhà. Người bên cạnh sớm đã rời đi, nhưng hương thơm vẫn còn thoang thoảng ở bên. Rốt cục hắn đã biết tên nàng, Hoắc Vãn Tình, một cái tên rất thơ mộng. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu một điều, từ nay về sau, hai bên không ai nợ ai.
Thời tiết ngày mai rất đẹp! Nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, Hướng Nhật nghĩ vậy. Sáng sớm hôm sau, hắn bị Tô Úc hưng phấn cả đêm đánh thức. Tuy rằng hơi buồn ngủ nhưng hôm qua đã hứa đưa nàng đi dạo phố nên không thể nằm ườn ra nữa. – Ông chủ, xấu hổ quá, sớm vậy đã gọi anh dậy. Tối qua Tô Úc không ngủ được mấy nhưng lúc này tinh thần rất phấn khởi, không hề có chút uể oải, đúng là “gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái”. – Đâu có, anh cũng đang chuẩn bị. Đương nhiên Hướng Nhật cũng không thể nói mình đang lười, nếu làm vậy sẽ khiến Tô Úc cả nghĩ. – Em đã gọi bữa sáng rồi, ăn trong phòng luôn sao? Tô Úc đã chuẩn bị hết thảy, nàng chỉ hận không thể lập tức cùng ông chủ đi dạo phố. Tưởng tượng ra cảnh hai người tay trong tay tựa như ước hẹn tim nàng đập càng lúc càng nhanh. Ăn sáng xong, hai người ăn mặc chỉnh tề xong liền đi thang máy xuống dưới.
Thang máy dừng ở tầng 7, đột nhiên Hướng Nhật kéo Tô Úc ra ngoài. – Ông chủ, chúng ta… Tô Úc cảm thấy khó hiểu, trong kế hoạch định sẵn không hề có tầng 7. – Không phải hôm qua Từ Trân giới thiệu ở đây có tiệm châu báu nổi tiếng sao? Chúng ta đi vào, thích cái nào anh tặng em. Hướng Nhật mỉm cười. – Rất, rất đáng giá… Trống ngực Tô Úc càng lúc càng nhanh. – Đi nào, mau qua xem. Hướng Nhật liền dắt tay nàng đi vào. Tiệm châu báu có treo tấm biển lớn, “Lệ Hoa châu báu” cực kỳ nổi bật. Tuy rằng hôm qua có cướp nhưng tang vật đã lấy lại coi như không tổn thất gì, việc này khiến chủ tiệm châu báu cười sái quai hàm, không ngớt lời cảm ơn cảnh sát Hồng Kông trợ giúp.
Hôm nay khách đến khách ùn ùn kéo đến, thời gian vẫn còn sớm những đã có không ít người. Đại gia đi cùng chân dài, nhưng mỹ phụ mặc trang phục lộng lẫy, cũng không ít những đôi nam nữ mặc trang phục bình thường tới thưởng thức.
Đương nhiên chỉ cần đến đây mọi người đều bình đẳng, ít nhất thì ngoài mặt những nhân viên bán hàng không hề có thái độ trễ nải dù khách không mua hàng, tuyệt đối không hề có biểu hiện mất kiên nhẫn.
Hướng Nhật cùng Tô Úc bước vào liền được một nữ nhân viên mặc đồng phục màu đỏ của cửa hàng tiếp đón. Hướng Nhật nói phải xem trước nên bảo nữ nhân viên không cần đi theo. – Ông chủ, anh muốn mua trang sức tặng ai à? Tô Úc đứng bên cạnh khẽ hỏi, tuy rằng nàng cũng muốn ông chủ chọn mua cho mình vật gì đó nhưng việc này khó mà như mong đợi. – Ừm. Hướng Nhật gật đầu, lại sợ Tô Úc buồn lòng liền nói:
– Em thích gì cũng được, đừng khách sáo, dù là bao nhiêu tiền anh cũng tặng em. Lời Hướng Nhật vừa dứt thì người bên cạnh cũng nghe thấy, quay sang châm chọc:
– Khẩu khí thật lớn! Bên cạnh là một gã trung niên cùng một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dáng thằng cha bụng phệ này không tệ, do tuổi tác tăng dần thì bụng cũng phình ra, da cũng trắng bệch đi, hói đến phát kinh. Với hình dáng này dù mặt mũi không tệ nhưng không có tiền thì chẳng người phụ nữ nào bám lấy. Kẻ này dùng tiếng phổ thông thuần thục xem ra cũng từ trong nước đến đây mua sắm.
– Hình như tôi không biết anh. Hướng Nhật ghét nhất là những kẻ tưởng mình là bố đời, những kẻ trưởng giả học làm sang, hơn cả là loại người thích chõ mồm thối vào chuyện của người khác.
– Anh bạn nhỏ cũng là người trong nước à? Lần đầu tới đây sao? Gã trung niên khinh thường nhìn Hướng Nhật, ánh mắt dán chặt lên người Tô Úc khiến cô gái bên cạnh hắn bất mãn, nhưng nàng ta cũng không dám tỏ thái độ, chỉ biết hung hăng liếc Tô Úc.
– Đúng vậy. Hướng Nhật gật đầu, cũng muốn nghe thử xem gã nhà giàu mới nổi này nói được lời gì hay ho.
– Vậy thì khó trách được, anh bạn nhỏ lần đầu tới đây khẳng định là chưa nghe qua nơi này có trấn điếm chi bảo. Gã trung niên chậm rãi nói, nhìn Tô Úc Bằng vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
– Trấn điếm chi bảo? Hướng Nhật cười nhạt, còn tưởng là cái gì. Nếu cửa hàng châu báu không có trấn điếm chi bảo thì làm sau đáp ứng nhu cầu khách hàng? Cửa hàng châu báu Lệ Hoa có danh tiếng ở Hồng Kông cũng không ngoại lệ, chỉ là giá trị của trấn điếm chi bảo rất cao mà thôi.
– Không sai, là một chiếc vòng cổ 1 triệu USD! Để nhấn mạnh lời mình nói, hắn giơ ngón tay về phía Hướng Nhật khi thốt lên “1 triệu USD”.
– 1 Triệu? Cô gái bên cạnh kinh hãi, ánh mắt sáng như đèn pha ô tô.
– 1 Triệu sao? Cũng có chút đáng giá. Hướng Nhật thản nhiên nói, đương nhiên cũng hơi quý giá mà thôi. Lúc trước hắn chộp được chiếc trâm ở Mỹ giá gấp đôi chiếc vòng cổ này. Gã trung niên muốn chơi đều Hướng Nhật, mỉm cười nói:
– Không phải anh bạn nhỏ nói bạn gái thích thì bao nhiêu tiền cũng mua sao? Nếu nàng thích chiếc vòng này thì thế nào?
– Đương nhiên tôi sẽ mua tặng nàng. Hướng Nhật đáp, vòng cổ 1 triệu USD đã là gì, dù 10 triệu USD hắn vẫn cảm thấy chưa xứng với Tô Úc.
– Ha ha. Gã trung niên cười ha hả, hắn liệt Hướng Nhật vào hàng người bốc phét thông thiên, 1 triệu USD, thằng nhóc này đào đâu ra? Hắn tưởng mình là ai? Lại nhìn sang Tô Úc bên cạnh Hướng Nhật thầm tiếc rẻ, buồn cho đại mỹ nữ, xinh đẹp như vậy mà thích thằng ranh này, ai, đáng tiếc!
– Ông chủ, chúng ta sang kia đi. Tô Úc lo lắng cho thể diện của Hướng Nhật liền kéo tay hắn, khẽ nói. Hướng Nhật chưa nói gì thì kẻ ghen tị kia đã mở mồm:
– Nếu anh bạn nhỏ nói vậy hay là tôi bảo quản lý đưa vòng cổ ra nhé?
– Tôi cũng đang có ý này. Hướng Nhật cười nhạt.
– Được! Kẻ kia liền lớn tiếng đáp, trong lòng cũng mong chờ kịch hay, xem ranh con nhà ngươi chịu được đến bao giờ, đến lúc đó thì cô nàng bên cạnh cũng xấu mặt lây. Nói xong gã trung niên liền đi tới nhỏ to gì đó với nhân viên cửa hàng. Nữ nhân viên gật đầu, ánh mắt kinh ngạc đảo qua rồi vội vàng đi tìm quản lý.
Rất nhanh nữ nhân viên cùng một cô nàng chừng ba mươi tuổi bước ra, người này mặc váy bó sát màu trắng tôn lên đường cong hoàn mỹ trên thân thể, đôi chân thon thả cùng đôi giày cao gót tạo thêm cho nàng 10cm chiều cao khiến vóc dáng càng thêm hoàn mỹ.
Trước ngực đeo thẻ quản lý, đầu tiên là tiếp đón gã trung niên kia, dường như hai người có quen biết, sau một hồi nghe kẻ kia khoa chân múa tay liền bước tới trước mặt Hướng Nhật. – Chào tiên sinh, nghe nói là anh muốn mua Hải Dương chi tâm? Nữ quản lý không gọi là đẹp nhưng lại được dang người nóng bỏng, xem ra là dùng son phấn che đi khuyết điểm, ánh mắt gã trung niên bên cạnh ngoài nhìn ngó Tô Úc thì cũng ngẫu nhiên đảo qua thân thể cô nàng, lộ ra dục vọng trần trụi.
Hải Dương chi tâm? Có lẽ là chiếc vòng cổ giá 1 triệu USD kia.
Hướng Nhật lắc đầu:
– Ngại quá, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn xem, cũng không nhất định sẽ mua. Nhìn vẻ mặt gian xảo của kẻ bên cạnh Hướng Nhật khẳng định gã này đã thêm mắm thêm muối gì đó mới khiến quản lý như vậy. Cô nàng nhíu mày, nhìn gã trung niên bên cạnh, cũng không lộ vẻ khiếm nhã, lễ phép nói với Hướng Nhật:
– Được, hai vị muốn xem Hải Dương chi tâm vậy mời sang bên này chờ một chút. Quản lý dẫn hai người Hướng Nhật sang quầy bên cạnh phòng quản lý, nàng đi vào trong, xem ra trấn điếm chi bảo không ở bên ngoài. Gã trung niên cùng cô gái kia cũng đi theo, ánh mắt sáng quắc, hiển nhiên cũng muốn thấy bảo vật giá trị 1 triệu USD trong truyền thuyết.
Rất nhanh nữ quản lý đã đi ra, mang theo một chiếc hòm tinh xảo đặt lên quầy, nàng hít thở một hơi, mỗi lần mở hòm ra đều vậy, bởi lẽ nàng cần ngăn cản sự hấp dẫn của trân bảo này với bản thân.
Nắp hòm nhẹ nhàng mở ra, Hải Dương chi tâm rốt cục đã xuất hiện trước mắt. Ở chính giữa là chiếc vòng cổ lóe lên quang hoa chói mắt, dây chuyền bằng bạc đính một viên bảo thạch màu lam cực lớn, trên viền bảo thạch còn được khảm mười viên đá nhỏ khiến phát thạch phát sáng càng thêm chói mắt. – Hải Dương chi tâm, là Hải Dương chi tâm. Đám người chung quanh cũng bị hấp dẫn, vài người nhận ra liền hô lên. – Đúng là Hải Dương chi tâm. Rất nhanh người trong đại sảnh đã tụ lại. Một số người đã nhìn thấy nhưng vẫn không kiềm chế nổi, dù chỉ nhìn thấy cũng đã thấy thỏa mãn.
Ánh mắt tham lam của gã trung niên dán chặt lên chiếc vòng cổ, cô gái bên cạnh hắn cũng si mê nhìn ngắm không hề lơi là một giây phút nào khỏi Hải Dương chi tâm. – Tô Úc, thích chứ? Hướng Nhật không hề bị Hải Dương chi tâm hấp dẫn, trong mắt hắn vật này chỉ đẹp mà thôi, cũng không có giá trị là mấy. Nhưng hắn biết thứ này có lực hấp dẫn đối với không biết bao nhiêu cô gái, mấy cô nàng này thích những thứ long lanh chói mắt, đam mê hệt như sinh vật trong truyền thuyết vậy(Đàn bà là con cháu của long tộc)
Nghe Hướng Nhật hỏi vậy, Tô Úc liền rời ánh mắt khỏi Hải Dương chi tâm, khẽ lắc đầu. Hướng Nhật thở dài, nàng luôn nghĩ cho hắn, bản thân là người có tiền nhưng vẫn ngốc nghếch như vậy… – quản lý, gói lại, tôi lấy cái này. Hướng Nhật mỉm cười nói. – Anh, anh lấy? Nữ quản lý sửng sốt, dường như còn tưởng mình nghe lầm, đây là vòng cổ trị giá 1 triệu USD, 1 triệu USD, không phải vài xu. Phải biết rằng Hải Dương chi tâm đặt trong cửa hàng 2 năm, tuy rằng nhiều người thấy qua, phần lớn đều thích nhưng lại bị giá trên trời của nó dọa sợ.
Nàng còn tưởng Hải Dương chi tâm không thể bán, không ngờ lần đầu tiên thấy một người trẻ tuổi như vậy… không ngờ lại là người đến mua. Hướng Nhật không nói nhảm, lấy chiếc thẻ hoàng kim đưa cho nữ quản lý.
Ánh mắt nữ quản lý lộ rõ sự khiếp sợ, thẻ hoàng kim đương nhiên nàng biết. Là thật, nàng không hề nghe lầm, người trẻ tuổi này thực sự muốn mua Hải Dương chi tâm. Đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác không đành, bởi bán Hải Dương chi tâm ra nàng sẽ không còn cơ hội thưởng thức nữa.
Nhưng thế nào đi nữa thì đây cũng là vụ làm ăn lớn nhất trong hai năm, nữ quản lý vội vàng sai nhân viên đi lấy đồ, nàng thì tự mình đóng gói Hải Dương chi tâm. Lại nhìn Tô Úc bằng ánh mắt ghen tị, người này thực là số hưởng, chằng những có người đàn ông trẻ tuổi lại còn có tiền, không như mình, đàn ông toàn loại vừa già vừa xấu, còn keo kiệt nữa chứ.
Người chung quanh cũng bàn tán xôn xao, sợ hãi vì sự quyết đoán của Hướng Nhật, vung tay là 1 triệu USD, cách tiêu tiền này mới đúng là phú hào chân chính. Rất nhiều cô gái tự nhận mình có chút nhan sắc cũng không ngừng ném những tia nhìn nóng bỏng về phía Hướng Nhật, trẻ tuổi, có tiền, quan trọng là rộng rãi, đây đúng là hình tượng tình nhân hoàn mỹ.
– Đắt, đắt quá… Tô Úc không biết tâm tình lúc này của mình là gì, đơn giản là rất hạnh phúc, cực kỳ sung sướng… Ngoài ra nàng không biết dùng từ gì để miêu tả. – Không đắt chút nào, dù mua hết châu báu ở đây anh vẫn thấy chưa xứng với em kìa. Hướng Nhật nói đơn giản nhưng cực kỳ thâm tình. Tô Úc không thể kiềm chế được tình cảm của mình liền chủ động nhào tới trao nụ hôn cho hắn. Hướng Nhật giật mình nhưng nhanh chóng hiểu ra, vội vàng ôm lấy Tô Úc hôn tới.
Chung quanh truyền tới tiếng vỗ tay, dù thế nào cũng phải chúc phúc cho đôi tình nhân này. Chỉ là rất nhiều người hận không thể đóng vai chính, như vậy mới thực tuyệt với(Mềnh cũng đang chờ sao băng) – Tối em tới phòng anh nhé? Rời khỏi vòng tay Hướng Nhật, Tô Úc thì thầm vào tai hắn. Thấy ánh mắt mong chờ của nàng, Hướng Nhật hơi do dự rồi gật đầu, hắn thể tiếp tục làm ngơ trước tình cảm sâu đậm của nàng. Thấy hắn gật đầu, gương mặt Tô Úc ửng hồng, xấu hổ nhưng sự hưng phấn và hạnh phúc còn nhiều hơn cả.
Đương nhiên Hướng Nhật cũng không mua gì thêm, đã xác định quan hệ với Tô Úc mà còn mua đồ cho những cô nàng khác chẳng phải sẽ khiến nàng mất vui sao? Hắn quyết định tạo cho Tô Úc kỷ niệm đẹp nhất chứ không phải là sự lo lắng xen lẫn tiếc nuối. – Chúng ta đi nào. Tô Úc giật mình. – Không phải anh… – Không, đột nhiên anh muốn đi dạo phố. Hướng Nhật lấy cớ. Tô Úc hiểu ý hắn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, thân thể dán chặt vào hắn. – Tiên sinh, đã gói kỹ, đây là giấy tờ của ngài, chân thành cảm ơn. Nữ quản lý làm xong tất cả, trao lại thẻ cùng chiếc hộp tinh xảo và giấy chứng nhận cho Hướng Nhật. Tuy rằng nàng đã qua tuổi mộng mơ nhưng vẫn cực kỳ hâm mộ Tô Úc.
Hướng Nhật đưa chiếc hộp cho Tô Úc, hai người đang chuẩn bị rời đi thì nữ quản lý nhận điện thoại xong liền chặn lại:
– Mong tiên sinh cùng tiểu thư thứ lỗi, bởi các vị là khách hàng lớn nhất của chúng tôi trong hai năm vừa qua nên ông chủ tôi có lời mời.
– Hả? Hướng Nhật sửng sốt, có lẽ đối phương muốn đầu tư lâu dài, mình bỏ ra 1 triệu USD mua chiếc vòng cổ, chỉ cần không ngu thì ai sẽ bỏ qua cơ hội này chứ? Nhưng Hướng Nhật không có hứng thú với loại thương nhân này, đang muốn từ chối lại quay sang hỏi Tô Úc:
– Em muốn gặp chút không? Tô Úc cũng muốn thấy mặt đối phương, cũng không biết nên làm gì, nàng đang muốn nhanh chóng cùng hắn đi dạo phố, nhưng thấy sự cầu xin của nữ quản lý lại mềm lòng:
– Gặp cũng được.
– Được rồi, gặp một chút. Hướng Nhật gật đầu, vì Tô Úc hắn sẽ bỏ chút thời gian cho gã thương nhân rảnh hơi kia. Nữ quản lý mừng rỡ, mời hai người vào phòng quản lý, mời trà xong liền nói:
– Thực xấu hổ vì làm tốn thời gian của các vị, ông chủ chúng tôi sẽ tới rất nhanh. Tô Úc lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn chiếc hộp. Hướng Nhật thấy nàng thích liền đề nghị:
– Hay lấy ra đeo thử một chút?
– Ở đây? Tô Úc nhăn mặt, bên cạnh còn có người, như vậy hơi giống khoe khoang.
– Đúng vậy, tiểu thư, tôi cũng mong được chiêm ngưỡng. Nữ quản lý liền vun vào. Hướng Nhật mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ra, nữ quản lý nhìn thấy liền cảm thấy có chút đau lòng, đây là sự quyết tâm rất lớn của nàng. Chiếc vòng cổ chói mắt xuất hiện khiến sự hô hấp của nữ quản lý đình trệ, Tô Úc cũng nín thở.
– Anh đeo giúp em. Hướng Nhật nhẹ nhàng đeo nó lên cổ nàng. Do muốn đi dạo phố với hắn nên Tô Úc ăn mặc rất cẩn thận, thêm vào chiếc vòng cổ tinh mỹ này càng thêm phần diễm lệ, vẻ đẹp khiến người khác chỉ dám ngưỡng vọng.
– Có đẹp không? Gò má Tô Úc ửng hồng càng thêm phần hoàn mỹ.
– Anh bị em bỏ bùa mất rồi, đời này trốn không thoát được. Đã xác định quan hệ với Tô Úc nên Hướng Nhật nói chuyện cũng lớn mật hơn, không còn cố kị nữa. Nữ quản lý cũng bị vẻ đẹp của Tô Úc làm thất hồn lạc phách. Hiển nhiên nàng không ngờ Hải Dương chi tâm mang trên người đối phương lại càng thêm phần lộng lẫy như vậy. Tô Úc nghe Hướng Nhật nói càng thêm ngượng ngùng nhưng cũng cảm động, lại chuẩn bị dâng lên bờ môi ngọt ngào.
Người tới đã phá hỏng không khí, tiếng cửa mở vang lên, giọng nữ truyền tới:
– La tỷ, người mua Hải Dương chi tâm ở đâu… Lời nói bị ngắt giữa chừng, cô nàng nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt kinh ngạc, cả hai cùng thốt lên:
– Là cô?(Là anh?)Hướng Nhật cười khổ, người tới lại là Hoắc Vãn Tình, tối qua nàng trao thân cho hắn, không ngờ nàng lại là chủ cửa hàng châu báu này.
– Hoắc tổng, cô quen vị tiên sinh này? Nữ quản lý cũng bất ngờ, không tưởng tượng được sếp mình lại biết người mua Hải Dương chi tâm. Nhưng ngẫm lại thì Hoắc tổng xuất thân từ đại gia tộc, có lẽ người mua cũng vậy, hai người quen cũng không có gì lạ.
– Đây là người mua Hải Dương chi tâm? Hoắc Vãn Tình nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khó tin, đột nhiên thoáng nhìn qua chiếc vòng trên cổ người con gái bên cạnh hắn, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.
– Làm sao, tôi mua thì có vấn đề gì à? Hướng Nhật nhìn nàng cười nói.
– Không thành vấn đề. Gương mặt Hoắc Vãn Tình tái đi, là thị uy với mình sao? Hôm qua vừa lấy đi lần đầu tiên của mình, hôm nay lại mang bạn gái tới, còn đem Hải Dương chi tâm tặng cho nàng nữa chứ. Hoắc Vãn Tình nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trầm xuống.
– Hoắc tổng, cô làm sao vậy, hay là thân thể không khỏe? Nữ quản lý kinh hãi, đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt dọa người như vậy của sếp mình.
– Không sao cả, tôi ổn. Sắc mặt Hoắc Vãn Tình dần trở nên khá hơn, nghĩ lại thì nàng và tiểu sắc lang này không có quan hệ gì, còn việc kia cũng là do mình đánh cuộc thua, đó cũng coi như là tiền cược.
– Hoắc tiểu thư, giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Tô Úc. Hướng Nhật thấy Tô Úc biến sắc, xem ra nàng đã hiểu lầm nên vội lấp liếm.
– Chào cô! Tô Úc đưa tay qua, nụ cười hạnh phúc lại hiện diện trên khuôn mặt.
– Chào chị, chị rất đẹp! Hoắc Vãn Tình đáp, dù tối qua là thua cược nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
– Cảm ơn! Tuy rằng cảm thấy đối phương có dính dáng gì đó tới Hướng Nhật, nhưng người ta khen mình nên nàng cũng lễ phép đáp lại.
– Không có gì! Hoắc Vãn Tình đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, hiển nhiên căm hận kẻ hắn thấu xương.
– Khụ khụ, không có gì để nói thì chúng tôi phải đi trước! Hướng Nhật ho khan, hắn không muốn ở lại thêm, chỉ sợ Hoắc Vãn Tình nói gì đó khiến Tô Úc nghi ngờ thì khổ.
– Đi thong thả, không tiễn! Hoắc Vãn Tình cực kỳ khó chịu, nêu sớm biết hắn là người mua Hải Dương chi tâm thì nàng đã không đến… Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng vẫn sẽ đến để xem tiểu sắc lang này tặng Hải Dương chi tâm cho ai!
– Ông chủ, anh quen Hoắc tiểu thư à? Rời khỏi cửa hàng, Tô Úc cất chiếc vòng cổ đi, vật lóa mắt này dùng khi đi dạo phố không thích hợp cho lắm, nhất là nó có thể kéo phiền toái đến.
– Từng gặp một lần, trước kia nàng đánh cuộc thua anh nên không phục cho lắm, nhìn anh không vừa mắt. Hướng Nhật giải thích.
– Khó trách, em thấy nàng chỉ muốn nuốt sống anh. Tô Úc mỉm cười, xem ra là mình cả nghĩ.
– Đi nào, chúng ta đi dạo phố. Nhưng mà trước khi đi nên cất mấy thứ cồng kềnh này đã. Hướng Nhật chỉ chỉ chiếc hộp chứa Hải Dương chi tâm. Tô Úc gật đầu, mang thứ này dạo phố thực phiền toái, lỡ mà đánh mất thì không dám tưởng tượng nàng sẽ điên cuồng tới mức nào. Trong cửa hàng, Hoắc Vãn Tình trầm mặc ngồi trên ghế quán lý, cơn giận vẫn chưa tiêu. Hỗn đản, tiểu sắc lang, làm chuyện đó với mình xong rồi phủi đít sạch trơn. Giờ còn dẫn theo người khác.
– La tỷ! Hoắc Vãn Tình gọi nữ quản lý.
– Hoắc tổng? Nữ quản lý đã nhìn ra gì đó, quan hệ giữa sếp và khách hàng trẻ tuổi kia không đơn giản, nhìn sắc mặt nàng là biết. Nhưng nữ quản lý không ngờ rằng Hoắc tổng và người đó đã xảy ra việc kia.
– Chị ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh. Hoắc Vãn Tình khoát tay.
– Được. Có cần tôi pha một tách Thiết Quan Âm không? Nữ quản lý hỏi.
– Không cần. Hoắc Vãn Tình xua tay, hiển nhiên đã mất kiên nhẫn. Nữ quản lý vội vàng nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài. Cửa đóng lại, Hoắc Vãn Tình vội lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, điện thoại kết nối, âm thanh có chút kinh ngạc:
– Hoắc tiểu thư?
– Tôi muốn anh theo dõi một người, mọi hành động của hắn phải ghi chép lại thật cặn kẽ! Hoắc Vãn Tình lạnh lùng nói.
– Không thành vấn đề, Hoắc tiểu thư, tôi sẽ làm ổn thỏa.