Phần 37
Hơn mười giờ đêm, ở một bến tàu bỏ hoang tại Bắc Hải. Nói là bỏ đi nhưng có rất nhiều thuyền bè tư nhân làm việc mờ ám thừa lúc ban đêm vắng người dừng ở đây rồi lại vội vã rời đi.
Địa điểm giao hàng của Hướng Nhật và bên Hồng Kông là nơi này, hai bao tải lớn đựng hàng, khoảng mấy trăm ký hắn xách đi rất nhẹ nhàng. Mình Hướng Nhật tới bởi lẽ chuyện này càng ít người biết càng tốt, mà mình hắn cũng đủ để đối phó với bất kỳ tình huống nguy hiểm nào, mang người theo lại mất công lo cho hắn…
Lúc này bến tàu tối đen như mực, không có ai dọn dẹp nên nơi này ngổn ngang y như một bãi rác. Một chiếc thuyền len lén cập bờ, cũng không phải là đám bảo vệ môi trường mà là những kẻ tạo ra bãi rác này.
Trên một bờ cát tại bến tàu, Hướng Nhật lợi dụng hoàn cảnh tự nhiên giấu hai bao tải vào một bụi cỏ, vả lại trời tối nên dù có đèn chiếu vào cũng không thể phát hiện. Cũng không phải Hướng Nhật lo lắng mà đơn giản là thích làm thế. Tự tin vào thực lực của mình nên hắn cũng chẳng tin có kẻ nào có thể cướp hai cái bao này từ tay mình.
Đợi một lúc từ xa truyền tới tiếng mô tô, sau đó đèn sáng trưng chớp liên tục. Hướng Nhật biết đây là ám hiệu, hắn lấy điện thoại ra cầm trên tay lắc qua lắc lại. Một chút ánh sáng cực kỳ dễ phát hiện trong màn đêm, có lẽ trên thuyền cũng nhận ra ám hiệu nên từ từ tiến tới.
Là một chiếc thuyền loại vừa, trên boong có bảy tám người, ba kẻ gặp ở Mỹ Thực Lâu cũng có ở đây, gã mập Vương Quốc Trung, hai bên là tên thanh niên đeo kính đen và gã mặc âu phục. Sau đó là năm gã to con mặc đủ loại trang phục.
– Hướng huynh đệ, thật không tốt, đến muộn làm anh đợi lâu.
Gã mập Vương Quốc Trung bước xuống đi đến gần Hướng Nhật, trong mắt hiện lên vẻ khó tin bởi lẽ ở bến tàu chỉ có mình hắn. Phải biết rằng việc làm ăn quan trọng như vậy, chỉ một người tới giao dịch đúng là đùa với tính mạnh bản thân. Nhưng Vương Quốc Trung không nghĩ Hướng Nhật là kẻ như vậy, ngầm suy đoán có lẽ ở trong những lùm cỏ kia hắn giấu không ít người. Nghĩ đến đây liền cảm thấy khó chịu, dù sao hai bên giao dịch, che giấu như vậy chẳng lẽ đề phòng mình sao?
Mặc dù trước đó kế hoạch đã chuẩn bị tốt nhưng giờ không rõ đối phương mang bao nhiêu người thì hắn cảm thấy bất an, chỉ sợ xung đột thật sự thì hai bên lưỡng bại câu thương, cái này hắn tuyệt đối không muốn. Hắn bước tới bắt tay Hướng Nhật…
– Tôi cũng vừa tới.
Hướng Nhật liếc chiếc thuyền, mặc dù đối phương không nhiều người nhưng kẻ nào cũng tỏa ra sát khí, hiển nhiên là kinh nghiệm đầy mình. Vương Quốc Trung cười thu tay:
– Hướng huynh đệ, tôi nói thẳng nhé, hàng mang tới chưa?
– Đã tới, nhiều hơn 1/10 so với ban đầu, cũng là quà tặng thêm cho tiền thanh toán một lần.
Hướng Nhật nói.
– Tốt, làm ăn với Hướng huynh đệ thật sảng khoái.
Vương Quốc Trung mừng rỡ, còn có thu hoạch ngoài ý muốn? Lại vội hỏi:
– Không biết Hướng huynh đệ cất hàng ở đâu?
Hướng Nhật chỉ ngón tay về phía lùm cây nơi giấu hai bao tải. Vương Quốc Trung không chút biến đổi nhưng đôi mắt hiện lên sự cẩn trọng, hiển nhiên hắn sợ có bẫy rập. Dù sao trước khi đến đã muốn giao dịch không công bằng, khó tránh việc đối phương cũng làm vậy.
Nhưng không nhìn thấy cũng không được, hơi chột dạ Vương Quốc Trung nháy mắt với gã mặc âu phục. Kẻ này gật đầu mang theo hai người cầm đèn pin đi tới cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên là phát hiện hai bao tải to.
Cầm đèn chiếu xung quanh không có gì lạ lúc này hắn mới yên lòng đi tới kéo hai cái bao ra. Hai bao tải tạo thành hố sâu trên mặt đất khiến Vương Quốc Trung lộ rõ vẻ tham lam, những thứ này đều là tiền vốn để phục hưng Vương gia.
Kéo tới trước mặt Vương Quốc Trung, gã mặc âu phục lấy dao chọc vào trong sau đó nếm thử. Ánh mắt sáng rực lên thì thầm vào tai Vương Quốc Trung. Hắn nghe xong thì mặt mày rạng rỡ:
– Ha ha, Hướng huynh đệ, cảm ơn anh, hàng tốt, độ tịnh khiết rất cao.
Đã thử hàng Hướng Nhật cũng không khách khí:
– Tiền đâu?
– Ha ha ha, Hướng huynh đệ, ta mạo muội hỏi một câu, hôm nay chỉ mình anh tới sao?
Vương Quốc Trung hài lòng, vừa rồi thủ hạ đã nói thầm cho hắn biết hàng độ tinh khiết cao cùng với quanh đây không có ai cả, đối phương tới một mình. Cái này làm Vương Quốc Trung yên tâm, vốn chuẩn bị tốn sức nhưng giờ thì không cần.
– Ừm, tới một mình thôi.
Hướng Nhật nhíu mày, hắn không ngu, kẻ này hỏi vậy chắc chắn có dụng ý. Nhưng hắn lười đoán, dù đối phương có tính toán ra sao nhưng mình không đồng ý thì kế hoạch cũng hỏng bét.
– Ha ha, Hướng huynh đệ, tôi cũng không vòng vo nữa, phiến cậu trở về nói với Sở công tử một tiếng, đại ân lần này Vương mỗ sẽ không quên.
Vương Quốc Trung phất tay bảo thủ hạ đưa hai bao tải lên thuyền. Hướng Nhật bước tới:
– Chúng mày đã quên một việc, tiền trao cháo múc.
– Hướng huynh đệ, cậu nghe không hiểu hay là cố tình không hiểu lời tôi nói?
Vương Quốc Trung xoay người lạnh lùng nhìn Hướng Nhật.
– Chẳng lẽ muốn mua không trả tiền?
Giọng Hướng Nhật lạnh lẽo, không ngờ giao dịch lần này có gian trá. Hiển nhiên hắn không tin đối phương nghe chỉ có mình đến mà này lòng tham, nhất định là có dự tính. Khó trách mà mình cảm thấy kỳ quái, thì ra đối phương không hề có thành ý giao dịch.
– Tiền có hữu dụng hơn cái này không?
Một khẩu súng lục xuất hiện trong tay Vương Quốc Trung, súng đã chĩa về phía Hướng Nhật.
– Hướng huynh đệ, tôi cũng không làm khó cậu, trở về đi, chuyện này tôi sẽ giải thích với Sở công tử.