Phần 126
– Muốn mạng của ta, phải xem ngươi có đủ… Hướng Nhật chưa nói hết câu kẻ mặc áo đen đã nhào tới, đôi bao tay màu đen tựa như câu hồn trảo sắc bén đánh tới. Hướng Nhật cố hết sức mới ngăn cản được công kích của đối phương nhưng tay lại cảm thấy tê rần, cảm giác đau đớn không ngừng truyền tới.
Hướng Nhật thầm kêu không ổn, thực ra hắn cũng chưa từng luyện tập qua võ thuật có hệ thống, trước kia đều dựa vào lực lượng tuyệt đối đàn áp đối thủ, trước sức mạnh tuyệt đối thì kỹ xảo có giỏi tới đâu cũng vô dụng.
Nhưng khi gặp phải đối thủ ngang tầm, lại còn có kỹ xảo cao siêu liền trở thành bao cát mà chịu đòn. Tuy dáng người kẻ áo đen mập mạp nhưng chiêu thức cổ quái liên miên bất tận khiến Hướng Nhật ứng phó mệt nghỉ. Rất nhanh đã trúng đòn, rồi đòn như mưa nện lên người…
Hướng Nhật không biết mình trúng bao nhiêu đòn, hắn chỉ cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn. Cũng may da thô thịt dày nên đỡ được đòn, Hướng Nhật cũng phát hiện dường như đối phương không thực sự muốn mạng hắn, mặc dù sát khí bừng bừng nhưng không hề thấy sát ý.
– Ta liều mạng với ngươi! Bị đánh như mưa nhưng tới lúc này ngay cả chéo áo đối phương vẫn chưa đụng tới được, mỗi lần sắp đánh trúng kẻ mặc áo đen kia lại khéo léo tránh né. Hướng Nhật càng nghĩ càng tức, lấy cứng chọi cứng, đột nhiên hai tay ôm chặt lấy eo đối phương, khóa cứng lại.
Hướng Nhật thầm cảm thấy vui vẻ, chuẩn bị hành động nhưng kẻ mặc áo đen kia lại một lần nữa khiến hắn kinh hãi, tuy ôm chặt nên không biết đối phương làm gì tuy nhiên Hướng Nhật vẫn cảm nhận được, phần eo hắn đang ôm tựa như quả bóng bị xì, trước kia vốn thô to thì lúc này bắt đầu xẹp lại, nhân lúc Hướng Nhật ngây ra đối phương liền thoát khỏi vòng vây.
Đây là cái gì?
Hướng Nhật chấn động nhìn đối phương, dáng người mập mạp không thấy đâu nữa, thay vào đó là thân hình gầy gò toát nên cảm giác quỷ dị khó tả.
– Rốt cuộc ngươi là ai, có cừu hận gì với ta, ai sai ngươi tới? Lúc này đối phương đứng bất động cách chừng ba, bốn mét nên Hướng Nhật có cơ hội thở lấy hơi. Đây là lần khổ chiến nhất từ trước tới nay của hắn, không hề có cơ may chiến thắng. Nếu không phải đối phương không có ý giết hắn sợ rằng không chỉ đơn giản là nỗi đau nho nhỏ trên da thịt.
Kẻ mặc áo đen cũng không hành động gì, âm thanh khàn khàn khiến người ta cảm thấy rét lạnh vang lên:
– Có người ra giá 100 triệu USD để ta giết ngươi.
– Ta đáng giá như vậy sao? Hướng Nhật chán nản, 100 triệu USD, cũng không ít, nhưng với tài sản của hắn thì không đáng vào đâu.
– Nói cho ta biết là ai, ta có thể cho ngươi gấp đôi, 200 triệu USD. Tuy không biết đối phương nói là thật hay giả, nhưng đã trò chuyện thì cũng chứng minh còn có thể thương lượng, mà Hướng Nhật cũng muốn kéo dài thời gian nghỉ ngơi, hắn muốn tìm điểm yếu của đối thủ.
– Xem ra tiền của ngươi cũng không ít. Giọng khàn khàn vang lên, mang theo chút ý tứ giễu cợt:
– Rất tiếc, trước đó ta đã nhận ủy thác của người khác, nếu không thì vụ làm ăn này cũng không tệ. Nói xong kẻ mặc đồ đen thủ thế chuẩn bị công kích khiến Hướng Nhật rùng mình, vị thế của tiền bạc đã mất đi tác dụng, hắn cũng xốc lại tinh thần chuẩn bị ứng phó thế công của đối phương.
Nhưng lúc này hành động của đối phương khiến Hướng Nhật giật mình, cảm thấy cực kỳ khó hiểu, vốn chuẩn bị công kích Hướng Nhật nhưng kẻ mặc áo đen lại lao về phía cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Hướng Nhật ngẩn người mất vài giây mới hiểu chuyện gì xảy ra, lúc hắn lao tới nhìn ra cửa sổ thì người mặc đồ đen đã biến mất. Điều này khiến hắn cảm thấy kỳ quái, không rõ vì sao đối phương đang chiếm thế thượng phong lại bỏ đi, trong này có âm mưu gì chăng?
Hướng Nhật nghĩ mãi không ra, nhưng có thể khẳng định đối phương cũng ở trong tòa nhà này bởi lẽ một người ăn mặc quái dị không thể từ xa tới, ở gần là thực tế nhất.
Nhưng… Hướng Nhật cảm thấy nhức đầu, người áo đen này là ai? Thậm chí hắn còn không biết đối phương là nam hay nữ. Âm thanh khàn khàn kia cũng chỉ để ngụy trang nhằm che giấu thân phận.
Thậm chí Hướng Nhật còn nghi ngờ mình đã từng gặp đối phương, nhớ lại dáng người mảnh khảnh đột nhiên lùi về sau Hướng Nhật thầm suy đoán: Phải chăng kẻ mặc áo đen kia sợ tiếp tục đánh nữa mình sẽ nhận ra thân phận hắn nên mới bỏ đi?
Đương nhiên cũng chỉ là suy đoán, Hướng Nhật cẩn thận nhớ lại, trong những người hắn quen dường như chẳng có dáng người nào thon thả như vậy, mà theo suy đoán của hắn thì hẳn phải là người quen thì mới sợ bị mình nhận ra. Nhưng trong những người quen lại chẳng có ai lợi hại như thế, nếu có thì sớm đã bị phát hiện rồi.
Nếu vậy thì đối phương cũng sẽ không sợ bị mình nhận ra, rốt cuộc vì sao đột nhiên hắn bỏ đi? Rốt cục là ẩn chứa bí mật gì? Hướng Nhật nghĩ muốn nát óc, lại nhìn quần áo nát bươm trên thân thể trong lúc đánh nhau với kẻ mặc áo đen kia. Nói đúng ra thì đối phương biến nó thành như vậy, Hướng Nhật than thở rồi lao vào phòng tắm. Bỏ đi bộ quần áo rách mướp Hướng Nhật mới phát hiện thân thể mình bầm dập, không có nơi nào lành lặn. Xem ra tạm thời không nên vác mặt đi gặp người.
Nghĩ tới Tô Úc có thể tới phòng mình Hướng Nhật lại đau đầu, chẳng lẽ tối nay cứ vác cái mặt này đi gặp nàng? Hướng Nhật sợ nàng bị hù dọa, lại lo lắng việc lưu lại ấn tượng không tốt với nàng, xem ra tối nay đành phải nhịn. Nhưng vấn đề trước mắt là cần giải thích sao để Tô Úc khỏi lo lắng.