Phần 29
Tang Âm đã đổi trang phục, không còn bộ âu phục tinh xảo mà thay vào đó là chiếc váy màu trắng, nhưng mái tóc màu phấn hồng vẫn búi như cũ tạo nên sự cao nhã xinh đẹp.
– Quân tỷ.
Thấy Hướng Nhật đứng cùng Nhâm Quân, Tang Âm không hề có ý tránh đi mà nhanh chóng đi tới.
– Tang Âm.
Nhâm Quân chào hỏi một cách thoải mái. Tang Âm là học sinh đắc ý của mẹ nàng, gặp thường xuyên, Nhâm Quân cũng không hề ghen ghét nàng bởi vậy quan hệ hai người rất tốt.
– Tìm Trần lão sư hả?
Ở bên ngoài Nhâm Quân cũng không tùy tiện gọi mẹ.
– Không phải vậy.
Tang Âm lắc đầu, nhìn sang phía Hướng Nhật:
– Em tới tìm Hướng Quỳ.
– Hả?
Nhâm Quân sửng sốt, tìm Hướng Quỳ? Vội vàng nhìn về phía hắn vẻ mặt nghi hoặc. Tính cách Tang Âm nàng hiểu rõ, đến giờ vẫn luôn không tranh giành với ai, tuy rằng gần đây thay đổi, khôi phục hình dáng vốn có hấp dẫn ánh mắt một đám con trai. Nhưng mà chuyện này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
– Tìm tôi?
Hướng Nhật cũng giật mình, chẳng lẽ lại mời mình ăn cơm? Tang Âm gật đầu, sau khi tan học nàng về hơi trễ, đúng lúc thấy Hướng Nhật ở cổng trường liền đổi chủ ý đi theo tới đây.
– Em tìm Hướng Quỳ có chuyện gì vậy?
Thấy ánh mắt khó hiểu của hắn. Nhâm Quân cũng tò mò. Liếc mắt nhìn Hướng Nhật, Tang Âm nhăn nhó:
– Quân tỷ, chị là bạn gái của Hướng Quỳ sao?
Nhâm Quân đỏ mặt, đoán rằng cử chỉ thân mật của mình đã bị nàng nhìn thấy, nhưng nghĩ lại thì cũng không sao nên gật đầu. Tang Âm thấy vậy thì tay nắm chặt, ánh mắt trở nên kiên nghị:
– Dù là Quân tỷ em cũng sẽ không bỏ cuộc.
– Em nói gì?
Nhâm Quân sững sờ, nhưng kết hợp câu hỏi trước đó của Tang Âm thì nàng đã hiểu, đây là muốn giành người yêu với mình. Hung hăng liếc Hướng Nhật đang đứng ngây dại, xem chuyện tốt của anh đi, lại trêu đùa một cô bé.
Hướng Nhật cực kỳ oan uổng, hắn không ngờ Tang Âm lại không chút cố kị nói ra những lời này, trong lòng có cảm giác khó nói. Nhưng đối mặt với ánh mắt long lanh của Tang Âm hắn cũng không biết nói gì cho phải.
– Quân Quân, đi ăn cơm thôi, anh vội đến gặp em nên cũng chưa ăn gì.
Hướng Nhật không muốn đả kích Tang Âm, việc này nên cự tuyệt một cách không khéo, hắn tin rằng chỉ cần cô nàng có chút lý trí thì sẽ hiểu. Nhâm Quân thấy biểu hiện của Hướng Nhật thì hài lòng gật đầu, kéo tay hắn chuẩn bị đi.
– Em có thể đi cũng không?
Tang Âm không hề cảm thấy mình là bóng đèn, vội chen miệng vào thậm chí còn có khuynh hướng quấn lấy. Nhâm Quân ngẩn ngơ, gặp phải Tang Âm tính cách hoàn toàn biến đổi, lại nghĩ tới đối phương gọi nàng là Quân tỷ thì làm sao có thể cự tuyệt đây? Mà đối phương cạnh tranh công bằng, từ chối chẳng phải nói mình sợ sao?
– Được, vậy thì đi cùng đi.
Dù quan hệ lúc trước với Tang Âm không tệ lắm nhưng lúc này Nhâm Quân bắt đầu mất hứng, vốn hắn không thể giành riêng, gjờ lại thêm một người chẳng phải càng thiếu hay sao?
Mọi người cùng đi học, những lúc ấy Hướng Nhật cũng thưởng thúc “Cửu Dương Bạch Cốt Trảo” càng ngày càng thêm “lô hỏa thuần thanh” của mấy đại tiểu thư, nếu không phải có Tang Âm ở bên cạnh thì nhất định nàng sẽ dùng hình tra hỏi tại sao Tang Âm lại thành ra như vậy.
– Chúng ta đi đâu ăn cơm?
Đứng trước cổng trường, Nhâm Quân đi đầu đột nhiên dừng lại hỏi hai người, thực ra trong lòng cũng đã quyết.
– Em chọn đi.
Hướng Nhật biết nàng nói vậy nhưng nghĩ hoàn toàn khác, mục đích thực sự là muốn lấy danh nghĩa làm chủ.
– Tốt rồi, chúng ta đi đến tiệm bún cay.
Nhâm Quân mừng rỡ nói, lại liếc mắt nhìn Tang Âm ở bên. Cạnh. Nàng hiểu Tang Âm, cô bé này thích sạch sẽ, nơi đó chắc rằng sẽ không muốn tới. Không ngờ Tang Âm cười nói:
– Tốt, em còn chưa biết bún cay như thế nào.
Nhâm Quân chán nản, cũng hơi khâm phục Tang Âm, vì một người đàn ông mà thói quen cũng sửa đúng là khó tưởng tượng, đây là Tang Âm trước kia dù ngày tận thế cũng không nhíu mày sao?
Dù Tang Âm thay đổi là thật hay già, Nhâm Quân vẫn quyết định đi giải quyết vấn đề bữa trưa, dù sao cũng khá lâu nàng chưa ăn bún cay, đúng là một công đôi việc.
Tiệm bún cay gần trường cũng có mấy chục người, tất cả đều là học sinh, nhất là thời gian ba bữa cơm thì công việc càng thêm bận rộn. Lúc này là giờ cao điểm, mấy người vừa tới quán ăn, thấy có người vừa đứng lên liền nhào vào không kịp chờ nhân viên đến dọn.
Nơi này cũng coi như buôn bán nhỏ, ngoài ông chủ còn có một tiểu nhị, là một cô bé mười mấy tuổi, nhìn kỹ thì có lẽ là con gái ông chủ. Thấy đám Hướng Nhật ngồi xuống, cô bé liền thu dọn bàn một cách lanh lẹ, chỉ chốc lát đã sạch tưng dường như đã rất quen việc.
– Mọi người muốn ăn gì?
Mặc dù cô bé hơi đen nhưng cười lộ ra cặp răng khềnh nhìn rất đáng yêu. Nhâm Quân mỉm cười chọn món, không hỏi ý kiến hai người Hướng Nhật, nói xong còn dặn thêm cô bé một câu “nhiều ớt một chút”
Hướng Nhật nghe xong thì toát mồ hôi. Nhâm Quân đắc ý khi mưu đã thành, rõ ràng là bắt nạt Tang Âm nên mới cho thêm đồ cay vào. Mà Tang Âm không muốn yếu thế trước mặt Hướng Nhật nên vẫn mỉm cười, cũng không tức giận vì hành động của Nhâm Quân. Thậm chí Hướng Nhật nhìn mình bằng ánh mắt áy náy thì vội vàng bảo hắn không sao cả.
Nhâm Quân bị Tang Âm nhìn thấy cảnh xấu hổ này thì cực kỳ tức giận với việc Hướng Nhật trêu chọc vào cô bé Tang Âm này, nếu không phải hắn làm sao nàng nàng lại biểu hiện mất mặt đến mức này chứ?
Hướng Nhật lựa chọn sáng suốt nhất là không nhìn Nhâm Quân, biết cô nàng chỉ hận không tìm được cơ hội nổi giân nên tránh vấn là hơn. Nhưng Hướng Nhật vừa quay đầu thì thấy một bóng người sợ hãi rụt rè dường như đang trốn tránh ánh mắt của mình. Liên tục trốn tránh không ngờ mình xoay người nên bị phát hiện. Tư thế ngồi rất cổ quái, Hướng Nhật cảm thấy vui lên, mặc dù đối phương tính toán tránh mình nhưng nhìn quả đầu kia thì hắn đã nhận ra đối phương là ai. Danh hiệu đầu củ tỏi quả không ngoa, mà đó cũng là kiệt tác của Hướng Nhật nên sao có thể không nhận ra? Hôm qua thằng nhóc này trốn học, không biết có phải là vì nữ sinh đối diện kia hay không?