Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Hướng Nhật – Quyển 9

Hướng Nhật – Quyển 9


Phần 86

Ăn một tiệc xong, Từ Trân đưa hai người tới khách sạn 5 sao nghỉ, chiếc xe Merecedes…
– Bez cũng để lại để hai người dạo chơi Hồng Kông. Sáng dậy sớm lại ngồi máy bay xong chưa hề nghỉ ngơi nên Hướng Nhật cảm thấy mệt mỏi, về phòng là khò luôn. Tô Úc thì tinh thần vẫn phấn chấn, chỉ muốn lôi kéo ông chủ đi mua sắm nhưng thấy Hướng Nhật không có ý này nên nàng cũng đành bỏ qua. Gọi điện bảo Từ Trân đưa mình trở lại công ty, chiếc Mercedes để lại cho Hướng Nhật. Làm một giấc quên trời quên đất xong tinh thần Hướng Nhật cực kỳ sảng khoái, rửa mặt xong liền qua gõ cửa phòng Tô Úc, bên trong không có động tĩnh gì, Hướng Nhật đoán rằng Tô Úc đang ở cùng Từ Trân. Cũng không gọi điện nữa, dù sao hai nàng ở cùng nhau thì mình cũng không nên xen vào. Nhìn điện thoại, ba cuộc gọi nhỡ đều của Vương Quốc Hoài. Hướng Nhật bấm máy, rất nhanh đã kết nối:
– Hướng lão đệ, cậu đi đâu mà tôi gọi mãi không được? Giọng Vương Quốc Hoài trần ngập sự kích động, dường như không thể hoãn cái sự sung sướng ấy lại được.
– Vừa ngủ dậy. Hướng Nhật thản nhiên đáp.
– A, thất lễ quá, Hướng lão đệ đi đường vất cả cũng nên nghỉ ngơi cho tốt. Vương Quốc Hoài tiếp lời. Hướng Nhật hỏi:
– Gọi cho tôi có việc gì không?
– Lúc chiều vốn định mời Hướng lão đệ đi ăn mừng một phen, nhưng cậu lại không nghe máy… Chúng tôi ăn mừng rồi, Hướng lão đệ, xấu hổ quá.
– Không việc gì. Nghĩa Tân Xã xong rồi chứ? Hướng Nhật cũng không quan tâm tới việc ăn mừng hay không, cái hắn cần là Nghĩa Tân Xã đi vào dĩ vãng.





– Sau này sẽ không còn nghe tới nó nữa. Vương Quốc Hoài khẳng định.
– Vậy là được rồi.

Bước tới cửa thang máy, Hướng Nhật liền tạm biệt rồi cúp máy. Có hai người đáng chờ, một nam một nữ, nam mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu cũng không đến nỗi khó coi. Nữ mặc một bộ đồ thể dục màu trắng, xinh đẹp động lòng người. Cả hai vẫn còn khá trẻ tựa như cặp vợ chồng mới cưới. Hai người đang thủ thỉ với nhau, thấy Hướng Nhật tới liền liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục chuyên môn nhưng âm lượng cũng giảm đi rất nhiều. Hướng Nhật cũng không thèm quan tâm, hắn không rảnh hơi nghe lén người khác, nhất là những người xa lạ hắn lại càng không hứng thú. Phòng Hướng Nhật ở tầng 17, cả tòa nhà có 36 tầng, muốn xuống cũng phải tốn thời gian. Hướng Nhật vừa cất điện thoại thì đã đến tầng 22. Đợi 1 lúc thang máy dừng lại ở tầng 17. Đôi nam nữ kia thấy cửa mở liền bước vào. Lọt vào mắt Hướng Nhật, ngoài cặp đôi kia thì còn có bốn người. Một gia đình ba người, bố, mẹ cùng với đứa con trai tầm bảy, tám tuổi, còn lại là một người đàn ông to con. Xem ra những người trong thang máy khá sợ kẻ này, kể cả cặp vợ chồng mới cưới kia. Cứ như vậy tạo nên không gian lớn quanh người này, mấy người còn lại chỉ chiếm chừng một nửa diện tích. Hướng Nhật bước thẳng đến chỗ rộng rãi. Hắn biết những người khác sợ cái gì, nhưng hắn lại chẳng quan tâm đến nó. To con thì sao, trong mắt hắn cũng chỉ là người bình thường. Người kia thấy Hướng Nhật bước vào, nhìn hắn một lượt cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, còn nhếch mép bày ra nụ cười thân thiện với hắn. Hướng Nhật cũng đáp trả sau đó cúi gằm xuống nhắn tin. Bởi lâu không quan tâm nên hộp thư thoại đã chật ních, mà dọn sạch cũng không phải là việc hay hớm gì. Thang máy bắt đầu chuyển động, không có tiếng nói chuyện, bầu không khí trầm mặc. Thực ra thì việc này rất bình thường, dù sao ở đây cũng chẳng ai quen ai. Dọn hộp thư xong, Hướng Nhật đang muốn cất điện thoại thì có cuộc gọi tới. Là nữ thư ký Phương Oánh Oánh.

– Tôi hỏi anh đã xảy ra chuyện gì? Vừa bắc máy đã nghe oán khí ngợp trời ùa tới.
– Xảy ra chuyện gì, cô nói rõ đi, tôi làm gì mà cô oán hận đến thế chứ? Hướng Nhật lớn giọng nói nên người trong thang máy đều nghe thấy, hắn dùng tiếng phổ thông khiến gia đình ba người kinh ngạc liếc qua, cặp vợ chồng kia thì nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, gã to con thì coi như không thấy.
– Anh còn mặt mũi hỏi tôi chuyện gì à? Đại mỹ nữ như Tô tổng mà anh không biết đường mời người ta đi dạo phố, đóng cửa ngủ như heo, rõ ràng anh không phải đàn ông! Phương Oánh Oánh oán hận nói, vốn dĩ nàng không theo đến Hồng Kông là bởi muốn tạo không gian cho người này cùng Tô tổng ở chung, chẳng ngờ vừa gọi điện đã thấy được kẻ này rõ ràng là đầu đất, cơ hội ngon lành mà không biết nắm lấy lại lăn ra ngủ.
– Có phải đàn ông hay không cô em có thể thử, đến lúc đó nhất định sẽ có đáp án. Còn chuyện tôi và Tô Úc cô đừng xen vào, cứ thuận theo tự nhiên đi. Hướng Nhật không cho Phương Oánh Oánh cơ hội nói đã cúp máy. Hắn bất đắc dĩ với cô nàng này, chuyện khác thì được, nhưng Tô Úc không nhất định cứ phải lấy mình. Mồm nói vậy nhưng Hướng Nhật vẫn phải thừa nhận mình không hy vọng Tô Úc gả cho kẻ khác, có lẽ đó là tham vọng chiếm hữu của đàn ông.
– Từ đại lục tới sao? Gã to con bên cạnh bắt chuyện.
– Đúng vậy. Hướng Nhật gật đầu, tiếng phổ thông của người này không tệ, tuy rằng còn hơi vấp váp nhưng so với đám cảnh sát lúc trước còn hơn chán.
– Đi du lịch à? Hắn tiếp tục hỏi, dường như có chút hứng thú với Hướng Nhật.
– Cũng coi là vậy. Hướng Nhật không hứng nói chuyện phiếm nhưng đối phương nhiệt tình như vậy, mình cũng không thể quá thờ ơ.
– À!

Thấy Hướng Nhật không mấy hứng thú, người này cũng không muốn miễn cưỡng liền quay sang chỗ khác. Hướng Nhật cũng không quan tâm, thang máy xuống tới tầng 12 liền dừng lại, cửa mở ra, lại hai người đi vào. Một nam một nữ, nam mặc âu phục, nữ mặc váy dài màu đen, dường như đi dạ tiệc. Hiển nhiên hai người cũng không ngờ tình huống trong thang máy như vậy, nhưng lại ngại đứng chờ nên đành bước vào, nép về phía Hướng Nhật. Hiển nhiên họ cũng sợ hãi gã to con kia. Ngoài kẻ biến thái như Hướng Nhật, người thường thấy kẻ cao hai mét, mặt mày dữ tợn, thân thể cơ bắp cuồn cuộn thì chẳng khác gì nhìn thấy kẻ giết người không chớp mắt. Nhìn bộ dáng hờ hững của Hướng Nhật, những người bên cạnh cũng cảm thấy khiếp sợ, thiếu niên này thực không biết sợ là gì, nắm tay đối phương nện vào thì đảm bảo đầu phun đậu hũ. Đôi nam nữ mới vào cũng như vậy, sợ tới gần hắn sẽ gặp phiền toái nên dồn về phía Hướng Nhật. Do không gian chật chội, mà hai người dường như không thân quen nên đành dán sát vào người Hướng Nhật. Mà bên cạnh hắn là cô nàng mặc váy đen nên Hướng Nhật có thể cảm thấy sức ép của đối phương tăng dần, da thịt mềm mại cũng tiếp xúc với thân thể hắn.

– Chị gái, lạnh lắm à? Hướng Nhật cảm thấy bất đắc dĩ quay sang hỏi. Nếu không phải đối phương là nữ thì hắn đã đẩy ra. Hiển nhiên câu hỏi này khiến nàng sửng sốt, dùng tiếng phổ thông đáp lại:
– Cậu hỏi gì?
– Tôi hỏi, có phải chị lạnh không? Hướng Nhật lặp lại.
– Tôi không lạnh.

Sắc mặt nàng trở nên quái dị, dường như đang hiểu lầm là Hướng Nhật muốn lấy cớ tiếp cận mình, nhưng mà vẫn là cậu bé, tại sao lại dê như thế chứ? Nghĩ tới đây nàng liền nhích sang bên cạnh. Hướng Nhật không biết ý nghĩ của nàng, nhưng người ta đã tránh ra thì cũng không quan tâm nữa, cúi xuống tiếp tục suy nghĩ. Cô nàng bày ra vẻ mặt đắc ý, hành động của Hướng Nhật khiến nàng tưởng là sắc lang nên lùi lại. Nhưng chưa được bao lâu thì gã mặc âu phục đã xích tới, rõ ràng là cố ý. Sắc mặt nàng trở nên khó coi, nàng vừa nép vào Hướng Nhật là sợ kẻ này sờ mó, không ngờ việc này lại xảy ra. Hết cách, nàng lại xích về gần Hướng Nhật, nàng cảm thấy cho tiểu sắc lang ăn đậu hũ còn hơn là bị đại sắc lang sàm sỡ. Phải biết rằng đại sắc lang có thể làm chuyện xấu thực, còn tiểu sắc lang thì chưa biết đâu vào đâu, có chẳng cũng chỉ là bản năng muốn gần gái đẹp mà thôi? Nghĩ vậy, nàng lại nép mình vào Hướng Nhật. Hướng Nhật bất đắc dĩ, liếc nhìn nàng.

– Chị gái, chị không lạnh thật chứ? Nói thực, cô nàng này rất xinh đẹp, trang điểm cực kỳ tinh tế, chiếc váy đen tôn lên làn da trắng như tuyết, bó sát lại càng tôn lên đường cong lung linh trên thân thể vô cùng hấp dẫn.
– Tôi không lạnh! Nàng lạnh giọng đáp, cũng có chút khó chịu với cái cớ lần hai của Hướng Nhật, chả thèm, Hướng Nhật thầm khinh thường cười, nếu không có cô nàng này ngăn cản thì hắn đã cho gã đàn ông kia một bài học. Nhưng kẻ này vẫn hung hăng nhìn hắn, Hướng Nhật liếc gã to con bên cạnh liền nảy ra sáng kiến.
– Người to lớn, anh nện được người này chứ? Hướng Nhật kéo tay gã to con chỉ chỉ vào mặt gã đàn ông hung tợn kia. Gã to con liếc kẻ mặc âu phục kia một cái, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt, nhếch miệng cười:
– Đến trăm mạng cũng không thành vấn đề.

Kẻ mặc âu phục tái mặt, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối. Hắn không ngờ thằng nhóc đại lục này lại quen gã to con kia, chỉ biết thầm hối hận vì hành động của mình, tại sao lại quên đi gã to con này chứ, hai người đứng như vậy cũng nên nhìn chứ. Cô nàng bên cạnh cũng hiểu lầm, nhớ tới lúc bước vào thang máy, tiểu sắc lang này cũng đứng bên cạnh gã to con kia, hiển nhiên là hai người quen nhau. Nhưng nàng cũng chẳng thèm lo lắng cho người đàn ông kia, là hắn tự chuốc lấy, vốn dĩ nàng đã mất kiên nhẫn vì bị hắn quấn lấy, giờ để hắn bị người ta dạy cho một bài học cũng hay. Đương nhiên cặp vợ chồng mới cười cùng gia đình ba người kia cũng biết Hướng Nhật chẳng hề có quan hệ gì với gã đô con kia. Chỉ là bọn họ đang tò mò, thiếu niên từ đại lục này không sợ gã to con mặt mũi hung tợn kia, lại còn nói chuyện với đối phương nữa.

– Nếu thấy người lớn bắt nạt trẻ con, ông anh có giúp đỡ không? Hướng Nhật nhìn gã to con nói, vẻ mặt cực kỳ chân tình nhưng ánh mắt lại lộ rõ ý đùa giỡn.
– Tất nhiên! Gã to con dường như hiểu ý Hướng Nhật nên trừng mắt nhìn qua.
– Kia kìa, gã kia nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu, anh có thể dạy bảo hắn một trận không? Hướng Nhật chỉ chỉ về phía gã đàn ông đang bối rối gần đó.
– Rất sẵn lòng. Nói xong hắn liền chuyển động, thân thể tựa như ngọn núi đang xê dịch vậy. Gã đàn ông mặc âu phục vội vã lui ra sau, ép sát vào vách tường, khuôn mặt hằn rõ sự sợ hãi.
– Dám làm xằng bậy, cẩn thận ông thịt mày… cmn, dám bắt nạt kẻ yếu. Hướng Nhật chen mồm vào mắng một câu. Gã to con cũng không thực sự muốn đánh kẻ này, nghe Hướng Nhật nói vậy liền dừng lại, nhìn xuống dưới:
– Nghe chưa, đã là đàn ông thì đừng bắt nạt trẻ con. Kẻ kia hoảng sợ liên tục gật đầu, trong lòng hận Hướng Nhật thấu xương, sớm biết gặp cảnh này thì đã mang theo vệ sĩ.
– Cảm ơn anh, người to lớn. Hướng Nhật cảm tạ gã to con, lúc này hắn cảm thấy áy náy vì đã hờ hững với đối phương. Không ngờ người này nhìn đáng sợ nhưng lòng dạ cực kỳ hiền lành:
– Hợp tác vui vẻ. Gã to con nhếch miệng cười với Hướng Nhật, hiển nhiên cái này đã thành thói quen của hắn. Lúc này gã mặc âu phục cùng cô nàng kia mới biết Hướng Nhật cùng gã to con không hề quen nhau, trong lòng càng cảm thấy cổ quái, hai người đều bị thằng nhóc đùa giỡn.
– Tiểu đệ đệ. Cô nàng đã bình tĩnh lại, sắc mặt đỏ lựng do lời lẽ đầy kích thích của Hướng Nhật vừa rồi cũng đã giảm đi, khẽ gọi hắn.
– Chị muốn nói chuyện với tiểu đệ đệ? Hắn đã ngủ rồi, có lẽ không phản ứng gì với chị đâu. Hướng Nhật liếc mắt nhìn nàng nở nụ cười xấu xa. Gương mặt cô nàng lại đỏ ửng, tiểu đệ đệ có thể chỉ người, cũng có thể chỉ bộ phận xấu xa kia của đàn ông, nàng hiểu lầm nên cảm thấy bực mình, tiểu sắc lang này cũng thực là to gan, lời hạ lưu như vậy cũng dám nói ra. Hiển nhiên người bên cạnh cũng hiểu lầm ý Hướng Nhật, thấy cô nàng không nói gì, nếu không phải có kẻ hung tợn bên cạnh sợ rằng đã cười sặc sụa rồi. Nhưng dù vậy thì không khí tĩnh lặng bên trong thang máy cũng đã tan đi, không còn trầm mặc như trước. Chỉ còn gã mặc âu phục kia vẫn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Hướng Nhật, dường như đang tính toán gì đó.
– Chị nhìn kìa, không phải tiểu đệ đệ ngủ rồi à?

Đang được ba mẹ bế kìa. Hướng Nhật chỉ chỉ ngón tay về phía đứa bé, lúc đầu còn đứng trên mặt đất nhưng lúc này mệt quá đã thiếp đi trong lòng mẹ nó. Cô nàng nhìn gia đình kia, lại nhìn Hướng Nhật, thì ra mình hiểu lầm, theo lời tiểu sắc lang thì tiểu đệ đệ đúng là tiểu đệ đệ, không phải cái… cái kia, gương mặt nàng càng lúc càng hồng. Người bên cạnh cũng nóng mặt, họ cũng nhận ra mình đã hiểu nhầm ý tứ trong lời Hướng Nhật. Ngẫm lại cũng đúng, người này vẫn còn nhỏ, làm sao có thể nói như thế kia được. Chỉ có gã to con đứng cạnh Hướng Nhật cảm thấy kỳ quái, sau khi hợp tác cùng Hướng Nhật hắn đã biết Hướng Nhật không hề đơn giản. Chẳng thể nào có chuyện hắn nói đến đứa nhỏ của gia đình kia. Thực tế thì đúng vậy, Hướng Nhật không hề đơn giản, hắn cố ý muốn người khác hiểu lầm, chỉ vào đứa bé kia cũng chỉ để lấy cớ mà thôi.

– Tôi nói cậu đấy. Cô nàng đã bớt xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật:
– Nhưng tôi đâu phải tiểu đệ đệ. Hướng Nhật gãi đầu, hành động như vậy cũng đã thành thói quen.
– Vậy cậu là đại đệ đệ đi. Cô nàng cảm thấy bất lực, cũng không biết là Hướng Nhật khờ thật hay giả vờ nữa, nàng cũng chẳng biết làm gì cho đúng.
– Thực ra thì tôi cũng không quá lớn… Hướng Nhật khiêm tốn. Cô nàng càng cảm thấy buồn bực, nói nhỏ thì không thừa nhận, bảo lớn thì lại chối, nàng sắp bị Hướng Nhật chọc tức điên lên rồi, mà càng cảm thấy lời nói của tiểu sắc lang này không đơn giản như nàng tưởng.
– Được rồi, cậu tên gì? Nàng đã mất kiên nhẫn với vấn đề em to với nhỏ, cái này rất dễ khiến nàng liên tưởng tới tiểu đệ đệ kia.
– Chị muốn làm gì? Hướng Nhật nhìn nàng bằng ánh mắt đề phòng, ôm lấy ngực tựa như sợ nàng có ý đồ xấu xa gì với hắn vậy.
– Tôi chỉ hỏi tên cậu, không làm gì cả. Cô nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là khóc không ra nước mắt, tôi mà giống kẻ xấu xa đến thế sao? Chẳng lẽ tôi có thể ăn thịt cậu à? Người bên cạnh cũng phì cười, bọn họ thấy rõ ràng Hướng Nhật đang trêu đùa cô gái kia, gã to con biết ý định thực sự của Hướng Nhật cũng cười ha hả.
– À, ra là thế, tôi có thể cho chị biết, tôi họ Cung, nhưng mà người khác quen gọi là lão cung. Hướng Nhật vội vàng đáp.
– Lão cung? Cô nàng lặp lại, tên thật kỳ quái, làm gì có ai gọi thế chứ? Ha ha, gã to con không nín được cười, người bên cạnh cũng cười theo. Lão cung? Lão cung? Rốt cục nàng đã hiểu ra mình bị đùa giỡn, mặt tái mét nhìn Hướng Nhật, làm gì có cậu bé khờ dại chứ, rõ ràng là đang đùa giỡn nàng như một kẻ ngốc.
– Cậu…

Nàng thở hổn hển, chỉ muốn lao qua xử lý Hướng Nhật nhưng cảm thấy hành vi này quá thiếu lễ độ nên đành nhịn, khẽ hừ một tiếng, quyết định không thèm để ý sắc lang này nữa. Chữ “tiểu” này cũng bị nàng gạt đi. Gã to con giơ ngón tay cái với Hướng Nhật. Hắn khiêm tốn đáp lại, chỉ là đùa giỡn một cô nàng kém thông minh, cũng chẳng có gì đáng kiêu ngạo. Lúc này thang máy đã tới tầng 7, Hướng Nhật nhớ rõ là tầng 7 có cửa hàng châu báu rất nổi danh ở Hồng Kông, rất nhiều hoa thơm cỏ lạ chung tình với chỗ này. Lúc đi thang máy Từ Trân cũng đã giới thiệu qua, Hướng Nhật vẫn còn nhớ rõ. Hắn thấy khó lòng mà tới Hồng Kông một lần, cũng nên mua ít trang sức về tặng các vị tiểu thư, dù Anna tạm thời chưa thể dùng nhưng cũng khiến nàng vui vẻ một chút, tránh việc nói mình bất công. “Đinh”. Cửa thang máy tầng 7 mở ra. Ai cũng nghĩ rằng cửa hàng trang sức nên khẳng định sẽ có rất nhiều người chờ, nhưng bên trong đã đông như vậy nên chẳng thêm được bao nhiêu. Mỗi người đều cố gắng tranh đấu để không cho vị trí của mình bị “xâm phạm”Nhưng sự chuẩn bị cũng uổng công, bên ngoài không có nhiều người, chỉ có hai kẻ đeo mặt nạ cầm súng lao vào, còn vài nhân viên bảo vệ tay cầm còng đang lao tới. Tình cảnh này còn phải suy nghĩ sao? Đây rõ ràng là hai tên cướp, trên vai chúng vác ba lô, bảo vệ cầm súng trên tay nhưng thấy thang máy đông người nên cũng không dám nổ súng, chỉ biết trơ mắt nhìn hai tên cướp đi vào trong, sau đó liền dùng bộ đàm báo cho phía dưới chuẩn bị sẵn sàng.

– Mọi người không cần lo lắng, chúng tôi tới để phát tài, không phải giết người, chỉ cần mọi người phối hợp thì tôi đảm bảo sẽ không có thương tổn gì.

Trong lúc tên cướp cao gầy dùng tiếng phổ thông nói thì họng súng cũng liên tục đảo qua thân thể từng người. Không ai dám thở mạnh, liên tục gật đầu, hai kẻ giết người không chớp mắt này tuyệt đối không thể chọc, nếu không kết cục sẽ chỉ có một. Trong thang máy chưa có ai trải qua chuyện này nhưng cũng hiểu phải làm theo ý đám cướp nếu không hậu quả sẽ khó tưởng tượng được. Hướng Nhật giật mình, cảm thấy tức giận, không tức cái gì khác mà là hai thằng cướp này lại không phải người Hồng Kông, nghe tiếng phổ thông là biết ngay, đúng là làm mất mặt người trong nước. Nhưng việc không liên quan tới mình hắn cũng không quản, coi như không hề thấy gì xảy ra. Người khác thì không bình tĩnh được như Hướng Nhật, sắc mặt bối rối, chỉ có gã to con kia vẻ mặt vẫn nghiêm chỉnh. Mà thân thể của hắn cũng khiến hai tên cướp chú ý đặc biệt bởi hắn là đối tượng uy hiếp lớn nhất.

– Mày đừng động, tao nói mày đấy!

Tên cướp mập ú cầm súng chỉ vào gã to con, so ra thì tên cướp này đứng cạnh giống hệt trẻ con, đối mặt với người khổng lồ cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Hai tay gã to con giơ lên, hắn cũng lo lắng, dù sao đó cũng là súng, tuy rằng nếu dùng tay không đối phó hai tên cướp với hắn rất dễ dàng, nhưng đối phương có súng, hắn không dám lỗ mãng bởi có thể chết người.

– Tao đứng yên, đứng yên, tay mày cẩn thận một chút, đừng nổ súng. Gã to con cẩn thận nói.
– Tiểu Thất, đừng lo lắng, mày có súng, không cần sợ. Gã cao gầy trấn an, thực ra hắn cũng biết gã to con có sức uy hiếp, nhưng nếu nổ súng thì nhất định sẽ khiến người trong thang máy sợ hãi, rất bất lợi cho hắn.
– Đúng, tao có súng, không sợ! Gã mập cũng dần trở nên bình tĩnh. Người trong thang máy không dám nói gì, không khí lại trở nên trầm mặc, cảm giác kinh tâm động phách bao phủ không gian bên trong. Thang máy xuống một tầng hai tên cướp lại càng khẩn trương. Hắn biết rằng trốn vào thang máy cũng không phải là an toàn, khẳng định bên ngoài có rất nhiều bảo vệ đang chờ sẵn.
– Sơn ca, chúng ta làm gì bây giờ? Tên mập tâm lý kém hơn so với tên gầy, thấy thang máy xuống dần trống ngực cũng trở nên dồn dập.
– Yên tâm, không có gì, nơi này nhiều người như vậy chúng sẽ không dám nổ súng. Tên gầy dường như có kinh nghiệm nên rất bình tĩnh, nhìn động bọn nói:
– Mày giữ con tin trên tay, như vậy mới an toàn.
– Con tin, được! Tên mập chỉ súng vào gã to con:
– Mày, ra đây, mày là con tin.
– Thằng ngu, bắt đứa nhỏ thôi cho dễ khống chế. Tên gầy đá tên mập một cái, giận dữ mắng. Gã mập hiểu ra sai lầm của mình liền cầm súng chỉ vào gia đình ba người.
– Đưa nó cho tao, nhanh.
– Không, xin ông, nó còn bé, đừng làm hại nó. Người mẹ vội vàng cầu xin, đứa bé còn đang ngủ say được nàng ôm chặt trong lòng.
– Có tin tao cho một viên chết ngay không? Tên gầy chỉ súng vào đứa bé uy hiếp. Người mẹ run rẩy, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng, người cha cũng bước tới che trước vợ và con mình.
– Các người muốn bắt con tin thì bắt tôi đi, hãy tha con con tôi.
– Lăn ra, nếu không tao giết mày! Tên gầy lao tới, không nói hai lời liền đẩy ông bố ra, giành lấy đứa bé trên tay mẹ nó. Kỳ lạ là đứa bé vẫn ngủ say, không hề tỉnh lại. Người mẹ muốn giành lại con mình nhưng bị tên gầy dùng súng uy hiếp, nhìn đứa bé còn ngủ say, tên gầy quát:
– Mẹ nó, thế mà vẫn ngủ được. Nói xong liền đưa đứa nhỏ cho tên mập.
– Sơn ca, có cần nó tỉnh lại không? Tên mập hỏi:
– Không cần, như vậy càng dễ khống chế. Tên gầy lắc đầu, đứa bé ngủ say tiện hơn so với đứa bé khóc lóc giãy giụa.
– Được.

Tên mập không dùng súng chĩa vào gã to con nữa mà đặt súng lên Thái Dương của đứa bé. Cha mẹ của đứa bé ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng. Thang máy vẫn đi xuống tới tầng thứ ba. Tên gầy cũng khẩn trương, duỗi tay kéo cô nàng mặc váy đen, chĩa súng lên đầu nàng, sắc mặt nàng tái nhợt đi, bị hắn chụp lấy nhưng không dám cử động. Trong thang máy, rõ ràng đứa bé cùng cô nàng là đối tượng thích hợp để trở thành con tin nhất. Nhưng so với người phụ nữ trưởng thành thì đứa bé vẫn tốt hơn. Hai tên cướp vào thang máy liền làm vị trí đảo lộn, tất cả ép dần về phía gã to con, Hướng Nhật đứng gần người này nhất cũng bị dồn vào góc nên hai tên cướp không hề thấy hắn. Lúc này cô nàng kia đã bị kéo ra, tên gầy cũng đã nhìn thấy Hướng Nhật, nhìn mặt liền biết chưa trưởng thành, thân thể lại gầy yếu như vậy hiển nhiên rất dễ khống chế. Ôm cô nàng ra, lúc này không thể hưởng thụ, giữ mạng vẫn là trên hết, hắn cầm súng chỉ vào Hướng Nhật nói:

– Mày ra đây.
– Tôi? Hướng Nhật chỉ vào mình, hắn không ngờ đối phương lại tìm mình. Vốn không muốn chen vào chuyện người khác, nhưng giờ thì không được rồi, đúng ra là không thể.
– Là mày, thằng nhóc kia, ra đây! Tên gầy quát lên:
– Vì cái gì, cô gái kia không tốt sao? Hướng Nhật chỉ chỉ vào chỉ vào cô nàng vẫn chưa hết hoảng sợ, sắc mặt nàng trắng bệch, hung hăng nhìn hắn, nếu không có hai tên cướp nàng đã lao tới cắn cho hắn một cái:
– Sơn ca, hắn là người một nhà. Tên mập nghe Hướng Nhật nói, ánh mắt sáng lên:
– Câm mồm! Tên gầy cũng nghe ra tiếng phổ thông của Hướng Nhật, nhưng lúc này không thể quan tâm tới đồng hương, nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, đối đãi cũng có chút khác biệt.
– Mày từ đại lục tới?
– Đúng vậy. Hướng Nhật gật đầu:
– Tốt, mày hợp tác một chút, giúp bọn tao chạy xong tao sẽ cho mày chút ít. Tên gầy dùng lợi để dụ dỗ Hướng Nhật, nếu đồng ý phối hợp thì cơ hội bỏ trốn rất lớn.
– Đúng thế, thằng ranh, giúp bọn tao tuyệt đối sẽ không bị thiệt. Tên mập cũng chen vào.
– Tốt, tôi giúp các người. Hướng Nhật mỉm cười:
– Nhưng tôi có điều kiện.
– Mày nói lẹ đi. Tên gầy có chút mất kiên nhẫn:
– Tôi muốn cô gái này.

Hướng Nhật chỉ chỉ cô nàng bên cạnh, ánh mắt lộ ra sự trêu chọc. Hai tên cướp hắn không để trong mắt, nhưng chọc tức cô nàng cũng không tệ. Cô nàng kia nghe Hướng Nhật nói vậy thân thể khẽ run lên, lúc này nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt hung tợn nhưng kèm theo cả sợ hãi. Đây là đứa bé không thể làm chuyện xấu sao? Sợ rằng đây là lưu manh làm đủ chuyện xấu trên đời. Nếu bị tiểu lưu manh này xâm phạm thì nàng không dám nghĩ tới hậu quả nữa. Người trong thang máy có chút hiểu biết thêm về Hướng Nhật, gã to con cũng hối hận vì giúp đỡ tiểu dâm tặc này, nếu biết vậy sớm đã nện cho một đấm.

– Mẹ nó, mày bao nhiêu tuổi chứ? Tên gầy sửng sốt, cả giận mắng, đương nhiên hắn sẽ không đồng ý với Hướng Nhật, thêm một người là thêm phần nguy hiểm.
– Không được sao? Hướng Nhật chán nản hỏi:
– Đương nhiên là không, mẹ nó, nói nhảm ít thôi, tới đây. Thang máy đã xuống tầng trệt, tên gầy vọt tới giữ lấy tay Hướng Nhật, chĩa súng vào đầu hắn:
– Tôi đầu hàng, đừng nổ súng, ngàn vạn lần đừng nổ súng. Dường như Hướng Nhật bị hù dọa nên hét toáng lên:
– Câm mồm! Tên gầy quát, thang máy đã dừng lại, sống chết cũng đã cận kề. Nhưng đợi mãi cửa thang máy vẫn không mở ra, hai tên cướp cảm thấy không hợp lý.
– Sơn ca, tại sao còn chưa mở? Tên mập vội hỏi, vừa rồi hắn đã chuẩn bị vọt ra ngoài:
– Mẹ nó, bọn chúng động chân tay vào thang máy, xem ra là muốn nhốt chúng ta rồi. Tên gầy nhanh chóng đoán ra dụng ý:
– Hả, vậy giờ chúng ta làm sao đây? Trong mắt tên mập lộ rõ sự sợ hãi.
– Đừng sợ, bọn chúng không dám để lâu đâu. Tên gầy vẫn bình tĩnh, lại hung tợn nói:
– Mẹ nó, lần đầu mày làm còn không bằng lúc tao mới mười lăm. Tên gầy, đến gần cửa hét lớn:
– Người ở ngoài nghe đây, nếu không mở cửa, cứ 5 phút tao sẽ giết một con tin, giết đến hết thì thôi. Tao cho chúng mày biết, ở đây có 9 con tin, 45 phút không mở cửa thì tất cả sẽ chết! Hắn lặp lại hai lần xong liền quay vào, nhìn mọi người bằng vẻ mặt lạnh lẽo.
– Thằng nhóc, cô gái thuộc về mày. Nói xong liền thả Hướng Nhật ra, chỉ chỉ vào cô nàng mặc váy.
– Thật? Ánh mắt Hướng Nhật sáng rực, nhìn cô nàng bằng ánh mắt dâm tà.
– Cậu muốn làm gì, đừng đến đây. Lần này đến cô nàng làm động tác ngăn cản kẻ xấu, hoảng hốt đến mức liên tục lùi ra sau. Bởi gã mặc âu phục cùng vợ chồng mới cưới kia đã tránh đi nên không gian rất lớn, thuận tiện cho Hướng Nhật làm chuyện xấu.
– Hắc hắc, yên tâm đi chị gái, tôi sẽ thương yêu chị. Hướng Nhật cười xấu xa.
– Cậu đứng tới đây, đừng đến gần, cứu mạng… cứu mạng…

Cô nàng nhịn không được thét lên, đến giờ nàng vẫn chưa bị đàn ông chạm tới, nghĩ tới việc ở trong thang máy bị một người kém mình vài tuổi, lại có nhiều người nhìn thấy nàng đã muốn tự tử, nhưng vẫn hy vọng vào những người bên ngoài nghe nàng cầu cứu mà mở thang máy ra. Nghe giọng cầu khẩn của nàng, không có ai ở bên ra mặt, hai tên cướp cũng không có ý ngăn cản, nàng càng kêu lớn thì người bên ngoài càng phải suy nghĩ đến việc mở cửa.

– Quên đi, không đùa giỡn với cô nữa, chán. Hướng Nhật dừng lại cách nàng chừng nửa bước, nhìn vào ánh mắt hoảng sợ cùng thân thể run rẩy của nàng, kế hoạch đùa giỡn cũng bị hắn gạt đi, xoay người nói với hai tên cướp:
– Tao nói này, chúng mày cướp như vậy hay lắm sao? Có chân có tay mà lại đi làm việc cướp bóc như vậy, không sợ chết bất đắc kỳ tử sao? Biểu hiện của Hướng Nhật thay đổi một trời một vực khiến người bên trong thang máy sửng sốt, cô gái tưởng rằng sắp bị hắn giờ trò cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
– Thằng ranh, mày nói nhăng cái gì? Tên mập lên tiếng, dường như bị Hướng Nhật trù ẻo nên hắn đã tức giận.
– Không có gì, chỉ là muốn khuyên chúng mày bỏ súng xuống, theo tao ra ngoài tự thú. Hướng Nhật tựa lưng vào thang máy, khẽ vuốt cằm, nhìn hai tên cướp.
– Cmm! Tên mập quát lên, vẻ mặt kích động dường như muốn cho Hướng Nhật một trận nhưng bị tên gầy cản lại:
– Chúng mày không hợp tác à? Dường như Hướng Nhật đang thấy việc rất khó tin, lại lắc đầu lẩm bẩm:
– Cái này thật khó, chẳng lẽ phải làm thật à?
– Thằng ranh, không ngờ mày lại diễn xuất tài đến thế. Tên gầy không ngu ngốc như tên mập, nhìn biểu hiện của Hướng Nhật cùng với sự bình tĩnh khi đối mặt với súng như vậy hắn đã hiểu mình đang bị đùa giỡn.
– Không có, chỉ kiếm miếng cơm thôi, tao cũng biết chúng mày kiếm miếng ăn, nhưng mà miếng ăn này rất nguy hiểm, rất dễ mất mạng, chúng mày nghe tao, tự thú đi. Hướng Nhật chán nản nói. Người bên cạnh tưởng hắn bị ngu, nếu tội phạm dễ bị thuyết phục như vậy thì họ đã lảm rồi, cần gì đến thằng nhóc làm chứ?
– Biết đây là gì chứ? Tên gầy chĩa súng vào Hướng Nhật lạnh lùng nói, dù thằng ranh này có gì cổ quái nhưng súng trong tay thì hắn không tin mình thất bại.
– Súng chứ gì, tao biết, nhưng mà tao khẳng định rằng mày không dám nổ súng. Hướng Nhật không chút sợ hãi, tiện tay cầm lấy điện thoại, từ lúc hắn vào thang máy cũng đã mười phút.
– Đừng tưởng mày từ đại lục tới mà tao tha, thằng ranh, chờ thêm năm phút nữa mày sẽ là kẻ đầu tiên. Tên gầy lạnh lùng nói:
– Đáng thương, mày tưởng mình còn nhiều thời gian vậy à? Tao hỏi lại lần nữa, chúng mày sẽ không tự thú thật à? Ánh mắt Hướng Nhật dần trở nên lạnh lẽo. Thực ra hắn cũng không định quản việc này, nhưng ai bảo hai kẻ này chọc vào hắn, nếu mọi người cứ an phận thì có lẽ hai thằng này còn có thể sống. Đáng tiếc, giờ thì không còn cơ hội chạy nữa. Tên gầy cười lạnh, quơ quơ khẩu súng trong tay, ý tứ rất rõ ràng:
– Vậy thì tao đành ra tay. Vừa dứt lời Hướng Nhật liền biến mất. Mọi người giật mình như thấy quỷ, người đang sống tự dưng biến mất. Tên gầy cũng không ngờ Hướng Nhật lại không thấy đâu nữa, lúc kịp nhận ra thì bên cạnh truyền tới tiếng “rầm”, tên mập đã ngã ra đất, đứa bé trong tay cũng bị giành lấy. Tên gầy định nổ súng nhưng tốc độ Hướng Nhật quá nhanh, nắm lấy cổ tay hắn khẽ lắc một cái, tên gầy hét lên, súng rơi xuống đất.
– Giờ thì mày không thể theo tao đi tự thú được nữa. Hướng Nhật mỉm cười, chưa để cho tên gầy kịp hành động, hắn đã nắm đầu kẻ này đập vào cửa thang máym “boong”, mất đi khả năng chiến đấu. Lúc này mọi người đã hiểu ra, đồng bọn của kẻ này cũng bị hạ gục như thế. Khi kịp phản ứng thì mọi người không biết nên khâm phục hay sợ hãi Hướng Nhật, là người hay quỷ đây, vừa nhìn thấy đã biến mất? Trước mắt bao nhiêu người, thang máy vẫn sáng đèn mà biến mất, lúc xuất hiện thì hai tên cướp cũng xong đời. Vấn đề này họ nghĩ mãi không ra, nhưng họ hiểu rằng mình đã được cứu.
– Chú em, làm rất hay. Gã to con thả tay xuống, giơ ngón tay cái với Hướng Nhật. Bởi nghề nghiệp đặc thù nên hắn biết nhiều người trên thế giới này có năng lực không thể tưởng tượng, như thiếu niên trước mắt, chẳng ngờ được hắn lại là một trong những kẻ đó.
– Hai thằng này cũng không phải tôi đánh ngất, là công lao của mọi người. Hướng Nhật khiêm tốn đáp, đúng là công lao của mọi người, hắn cũng không muốn làm chuyện lớn lên. Gã to con nhếch miệng cười, cô nàng bên cạnh thì khẽ hừ lạnh:
– Dối trá! Hướng Nhật cũng không so đo với nàng, thấy gã to con muốn nhặt súng hắn liền ngăn cản:
– To con, đừng có nhặt lên, sẽ để lại dấu tay. Gã to con sửng sốt nhưng hiểu ra rất nhanh, đúng thế, lưu lại vân tay trên vũ khí sẽ rất phiền. Tuy có thể giải thích nhưng tốt nhất là không dây vào. Nghĩ một chút, hắn đá súng vào góc, giờ chỉ cần chờ thang máy mở ra.
– Cảm ơn em trai, con của chúng tôi. Cha mẹ của đứa bé vội đi tới, nhìn Hướng Nhật đầy vẻ cảm kích, người chồng vội vàng ôm lấy đứa con từ tay Hướng Nhật. Hướng Nhật lách mình tránh ra, cười khẩy:
– Hai vị, các người không phải cha mẹ đẻ của đứa trẻ đúng chứ?
– Cậu nói gì? Sắc mặt hai người giật giật, trong ánh mắt có chút mất tự nhiên:
– Làm sao chúng tôi lại không phải mẹ đứa bé chứ, em trai, đừng đùa giỡn. Hướng Nhật vẫn ung dung nhìn sang:
– Nếu là con các người thì tại sao lại cho nó uống thuốc ngủ? Phải biết rằng lúc này không phải thời gian ngủ, mới ăn tối xong mà? Hình như thuốc ngủ không được tốt cho thân thể đứa bélúc ôm lấy đứa bé Hướng Nhật đã nhận ra việc này. Theo lý mà nói thì dù đứa trẻ ham ngủ đến đâu cũng không thể ngủ như chết trong hoàn cảnh như vậy. Hắn khẽ cấu đứa bé nhưng nó không phản ứng gì nên hắn đoán rằng đứa bé bị bỏ thuốc mê. Khó trách vì sao mà vào thang máy ở tầng 17 chưa được bao lâu đứa bé đã buồn ngủ, thì ra là thuốc mê. Hướng Nhật vừa dứt lời người bên cạnh liền đoán ra, vội vàng tránh xa, hai người này lập tức bị cô lập. Gã to con cũng bước tới hung hăng nhìn qua.
– Chúng tôi… Đôi nam nữ kia không ngờ kế hoạch tính toán kỹ càng lại bị nhìn ra, lúc này không thể thừa dịp mà làm loạn, một kẻ to lớn như hổ đói rình mồi, hai thanh súng lục cũng bị hắn đá vào góc, muốn lấy cũng không đủ sức. Quan trọng là thiếu niên như quỷ thần kia, họ còn làm được gì đây? Muốn trách cũng chỉ đổ cho hai tên cướp đột nhiên xuất hiện, nếu không thì chẳng xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, bọn họ cũng đã thành công.
– Chúng tôi đồng ý theo cậu đi tự thú. Tình huống không thể làm được gì nữa, hai người đành lựa chọn phương pháp bất đắc dĩ nhất.
– Vậy thì cả nhà đều vui. Hướng Nhật cười ha hả, đột nhiên đưa đứa bé cho cô nàng mặc váy đang nhìn hắn bằng ánh mắt như thấy quái vật:
– Cô ôm đứa bé, cửa thang máy sắp mở rồi.
– Tại sao cậu biết? Nàng ôm lấy đứa bé, nhanh chóng cảm nhận được sức nặng trên tay, vì cái gì mà bắt mình ôm?
– Nhìn đi là biết. Hướng Nhật bĩu môi. Quả nhiên rất nhanh thang máy đã mở, bên ngoài người đông nghịt, súng chĩa thẳng vào thang máy. Đương nhiên không phải Hướng Nhật nói bừa, 5 phút tên gầy nói đã hết. Cảnh sát Hồng Kông không dám chặn cửa nữa nếu không đám cướp sẽ giết con tin, nhưng không ai ngờ tình cảnh lại như vậy, vốn bọn họ đã chuẩn bị giao dịch với đám cướp nhưng thấy tình huống bên trong thì đã phí công. Hai tên cướp đã bị tóm, tiện thể còn túm luôn bộ đôi hoàn hảo chuyên bắt cóc trẻ con, đúng là công lao từ trên trời rơi xuống khiến họ choáng váng.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng