Phần 127
Trong thư phòng, Hoàng Thiệu Hùng đang tính toán kế hoạch thật ổn thỏa, mỗi lần có phi vụ hắn đều cân nhắc một lượt, đem tất cả được mất ra suy đi tính lại rồi bày ra biện pháp đối phó. Thói quen này cũng giúp hắn từ trước tới nay chưa từng bị lật thuyền trong mương.
Thực ra giao dịch lần này đối tượng cũng có thực lực cường đại. Thậm chí còn có cả dị năng giả, nếu không phải bản thân hắn có chỗ dựa sợ rằng cũng không dám nghĩ tới.
Tập dợt vài lần, xác định không còn sơ sót gì Hoàng Thiệu Hùng mới thu dọn đồ đạc. Lúc này cửa bất ngờ bị đẩy ra khiến sắc mặt hắn xám xịt bởi trước đó sớm đã nhắc nhở, mỗi khi hắn trong phòng, khi chưa được cho phép thì tuyệt đối không được quấy rầy.
Nhưng lần này lại là trợ thủ đắc lực kiêm quản gia Từ Đình, sắc mặt Hoàng Thiệu Hùng cũng giãn ra, nhìn sắc mặt lo lắng của trợ thủ hiển nhiên việc này rất quan trọng, nếu không kẻ hiểu rõ hắn nhất như người này sẽ không tới quấy rầy hắn.
– Ông chủ, xảy ra chuyện rồi. Quả nhiên lời đầu tiên Từ Đình nói đã khiến dự cảm không may của Hoàng Thiệu Hùng được chứng thực, nhưng là lão đại một phương nên hắn vẫn rất tỉnh táo.
– Chuyện gì? Hoàng Thiệu Hùng hỏi.
– Lôi Đỉnh Thiên bị thương.
– Cái gì, hắn bị thương? Không phải Phong nhi đi cùng hắn à, nó sao rồi? Tuy kinh hãi vì Lôi Đỉnh Thiên bị thương nhưng hắn vẫn lo cho quý tử của mình hơn.
– Thiếu gia không sao, chỉ có Lôi sư phụ bị thương.
– Vậy là may rồi. Nghe con trai không bị gì, Hoàng Thiệu Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề che giấu sự quan tâm tới con trai trước mặt người ngoài như Từ Đình, hắn chỉ có độc một đứa con trai, hắn không muốn con hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
– Người đâu, bọn họ giờ ở đâu?
– Đang ở bên ngoài. Từ Đình chỉ về phía cửa. Hoàng Thiệu Hùng vội vàng đứng dậy lao ra ngoài. Hai người tới phòng khách, thấy con trai ngồi im trên ghế sa lon, tuy sắc mặt tái xanh nhưng Hoàng Thiệu Hùng vẫn thấy yên lòng. Còn Lôi Đỉnh Thiên, bất kỳ ai nhìn vào cũng có thể thấy được hắn đã bị phế một tay, một chân, độ biến dạng quái dị này thực khó tiếp nhận nổi với người thường. Hoàng Thiệu Hùng gác đứa con sang một bên, vội vã tới trước mặt Lôi Đỉnh Thiên tỏ vẻ ân cần:
– Lôi sư phụ, là ai làm? Mặc dù Lôi Đỉnh Thiên chỉ là một dị năng giả thực lực kém cỏi trong tay hắn nhưng vẫn là dị năng giả, có thể đánh hắn thành ra như vậy thực lực đối phương không cần phải nói. Nhất là khi việc kia sắp diễn ra, sợ nhất là việc ngoài ý muốn xảy ra một cách bất ngờ.
– Cha, là thằng ranh đến từ đại lục kia. Lôi Đỉnh Thiên chưa nói gì, Hoàng Phong đã vội vã rống lên, tuy trận đòn của Hướng Nhật khiến hắn sợ hãi nhưng giờ đã về tới nhà, thấy cha hắn thì cảm giác sợ hãi này đã biến mất, Hoàng Phong bắt đầu to gan lên.
– Tiểu tử đại lục nào? Hoàng Thiệu Hùng sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra:
– Là người mày muốn trả thù?
– Chính là hắn. Hoàng Phong nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới việc đối thủ năm tay Hoắc đại tiểu thư hắn chỉ hận không thế lập tức giết chết kẻ kia. Hoàng Thiệu Hùng hiểu rõ con trai mình nhưng hắn quan tâm tới việc khác hơn, lại nhìn Lôi sư phụ nói:
– Hắn cũng là dị năng giả? Lôi Đỉnh Thiên khẽ gật đầu, có lẽ động tới vết thương nên sắc mặt tái nhợt.
– Cha, người phải báo thù cho con! Hoàng Phong hét lên.
– Cái này không cần mày nhắc, vì Lôi sư phụ tao cũng sẽ không bỏ qua cho thằng nhãi kia. Hoàng Thiệu Hùng trầm giọng, đây cũng là thủ đoạn lôi kéo người khác của hắn, nhưng trước khi báo thù hắn vẫn phải tra rõ về đối phương:
– Lôi sư phụ, thực lực hắn ra sao?
– Sợ rằng chỉ có Dịch tiên sinh ra tay mới được. Lôi Đỉnh Thiên vẫn cực kỳ sợ hãi thực lực của Hướng Nhật, chỉ dám nói ra tên một người.
– Dịch tiên sinh? Thân thể Hoàng Thiệu Hùng run lên, Dịch tiên sinh không chỉ là dị năng giả lợi hại nhất do đối tượng hợp tác phái tới mà còn là đại diện của đối phương, ngay cả hắn cũng không có tư cách làm phiền Dịch tiên sinh, ngay cả giọng điệu của “Bond tiên sinh” là đối tượng hợp tác của hắn cũng rất cung kính với Dịch tiên sinh.
Mà lời Lôi Đỉnh Thiên cũng không chờ mong Dịch tiên sinh ra tay trả thù giúp, điểm này càng chứng minh thực lực tiểu tử đại lục kia đáng sợ ra sao. Đối mặt với dị năng giả cường đại như vậy Hoàng Thiệu Hùng cũng cảm thấy đau đầu, nhất là việc kia còn đang chờ hắn, chưa nói đến việc có mời được Dịch tiên sinh hay không, dù mời được nhưng Dịch tiên sinh sẽ thực sự báo thù cho hắn sao?
Hoàng Thiệu Hùng không phải kẻ lạc quan tới mù quáng, hắn vô cùng cẩn thận, luôn tính toán đường lui là thói quen của hắn(Nguyên văn là không tính thắng mà tính bại trước, nghĩa chắc cũng không sai lệch là mấy).
– Cha, vậy mời Dịch tiên sinh ra tay đi. Hiển nhiên Hoàng Phong không biết chỗ khó xử của cha mình, trong mắt hắn những dị năng giả này đều do cha hắn dùng tiền mời về, chỉ cần đủ tiền thì lo gì đối phương không làm?
– Mày thì biết cái gì? Hoàng Phong lạnh lùng quát, việc báo thù vẫn phải cân nhắc kỹ càng. Nếu không vì việc kia có lẽ hắn sẽ thử đi nhờ Dịch tiên sinh, nhưng việc đã tới trước mắt, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn có lẽ vừa mở lời nhờ vả liền bị Dịch tiên sinh khử luôn.
– Ông chủ Hoàng. Đang lúc hắn suy nghĩ, một gã trung niên tướng mạo tầm thường thản nhiên bước vào, phía sau hắn là bốn gã bảo vệ mặc Âu phục đeo kính râm.
– Dịch tiên sinh, ngài đã tới? Hoàng Thiệu Hùng giật mình, không ngờ Dịch tiên sinh lại tới vào lúc này.
– Lôi Đỉnh Thiên bị thương? Dịch tiên sinh định nói chuyện nhưng nhìn thấy bộ dạng quái dị của Lôi Đỉnh Thiên thì sắc mặt trầm xuống.
– Dịch tiên sinh, chuyện là thế này… Dịch tiên sinh đã thấy nên Hoàng Thiệu Hùng không dám dấu giếm, lập tức kể rõ ràng lại một lượt.
– Hả? Lại có đối thủ lợi hại đến vậy à? Dịch tiên sinh tỏ vẻ hưng phấn:
– Tôi vô cùng hứng thú với hắn.
– Dịch tiên sinh, việc kia…
– Không vội, chờ tôi đi gặp kẻ kia rồi tính. Dịch tiên sinh khoát tay, hiển nhiên việc kia không khiến hắn hứng thú bằng việc gặp một đối thủ ngang tài.