Phần 124
– Mày nói với tao à? Hướng Nhật nhìn gã đàn ông hung tợn kia bằng ánh mắt khó tin, vẻ mặt lộ rõ sự giễu cợt. Dù lúc này hắn đứng trên đỉnh cao của dị năng giả nhưng cũng ít khi nói lời tự đại như vậy, không ngờ một dị năng giả cấp hai tôm tép lại dám, hiển nhiên trước giờ chưa từng ăn hành nên mới to mồm đến vậy.
Lôi sự phụ khinh thường không thèm trả lời, tay trái vung lên, một đoàn ánh sáng màu lam nhạt lóe lên rơi xuống ghế xa lon. Chiếc ghế tựa như gặp phải ngọn lửa nhiệt độ cao, rất nhanh đã bị chảy ra, biến thành một bãi màu đen mùi khó ngửi…
Nhìn thấy cảnh này, Hoắc Vãn Tình biến sắc, Hoàng Phong cũng kinh ngạc nhưng đắc ý còn nhiều hơn.
– Biểu diễn không tệ. Hướng Nhật thản nhiên nói, nhẹ nhàng vỗ tay, cái này với người thường thì siêu lắm rồi, nhưng với hắn chẳng khác gì trò trẻ con. Thấy Hướng Nhật chứng kiến dị năng của mình lại có thể bình tĩnh như vậy khiến Lôi sư phụ đề phòng, bình thường, người thấy cảnh này mà không ngạc nhiên gì chỉ có hai khả năng. Một là đối phương đã từng thấy nên không bất ngờ gì. Hai là, đối phương không biết thế giới này tồn tại dị năng giả, có lẽ chỉ nghĩ đó là ảo thuật lừa người mà thôi.
Lôi sư phụ thiên về đáp án thứ hai, duỗi ngón tay ra, vầng ánh sáng màu lam nhạt lóe lên trên đầu ngón tay tựa như một ngọn lửa màu lam nhiệt độ cực cao.
– Không nghe thấy tao từng nói sao? Nếu để tao xử lý thì không chỉ là một tay một chân đâu. Lôi sư phụ lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, giọng nói tràn ngập sự uy hiếp, ngọn lửa trên đầu ngón tay càng thêm mãnh liệt.
– Không chỉ một tay, một chân, còn gì nữa? Hướng Nhật bình thản nhìn Lôi sư phụ sắp nổi điên, đưa tay cản Hoắc Vãn Tình chuẩn bị ra mặt.
– Đúng là không biết sống chết! Vốn còn kiêng kị việc đối phương quen biết Hoắc gia, nhưng giờ Hướng Nhật cứng đầu, hiển nhiên Lôi sư phụ không nhịn được nữa. Ngọn tay búng ra, ngọn lửa màu làm lập tức bay về phía Hướng Nhật.
Tốc độ ngọn lửa không nhanh, mục tiêu lại là ngực Hướng Nhật. Hoắc Vãn Tình ở phía sau hắn cảm thấy kinh hãi, nàng sợ tới hồn phi phách tán, trước đó đã thấy sự lợi hại của ngọn lửa này, chiếc ghế salon bằng da kia đã biến thành bãi bầy nhầy, sự khủng bố này nàng không thể quên nổi.
Thấy thứ khủng bố kia bay tới, Hoắc Vãn Tình chỉ muốn kéo tiểu sắc lang bỏ chạy, nhưng dù nàng cố sức ra sao cũng không thể lay động được hắn.
– Đi mau, cậu chán sống à? Hoắc Vãn Tình cho rằng Hướng Nhật bị sốc nên liều mạng kéo hắn.
– Cũng chưa biết là ai sống ai chết đâu. Hướng Nhật cười nhạt, kéo Hoắc Vãn Tình ra sau lưng đồng thời vung tay chụp lấy ngọn lửa gần sát người.
Rẹt, rẹt… Ngọn lửa bị chụp lấy truyền tới âm thanh chói tai, ngọn lửa màu lam không ngừng rung động tựa như không thể điều khiển. Dù nó cố gắng ra sao nhưng ở trong bàn tay mềm mại của Hướng Nhật cũng chỉ là vô vọng. Cuối cùng, nó chỉ có thể chậm rãi co lại thành một đoàn, không còn hung bạo như trước.
Cảnh này cùng kinh khủng hơn cả việc chiếc ghế sô pha biến thành nước đen lúc trước. Thử nghĩ xem, ngọn lửa màu lam khủng bố đến vậy mà không thể tổn thương bàn tay Hướng Nhật thậm chí còn ngoan ngoãn khuất phục, người thường có thể làm được sao?
Lôi sư phụ biến sắc, hắn không ngờ Hướng Nhật lại là dị năng giả. Thực ra, khi Hướng Nhật thấy hắn làm trò lúc trước vẫn tỏ ra bình tĩnh vẫn còn một khả năng nữa, Hướng Nhật lạ dị năng giả.
Nhưng khi mới vào hắn không hề cảm nhận được khí tức dị năng giả trên người Hướng Nhật nên đã bỏ qua khả năng này. Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy một màn vừa xảy ra, cái không thể xảy ra nhất lại biến thành sự thực.
Hoàng Phong há hốc mồm nhìn bàn tay Hướng Nhật đang nắm ngọn lửa màu lam kia, cảm giác kinh hãi còn vượt xa Lôi sư phụ, tiểu tử đại lục này lại cũng như Lôi sư phụ, có được thực lực dị năng giả mà hắn hằng ao ước. Hoắc Vãn Tình trốn sau lưng Hướng Nhật nên không thấy cảnh hắn thu phục ngọn lửa màu lam, nhưng thấy ngọn lửa ngoan ngoãn trong bàn tay hắn liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Hướng Nhật tràn ngập sự ướt át, nóng bỏng.
– Mày là dị năng giả? Lôi sư phó đã tỉnh táo lại, ánh mắt đề phòng nhìn Hướng Nhật, tuy hắn không biết rốt cục đối phương làm sao để che giấu khí tức dị năng giả, nhưng có thể nhẹ nhàng hóa giải công kích của hắn, ít nhất thực lực đối phương không kém gì bản thân, thậm chí đẳng cấp còn cao hơn hắn.
– Mày biết không? Phế vật như mày, dù vạn đứa cũng chỉ là nhiều hơn 9999 con kiến mà thôi. Hướng Nhật lạnh lùng nhìn Lôi sư phụ, lại liếc Hoàng Phong đang đứng đực ra, bàn tay khẽ nắm lại, ngọn lửa vốn ngoan ngoãn kia lập tức tan thành mây khói. Lôi sư phụ biến sắc, hắn là dị năng giả nên hiểu rõ, ngọn lửa màu lam kia vốn không phải là lửa, đó là một loại khí thể ăn mòn cao độ, dị năng giả bình thường tuyệt đối không chống nổi. Nhìn hành động nhẹ nhàng của Hướng Nhật, thích là diệt, hành vi trái với quy luật tự nhiên này khiến hắn hiểu ra, sự hoảng sợ tăng thêm bội phần.
Trừ khi thực lực đối phương hơn hắn hai cấp mới có thể làm như vậy, ít nhất cũng là dị năng giả cấp bốn. Cấp bốn, đây là đẳng cấp mà hắn không hề dám có chút ý định phản kháng.