Phần 152
Mở mắt ra, Hướng Nhật phát hiện mình vẫn ở trong khách sạn, mồ hôi túa ra ướt đẫm thân thể, quấn áo dính chặt vào người nhưng hắn vẫn không hề cảm thấy khó chịu, hắn vẫn chưa hết bàng hoàng về tình cảnh xảy ra trong giấc mộng, ngay cả phản ứng kỳ quái của Phạm Thải Hồng và Phương Nghi hắn cũng quên biến đi.
Nhớ lại sự khủng bố của Âu Dương lão quái, dù chỉ là giấc mộng nhưng Hướng Nhật dám khẳng định dù là ngoài đời thực đối phương cũng có thực lực cường đại như vậy. Đây là một đối thủ không có cơ may chiến thắng, nếp gặp bà ta lúc này chỉ có một lựa chọn duy nhất là cắm đầu bỏ chạy… Nói không chừng đến cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.
Hướng Nhật không muốn chạm mặt đối thủ khủng bố như vậy. Hít một hơi thật sâu, Hướng Nhật ngồi dậy cầm Nhất Diệp Trâm đã khôi phục nguyên trạng, còn Hồng Long…
Hướng Nhật cảm thấy lòng nặng trĩu, Hồng Long đã không còn trên giường, rõ ràng lúc trước còn đặt ở đó, mà… Hướng Nhật giật mình, lúc chống cự Nhất Diệp Trâm hút đi lực lượng rõ ràng bị ngã dưới đất, tại sao giờ lại ở trên giường?
Hướng Nhật cảm thấy lạnh sống lưng, chắc chắn là có người vào phòng và lấy Hồng Long. Nhảy xuống giường, Hướng Nhật đảo mắt nhìn quanh phát hiện một tờ giấy trên tủ đầu giường. Hắn vội vàng cầm lên, chỉ có một câu đơn giản:
– Mượn Nhất Diệp Trâm dùng một lúc, đồng thời cũng cảm tạ hai rương tiền đã tặng hôm qua. Là hắn, là người áo đen kia!
Lời cuối cùng đã cho Hướng Nhật đáp án về thân phận đối phương. Nhưng như vậy càng khiến hắn buồn bực, mặc dù kẻ áo đen này không khủng bố như Âu Dương lão quái nhưng Hướng Nhật lại không làm gì được hắn. Đồ bị kẻ này cầm đi thì hắn cũng chẳng biết làm gì hơn.
Tuy nhiên Hướng Nhật dám chắc người áo đen này không có ác ý gì với mình, nếu không thì sao lại không nhân lúc hắn hôn mê thịt luôn cho gọn? Lại còn đặt hắn lên giường, xem ra kẻ này cũng có lòng tốt. Nhưng mà Nhất Diệp Trâm bị lấy đi mất…
Khoan, đợi chút, Nhất Diệp Trâm? Không phải Hồng Long bị lấy đi sao? Hướng Nhật kinh ngạc, Nhất Diệp Trâm hắn vẫn cầm trong tay, Hồng Long bị lấy đi chứ không phải Nhất Diệp Trâm.
Cẩn thận nghĩ lại Hướng Nhật liền hiểu ra, có lẽ lúc đối phương ôm hắn lên giường không hề phát hiện Nhất Diệp Trâm, thấy mỗi Hồng Long trước mặt nên cứ tưởng nó là Nhất Diệp Trâm kia. Cũng may lúc ấy Nhất Diệp Trâm đang cầm trên tay, đối phương không thấy bằng không sao lại chịu bỏ qua?
Hướng Nhật không biết là may rủi ra sao, có Nhất Diệp Trâm lại mất Hồng Long? Đây có tính là buôn bán có lời không? Hay là quăng chài mất lưới cá nhảy lên thuyền?
Cầm Nhất Diệp Trâm trong tay tinh thần Hướng Nhật hơi loạn, Hồng Long có thể làm người ta giữ tuổi thanh xuân thì đã từng thử, chẳng rõ tác dụng của Nhất Diệp Trâm là gì?
Nhớ tới cảnh trong giấc mộng khi tiến vào Hồng Long, tỉnh lại thì mình đã có cái mặt non nớt này, không biết sau khi tiến vào giấc mộng trong Nhất Diệp Trâm thì có gì thay đổi, đừng nói là chỉ vã ra cả lít mồ hôi chứ?
Hướng Nhật cảm thấy thân thể nhớp nháp khó chịu, vội vàng cởi quần áo lao vào phòng tắm, tiện thể soi gương xem bản thân có gì biến hóa không.
Trong phòng tắm, Hướng Nhật soi gương nhưng chẳng có gì thay đổi, dường như thân thể rắn chắc hơn tựa như có tinh quang lưu chuyển trong da thịt, những tinh quang này tựa như nước không ngừng chảy trong thân thể.
Chẳng lẽ là nước thật? Hướng Nhật vô thức muốn vuốt ve những tinh quang này thì một dòng nước xì ra từ trong tay bao quanh thân thể. Đây…
Hướng Nhật choáng váng, hắn nhớ rõ mình còn chưa mở vòi sen tại sao lại có nước? Mà dù xuất hiện cũng đâu thể xì ra từ trong tay chứ? Cẩn thận xem lại, bàn tay không hề có nước, thận chí chút nước động cũng không thấy, vậy rốt cục dòng nước kia ở đâu ra?
Chẳng lẽ là… dị năng! Là dị năng! Thủy hệ dị năng!
Ý nghĩ này khiến tim Hướng Nhật đập loạn nhịp, nếu thật vậy thì không phải hắn sẽ có cả năng lực Mật giả và dị năng giả sao? Nghĩ tới việc trở thành dị năng giả Hướng Nhật kích động tới mức thân thể run run, cẩn thận vuốt ve những tinh quang kia nhưng… Dòng nước kia không xuất hiện. Sao lại thế này?
Hướng Nhật cảm thấy đầu óc mụ mị, vừa rồi khiến dòng nước xuất hiện nhưng giờ thì sao đây? Nếu không phải thân thể ướt đẫm chắc chắn Hướng Nhật sẽ nghi ngờ việc mình đang tỉnh hay mơ.
Nhớ lại trước đó làm ra sao… Hắn vừa nghĩ vừa khoa chân múa tay nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra. Tuy vậy hắn vẫn không nản chí, có lẽ vừa rồi làm quá đơn giản, trước khi vuốt ve những tinh quang kia thì phải làm gì?
Hướng Nhật cố gắng nhớ lại, khẳng định trước đó cũng chả có động tác gì, vậy việc này cũng không liên quan. Mà không dính dáng tới động tác… Hướng Nhật nhìn thân thể trong gương, tinh quang lưu chuyển trong thân thể tựa như những dòng nước nho nhỏ… Hướng Nhật trầm ngâm một lúc rồi mắt sáng rực lên, cuối cùng đã nghĩ ra, dòng nước xuất hiện không liên quan tới động tác nhưng có liên quan với “nước”. Lúc trước nghĩ về nước thì xuất hiện, lần này cũng vậy.
Nghĩ ra điểm này Hướng Nhật liền nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra hình dạng của nước nhưng vô tình hắn lại cảm nhận được tựa như có những thứ nhỏ bé trong không khí đang hội tụ một cách nhanh chóng, lúc mở mắt ra thì một thủy cầu như quả bóng rổ đang lơ lửng giữa không trung.
Hướng Nhật run rẩy nhẹ nhàng dùng tay chạm vào nhưng thủy cầu vẫn không bị vỡ ra, tựa như đang có một vật dạng tròn vô hình bao bọc. Ngón tay chạm vào thủy cầu thì cảm giác huyết mạch tương liên truyền tới, dường như nó không phải vật chết mà là một sinh linh, chỉ cần muốn thì mình có thể làm bất cứ điều gì.
Hướng Nhật khẽ cử động ngón tay, thủy cầu cũng di động, năm ngón tay mở ra thì quả cầu kia cũng tách thành năm thủy cầu nhỏ. Khép lại thì chúng hợp thành một đúng như những gì hắn muốn.
Trước kia không có Thủy hệ dị năng, với lĩnh vực hắn cũng có thể làm như vậy, nhưng về sự linh hoạt thì lĩnh vực lại kém xa. Mà lĩnh vực không biến được ra nước, thủy dị năng lúc nào cũng có thể làm nước xuất hiện, chỉ cần muốn thì nước sẽ là vô cùng tận.(Mình muốn thì ngày nào cũng xả ra cả mấy lít)
Lại suy nghĩ một chút, biến được ra nước vậy có thể làm nó tiêu tán không? Vừa nghĩ vậy Hướng Nhật liền tập trung tư tưởng, lập tức phát hiện thủy cầu như bị thiêu đốt dần dần thu nhỏ rồi biết mất không còn dấu vết. Làm ngược lại cũng rất đơn giản.
Hướng Nhật mừng rỡ tạo ra thủy cầu, lần này còn lớn hơn trước đó, lại làm thủy cầu biến mất, vài lần thử nghiệm Hướng Nhật đã khống chế rất thuần thục, chỉ chớ mắt đã có thể làm thủy cầu hiện ra và biến mất, thời gian thu nhỏ cũng đã trở nên dư thừa. Cố kìm nén sự hung phấn, Hướng Nhật tắm rửa rồi trở về giường.
Nhất Diệp Trâm vẫn nắm trong tay, hắn không dám xem thường vật này nữa, có thể cho hắn Thủy hệ dị năng, không biết có hiệu quả với người khác hay không. Như lúc trước Hồng Long có thể làm người ta trẻ lại, Nhất Diệp Trâm cũng có năng lực tương đương, nói cách khác thì chỉ cần muốn là lúc nào cũng có thể tạo ra Thủy hệ dị năng giả.
Rõ ràng đây là một “thần khí” còn cường đại hơn cả Hồng Long. Nghĩ tới việc biến mấy vị tiểu thư ở nhà thành dị năng giả, vậy thì sau này các nàng sẽ có khả năng tự bảo vệ bản thân, hắn cũng không phải lo lắng nữa.
Không biết các nàng sẽ thành dị năng giả cấp mấy, nếu cấp năm thì quá ngon. Nhưng Hướng Nhật hiểu việc này là không thể. Mà lúc này hắn là Mật giả nhưng cũng là dị năng giả. Mật giả thì rõ ràng là cấp năm, không rõ dị năng là cấp mấy, xem ra cần tìm đối thủ đối chiến trong tình huống không dùng thực lực Mật giả để thử nghiệm cấp độ.
Đang nghĩ lan man thì điện thoại vang lên kéo Hướng Nhật về hiện thực. Là Lưu Phi gọi tới, hơi thở cùng dồn dập tựa như có chuyện. – Hướng, vừa rồi em cảm thấy Monica đang thân mật với người khác… – Cái gì? Hướng Nhật giận đến xám mặt, Monica lại thân mật với kẻ khác, không phải là cắm cho hắn cái sừng sao? – Không phải như anh nghĩ, chỉ vài giây thôi… Hẳn là Monica đã từ chối kẻ kia. Lúc này quan hệ giữa Lưu Phi và Monica là ngụy sơ ủng, chỉ cần Monica nghĩ thì nàng có thể cảm nhận được. Nghe Lưu Phi giải thích Hướng Nhật mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên hắn vẫn không thể kiềm chế được lửa giận, lúc này Mỹ đang là ban ngày, ban ngày mà thân mật thì tối sẽ làm gì?
Xem ra không thể đợi cho hết tháng, nếu cứ cái đà này thì đến ngày Monica kết hôn thì sừng cũng mọc như nấm. Cúp máy xong Hướng Nhật quyết định đi Mỹ ngay, cứ giám sát chặt chẽ Monica trước, hoặc đơn giản là trói nàng đem về Bắc Hải, đợi ngày kết hôn mới thả nàng ra, như vậy thì không cần lo lắng. Còn hậu quả thì Hướng Nhật chẳng thèm quan tâm.
Thực ra hắn cũng không nghĩ tới việc biến nàng thành tình nhân, chỉ là muốn ngăn việc nàng thân mật với đàn ông để giữ sự “trong sạch” cho Lưu Phi. Ngẫm lại thì còn mười ngày nữa là đầu tháng, khoảng thời gian này mà ở Mỹ thì quan trọng là phải tìm được lý do chính đang, trước đó đã đồng ý cùng sếp mẹ tới ra mắt nhà Thiết Uyển, giờ lại kéo dài thời gian ra, mà lại còn tới mười ngày khiến Hướng Nhật cực kỳ xấu hổ.
Cứ vậy Thiết cảnh quan sẽ nghĩ sao, nàng có cảm thấy hắn không quan tâm tới nàng nên không muốn tới ra mắt hay không?