Phần 123
– Cũng hay, để xem thử một chút. Hướng Nhật cũng không lo lắng gì, đối phương đã tìm tới cửa làm sao có thể coi như không thấy? Mà tuy Hoắc Vãn Tình không tính là bạn gái hắn nhưng cũng đã phát sinh quan hệ, Hướng Nhật không muốn đưa nàng ra làm lá chắn.
– Cậu, cậu thực sự là dị năng giả? Hoắc Vãn Tình vẫn hơi lo lắng, tiểu sắc lang đã biết dị năng giả thì có lẽ hắn thực sự là dị năng giả. Nhưng thực lực dị năng giả cũng phân cao thấp, tuổi sắc lang nhỏ tuổi như vậy có lẽ thực lực cũng không cao lắm, đây mới là việc nàng lo, chỉ sợ hắn vừa gặp đã bị đối phương cho ăn đòn.
– Anh nói này, em có thể tin tưởng anh một chút không? Hướng Nhật dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng biết nàng thực sự quan tâm tới mình.
– Tốt, đi đi, mau đi, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì cậu phải chạy ngay, tôi có thể xoay sở. Hoắc Vãn Tình vẫn nghĩ chu toàn, Hoàng Phong cũng không dám làm căng, chỉ cần tiểu sắc lang đi thì hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
– Được rồi. Hướng Nhật gật đầu, nếu không làm vậy sợ rằng đại tiểu thư còn muốn cằn nhằn thêm mấy chục lần nữa. Đón thang máy xuống tầng 7, Hoắc Vãn Tình dẫn Hướng Nhật vào cửa hàng châu báu, nữ quản lý sớm đã đứng chờ, vừa thấy hai người liền tỏ vẻ khó xử:
– Hoắc tổng, Hoàng công tử ở bên trong. Vừa rồi nàng gọi cho Hoắc Vãn Tình, cũng biết địa vị của Hoàng Phong bởi hắn đã tới đây vài lần, mỗi lần đều viện đủ lý do tìm Hoắc tổng nhưng đều bị nàng nghĩ cách từ chối khéo.
– Ừm, chị đi làm việc đi. Hoắc Vãn Tình gật đầu, kéo tay Hướng Nhật đi vào phòng quản lý. La tỷ kinh ngạc, lần gặp mặt trước còn thấy Hoắc tổng khó chịu với vị khách mua Hải Dương chi tâm này, vì sao lúc này lại thân mật thế chứ? Đây là lần đầu tiên nàng thấy Hoắc tổng thân mật như vậy với người khác giới.
Trong phòng quản lý, Hoàng Phong ngồi chễm chệ trên bàn làm việc, trong tay mân mê món đồ chơi nho nhỏ vừa nhìn ra cửa. Từ nữ quản lý hắn đã biết Hoắc Vãn Tình sắp tới. Lần này hắn vừa muốn dạy dỗ tiểu tử đại lục gặp ở Trà lâu, đồng thời còn muốn rút ngắn khoảng cách với Hoắc Vãn Tình. Bên cạnh hắn là một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, thân thể cũng không mấy cường tráng nhưng lại toát ra sự âm trầm đáng sợ một cách khó tả.
– Lôi sư phụ, làm phiền ông rồi. Đối với gã đàn ông này, dù biết đối phương làm thuê cho cha mình nhưng Hoàng Phong vẫn hết mực cung kính. Hắn đã từng thấy sự lợi hại của đối phương, trong lòng luôn thầm hận bản thân không có thực lực cường đại như vậy, tiểu tử đại lục kia có mạnh tới đâu cũng không phải đối thủ của Lôi sư phụ.
– Ừm. Kẻ tên “Lôi sư phụ” gật đầu, âm thanh cực kỳ lạnh lẽo. Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, rất nhanh cửa đã mở ra. Hoàng Phong ngồi ngay lại, có chút hưng phấn, rốt cục Hoắc đại tiểu thư đã tới. Sắc mặt kẻ bên cạnh hắn cũng không chút biến đổi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn làm việc tựa như ở đó có thứ khiến hắn vô cùng hứng thú.
Hoắc Vãn Tình cùng Hướng Nhật đi vào, cũng nhìn thấy hai người đối diện. Vừa gặp Hoắc Vãn Tình đã biết gã đàn ông đáng sợ kia là dị năng giả Hoàng Phong mời tới, hơi lo lắng nhìn về phía tiểu sắc lang, nói thế nào thì khí chất cao thủ toát ra từ đối phương hơn xa tiểu sắc lang. Hướng Nhật cười nhạt, sự lo lắng trong mắt nàng hắn cũng thấy, gật đầu làm nàng yên lòng rồi nhìn về phía gã đàn ông bên cạnh Hoàng Phong, thực lực đối phương liếc cái là thấy. Chỉ là dị năng giả cấp hai, thực lực như vậy trong mắt Hướng Nhật chỉ cần khẽ hắt hơi là chết cả đám.
Lúc trước Hoắc Vãn Tình nhắc nhở kỹ càng khiến hắn tưởng ít nhất cũng phải là dị năng giả cấp bốn, không ngờ gặp mặt lại thấy thất vọng. Hắn cũng nhận ra cảnh giới của bản thân so với hiểu biết của Hoắc Vãn Tình không cùng thứ bậc, với người thường như nàng, dị năng cấp một giả chính là tồn tại tựa thần tiên nơi trần thế, nói vậy cũng không ngoa. Mà với hắn, dù dị năng giả cấp năm cũng chỉ miễn cưỡng đủ làm đối thủ một lúc mà thôi.
– Hoắc tiểu thư… Hoàng Phong thấy Hoắc Vãn Tình đi vào, muốn dậy nghênh đón nhưng thấy nàng nắm tay gã đàn ông khác, mà đối phương còn là tiểu tử đại lục hắn chỉ hận không thể băm vằm thành ngàn mảnh, ánh mắt lộ rõ sự hung tợn.
– Hoàng Phong, có việc gì thì nói đi, tôi không thừa thãi thời gian với anh. Hoắc Vãn Tình không có chút hảo cảm gì với hắn, trước mặt tiểu sắc lang thì ác cảm này được biểu đạt vô cùng “mãnh liệt”.
– Hoắc tiểu thư, hôm nay tôi đến đây ngoài việc muốn làm sáng tỏ hiểu lầm, cũng thuận tiện muốn tìm một người, nhưng xem ra việc này là thừa rồi. Hoàng Phong nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, sự đố kị dâng trào, chỉ vào Hướng Nhật chửi ầm lên:
– Thằng ranh đại lục, không phải mày rất lợi hại sao? Có dám thử một chút với vệ sĩ của tao không?
– Là hắn? Hướng Nhật chỉ chỉ gã đàn ông dám vẻ âm trầm kia, giọng điệu mỉa mai, không phải hắn khinh thường mà là đối phương chẳng có gì đáng để tôn trọng. Lôi sư phụ khẽ nhíu mày, liếc Hướng Nhật một cái, nhất thời không khí trong phòng quản lý dần trở nên lạnh giá.
– Ha ha… Hoàng Phong vô cùng vui sướng, thằng ranh này vừa nói câu đầu tiên đã đắc tội Lôi sư phụ, đúng là muốn chết. Trước đó hắn đã cảm thấy Lôi sư phụ không thích thú cho lắm, giờ nhìn lại, hắn dám khẳng định đối phương đã khiến Lôi sư phụ hứng thú, chỉ là không rõ hắn có thể tiếp nhận nổi sự “hứng thú” của Lôi sư phụ hay không.
– Tao không cần biết mày là ai, cũng không biết có quan hệ gì với Hoắc gia, tự phế một tay một chân, mọi việc coi như chưa từng xảy ra. Lôi sư phụ chậm rãi rời khỏi bàn làm việc, bước tới cách Hướng Nhật chừng bốn bước, ở giữa không còn gì ngăn cách. Lúc Hướng Nhật vừa bước vào, tuy không nhìn thẳng vào hắn nhưng từ cảm giác thì đối phương không phải dị năng giả, chỉ là một người bình thường mà thôi. Hắn bóp chết một người thường không khác giết một con kiến là mấy.