Phần 64
– Mẹ anh nói với em những gì thế? Hướng mẫu tỏ ý muốn giúp Trù Ngu sắp xếp phòng, Hướng Nhật thừa lúc hai chị em dưới lầu trò chuyện liền lén lút lẻn vào.
– Cô lớn nói vài việc lúc anh còn bé. Vẻ mặt Dịch Trù Ngu kỳ quái tựa như muốn cười nhưng lại cố nhịn. Hướng Nhật dễ dàng đoán ra có lẽ là tai nạn xấu hổ của mình lúc nhỏ, việc này cũng rất bình thường, khi còn bé ai cũng có vài việc mà đến khi trưởng thành nghĩ lại đều cảm thấy khó tin. Ví dụ như trước kia hắn từng vì thằng em dựng cờ khởi nghĩa mà cực kỳ đau đầu, thậm chí ý tưởng vặt trụi lông còn ngo ngoe trong đầu, sau này mới biết đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi. – Có nói xấu gì anh không đấy? Chị họ Trù Ngu… Hướng Nhật cố kéo hai chữ chị họ thật dài, đây là lần đầu tiên hắn gọi Dịch Trù Ngu như vậy, cảm giác rất kích thích. Dịch Trù Ngu đỏ mặt bởi em họ chưa từng gọi nàng như vậy, vừa nghe tiếng chị họ thì cả kinh nhưng đồng thời cũng làm thân thể nàng nóng lên. Có lẽ chính mình là người phụ nữ xấu xa nên mới không hề cảm thấy xấu hổ mà làm trò bậy bạ với em họ. Hướng Nhật cười khà khà, biết được tác dụng của hai từ “chị họ” này, thực ra những người phụ nữ hắn biết đến nay đều lớn hơn hắn nhưng bởi tâm lý của cái tuổi ngông cuồng nên luôn coi mấy đại tiểu thư nhỏ hơn mình, gọi cũng chỉ dùng tên mà thôi.
Đương nhiên Dịch Trù Ngu cũng không ngoại lệ, trước kia hắn đều xưng Trù Ngu, chẳng hề quan tâm bà con họ hàng gì sất, giờ để ý mới phát hiện ra cái này mang đến khá nhiều lạc thú chốn khuê phòng. – Chị họ Trù Ngu, ta nên thân thiết một chút chứ nhỉ? Hướng Nhật liếm mép, bày ra hết tất cả tinh hoa tôi luyện của bản mặt dày ra. – Đừng, cô lớn phát hiện bây giờ. Dịch Trù Ngu khẽ nói. Hai từ “chị họ” vừa thốt lên thì tim nàng đập liên hồi. Tuy xưng hô chị em họ là việc bình thường nhưng quan hệ không đơn giản là chị em thì ngoài cảm giác khó thích ứng còn thêm cả sự kích thích của ăn trái cấm nữa.
– Yên tâm, mẹ anh đang nói chuyện với dì út, không nhanh như thế đâu, mà anh cũng có thể nghe được tiếng bước chân của họ. Hướng Nhật chỉ chỉ lỗ tai mình rồi bước tới ôm cổ Dịch Trù Ngu, hung hăng chiếm lấy bờ môi anh đào của nàng. – Ưm… ư… ư… Dịch Trù Ngu không ngờ hắn nói là làm mà còn dùng cách thức mạnh mẽ như vậy, chỉ biết ngây người ra mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hướng Nhật hôn Dịch Trù Ngu nhưng tay vẫn không yên phận, lần mò khắp thân thể nàng, từ bờ mông căng tròn đến bộ ngực đầy đặn đều có in dấu ma trảo của hắn. Dịch Trù Ngu khẽ rên rỉ, cảm thấy thân thể nóng bừng lên mỗi khi tay hắn chạm vào nhưng lý trí cho nàng biết lúc này không thể tiếp tục.
– Em họ, chờ chút, cô lớn đang lên, đừng… Dường như tay hắn ngại lớp quần áo mà tham lam lần mò vào sâu bên trong bộ phận mẫn cảm của mình. Dịch Trù Ngu gắng gượng đẩy hắn ra. – Yên tâm, không có ai lên đâu. Hướng Nhật hôn lên chiếc cổ thon dài trắng nõn nà của nàng đồng thời tay không ngừng nhào nặn bộ phận mềm mại kia nhưng đang chuẩn bị tiến thêm bước nữa thì Hướng Nhật rụt tay lại đứng thẳng lên. Dịch Trù Ngu tái mặt bởi nàng nghe tiếng bước chân truyền tới từ hành lang. Cộp, cộp… Tiếng giày cao gót vang vọng từ xa tới sau đó dừng lại trước cửa, rồi tiếp cốc, cốc vang lên. Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm bởi hắn đoán được ai tới, Hướng mẫu không đi giày cao gót mà người mang cũng chỉ có thể là dì út mà thôi. Cửa phòng mở ra, quả nhiên là Dịch Tiểu Quân đang đứng với vẻ mặt đăm chiêu. – Cô. Dịch Trù Ngu sợ hãi kêu lên rồi cúi gặm mặt xuống. Trong lòng cũng nhẹ bẫng đi, tốt rồi, không phải là cô lớn đến. Thực sự thì nàng cảm thấy cô lớn dịu dàng thân thiết còn đáng sợ hơn so với người cô lạnh lùng này. – Lầm việc hay thật đấy.
Dịch Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn quần áo hai người xộc xệch cùng với vẻ mặt cô cháu gái đỏ bừng còn không rõ xảy ra chuyện gì sao? Nhưng nàng cũng không ngờ hai người to gan đến vậy, dám âm thầm làm vậy ngay trước mặt người nhớn. Dịch Trù Ngu khẽ run lên, hiểu ra quan hệ giữa mình và em họ đã bị lộ tẩy. Nhất thời đầu óc trống rỗng, làm sao đây, làm gì mới tốt? Cô út đã biết vậy có nói với cô lớn hay không? – Này, cô còn muốn trẻ ra hay không? Hướng Nhật bất mãn với việc bà dì út xuất hiện, nhất là nàng còn hù dọa Dịch Trù Ngu nữa. Thấy vẻ uy hiếp của Hướng Nhật thì Dịch Tiểu Quân biết phải làm việc có chừng mực, ngàn vạn lần đừng chọc giận thằng nhóc hung ác này nhưng vẫn hừ lạnh:
– Ta chỉ nhắc nhở hai đứa một chút, đám Sở Sở đã tan học về nhà rồi. Nói xong không chút do dự mà bỏ đi. Hướng Nhật sửng sốt, hiểu ra bà dì út có ý nhắc nhở mình nhưng cũng chẳng thèm cảm kích trong lòng, dù sao nàng ta cũng nghĩ cho bản thân, nếu quan hệ của hắn và Trù Ngu lộ ra ánh sáng thì nàng cũng chả có gì tốt lành. – Làm sao bây giờ hả em họ, làm sao đây, cô út đã biết rồi… Dịch Trù Ngu không nghe ra Dịch Tiểu Quân nói gì, đầu óc quay cuồng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết nguy cơ trước mắt, nàng không muốn ngày đầu gặp cô lớn mà đã bị đuổi cổ ra ngoài. – Không sao cả, cô ta không dám nói đâu, anh đang bắt thóp nàng ta. Hướng Nhật vỗ vai an ủi nàng. Nghe hắn nói vậy Dịch Trù Ngu cũng an tâm nhưng vẫn hơi lo sợ:
– Cô út sẽ không nói với cô lớn chứ? – Ừm, sẽ không và cũng chẳng dám nói. Hướng Nhật khẳng định, hắn biết rõ phải khiến Dịch Trù Ngu hoàn toàn tin tưởng. – Mẹ anh tạm thời sẽ không biết, em rửa mặt đi rồi xuống gặp đám Sở Sở, sau này là chị em một nhà rồi.