Phần 74
– Ông chủ, là tôi đắc tội lão đại của Nghĩa Tân Xã, nếu muốn phạt tôi cũng tuyệt đối không nói hai lời. Khuôn mặt Từ Trân cũng không còn căng thẳng nữa, nàng ngước lên nhìn ông chủ trẻ măng này không ngờ hắn đang nhíu mày tỏ vẻ khinh thường. Nàng còn tưởng Hướng Nhật sợ nên không muốn dính dáng gì tới nàng mà muốn giũ sạch quan hệ.
– Nói cho tôi biết nguyên nhân sự việc, tôi cần hiểu rõ tất cả những gì xảy ra! Biểu hiện của Từ Trân càng làm hắn thêm phần coi trọng, dù là lão đại băng đảng nào cũng phải chết. Hiển nhiên Từ Trân lại hiểu lầm, còn tưởng rằng ông chủ đang nói kháy mình, hỏi rõ sự việc xong sẽ đi xin lỗi lão đại kia. Trong lòng cực kỳ khổ não, không ngờ mình dốc sức vào sinh ra tử vì công ty Hướng Nhật mấy năm lại bị người ta vứt bỏ không chút lưu tình. – Lão đại Nghĩa Tân Xã muốn tôi uống rượu cùng hắn, tôi từ chối, chỉ là vậy thôi. Ông chủ, không cần nói gì nữa, tôi sẽ tự viết đơn xin từ chức! Từ Trân đã quyết định, đã bị vứt bỏ như vậy nàng cũng chẳng cần đến tiền đền bù khi bị cho thôi việc nữa, tự động từ chức không hề có bất cứ khoản tiền bồi thường nào. – Đơn xin từ chức? Hướng Nhật giật mình.
– Tôi nói muốn đuổi cô lúc nào? – Chẳng lẽ không đúng sao? Từ Trân cũng kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ ông chủ trẻ tuổi này còn có âm mưu quỷ kế gì đang chờ nàng sao, hay là muốn tự mình đưa nàng tới xin lỗi tên đại ca kia? – Nói nhảm cái gì, cũng chỉ là thủ lĩnh đám côn đồ mà thôi, việc này đáng để cô từ chức sao? Nghĩa Tân Xã à? Tôi sẽ tặng cho hắn cái hòm. Hướng Nhật lạnh lùng cười, với thực lực lúc này của hắn muốn biến một xã đoàn thành nghĩa trang cũng không phải là vấn đề. Nghe Hướng Nhật nói rõ ràng như vậy Từ Trân cũng tỉnh táo lại, xem ra ông chủ nhỏ này không hiểu ý nàng, có lẽ còn chưa biết thực lực của tổ chức kia nên mới dám nói như vậy? Dù nghe ông chủ nói không đuổi mình nhưng cũng chẳng vui mừng gì, ngược lại càng thêm lo lắng, – Ông chủ, đây là Nghĩa Tân Xã, nghe nói có mấy vạn thành viên… – Cô tin à?
Hướng Nhật lại gặp thêm những kẻ tự xưng là hảo hán, nếu đúng là mấy vạn người thì cũng đã sớm bị cảnh sát Hồng Kông tiêu diệt rồi, cùng lắm cũng chỉ vào trăm mà thôi, mà có lẽ là còn hoạt động lén lút nữa. Xã hội hiện giờ cũng chẳng phải là Hồng Kông của vài chục năm trước, chỉ cần người đông thế mạnh là có thể xưng hùng xưng bá, tuy cảnh sát Hồng Kông không quá mạnh nhưng tuyệt đối không thể để cho đám lưu manh kia thoải mái nhảy nhót trên đầu mình được. Hướng Nhật khinh thường, vẻ mặt càng thêm tự tin, đột nhiên Từ Trân cảm thấy kỳ quái, dường như ông chủ thực sự có thể làm như hắn nói, biến Nghĩa Tân Xã thành nghĩa địa. Chỉ là cảm giác này chưa được bao lâu thì nhân viên công ty đã hớt hải chạy tới, là nhân viên lễ trân trước đó ngăn cản Hướng Nhật cùng Tô Úc:
– Từ tổng, nhưng kẻ kia lại tới, người của chúng ta không ai dám ra ngoài. – Mau báo cảnh sát! Từ Trân biến sắc, lập tức quyết định. Lúc này Từ tổng tới, mà ông chủ phía sau màn cũng xuất hiện nên không thể để họ xảy ra chuyện không may trong công ty. – Không cần báo gì hết, tôi xuống xem một chút. Hướng Nhật ngăn cản nhân viên lễ tân muốn đi báo động, bước tới bên cạnh nàng mỉm cười nói:
– Dẫn tôi xuống xem. Nhân viễn lễ tân cuống cả lên, hết nhìn Từ Trân tới Tô tổng không biết nên nghe lời hắn hay không. – Mỹ Kỳ, cẩn thận một chút, đừng để anh ta bị thương. Từ Trân căn dặn, chủ công ty là một người khác cũng chỉ có nàng và Tô tổng là tâm phúc mới biết, nhân viên bình thường đều coi Tô Úc là chủ nhân thực sự. Đương nhiên Từ Trân cũng sẽ không tiết lộ thân phận Hướng Nhật ra ngoài. – Dạ, em hiểu, Từ tổng.
Nhân viên lễ tân nghe lệnh liền biết mình cần làm gì, đồng thời cũng đoán ra đại khái về thân phận của Hướng Nhật, có lẽ là người thân của Tô tổng nên mới dám không thèm kiêng nể nói như vậy trước mặt hai vị xếp của mình.
– Mỹ Kỳ phải không? Tôi hỏi cô vài việc được chứ? Ra khỏi văn phòng, Hướng Nhật vừa đi theo sau nhân viên lễ tân vừa tìm hiểu tình hình. – Ngài hỏi đi. Bởi đoán rằng Hướng Nhật có lai lịch rất lớn nên dù nhỏ tuổi hơn mình nàng cũng không ngại xưng hô như vậy, không hề cảm thấy có gì khó khăn ngược lại nàng còn cảm thấy nó thể hiện được sự tôn kính. – Từ tổng là người như thế nào?
Hướng Nhật thuận miệng hỏi, cũng không phải chủ tâm thăm dò mà do đột nhiên nghĩ tới, muốn thử xem danh tiếng Từ tổng đối với nhân viên ra sao. – Cô ấy rất tốt, rất quan tâm tới nhân viên chúng tôi. Có lần nhân viên trong công ty sốt 39o, một mình chị ấy đưa vào bệnh viện, còn tự mình trả tiền thuốc men nữa. Dường như nhân viên lễ tân ấn tượng rất sâu sắc với việc này nên kể lại vô cùng lưu loát. Nghe xong Hướng Nhật đã đánh giá được đại khái về Từ tổng, ngoài làm việc nóng vội thì tính tình không tệ, ít nhất là rất quan tâm tới nhân viên trong công ty. – Cô nói những kẻ kia tới, bọn chúng ở đâu? Hướng Nhật liền nhắc tới vấn đề chính, đây mới là đáp án hắn quan tâm. – Bọn họ là Nghĩa Tân Xã khốn kiếp!
Nhân viên lễ tân nói với giọng điệu cực kỳ chán ghét cùng căm hận. – Bọn chúng tới làm gì? Hướng Nhật hỏi tiếp, nghe giọng điệu của nàng thì dường như bọn chúng tới như cơm bữa. – Mỗi lần tới đều tới công ty quát tháo làm loạn sau đó lại bỏ đi hết. – Công ty có nhân viên bị chúng đánh không? – Điều này thì chưa nghe nói, nhưng mà rất nhiều người ở đây bị lũ khốn ấy uy hiếp, có vải người từ chức rồi.
Nhân viên lễ tân nói đầy vẻ tiếc nuối, cũng như bộ dáng lo lắng trước đó của nàng, giờ muốn tìm việc không hề dễ dàng gì, việc làm hiện tại không mấy vất vả mà lương khá cao. – Hả? Vậy cô không bị chúng uy hiếp sao? Hướng Nhật nghe giọng nói ngượng nghịu của nàng thì có lẽ cũng là người địa phương. – Nhà của tôi cũng bị uy hiếp nhưng tôi không sợ. Giọng điệu của nàng vô cùng mạnh mẽ. – Vì sao?
Hướng Nhật hơi tò mò, không ngờ lá gan của cô nàng này lớn đến vậy. – Bởi công việc này rất quan trọng với tôi, tôi không thể để mất nó. Nghe nhân viên lễ tân nói vậy Hướng Nhật cũng không hỏi gì thêm, hắn tin rằng khẳng định có chuyện gì đó nhưng hắn không phải kẻ thích bới móc chuyện của người khác.