Phần 122
– Hướng tiên sinh, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đâychào hỏi qua loa, tuy Hướng Nhật trẻ ra không ít nhưng Buck và Hainke vẫn nhận ra. Do không thường xuyên gặp mặt nên chẳng có cảm giác gì về bộ mặt non nớt của Hướng Nhật, thậm chí còn cho rằng đây là bộ dáng vốn có của hắn.
– Hainke tiên sinh, đến Hồng Kông có việc gì? Hướng Nhật mỉm cười hỏi, hắn cũng không ngờ lại gặp đối phương trong thang máy, vốn còn ra sức che giấu hành tung nhưng giờ đã bị phát hiện, hắn cũng đành từ bỏ ý định. Còn cố tỏ ra che giấu sẽ khiến đối phương nghi ngờ:
– Tới gặp người bạn cũ. Đương nhiên Hainke cũng không nói ra việc tới đấy do chuyện “làm ăn”, chỉ tùy tiện bịa ra một lý do. Hướng Nhật thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười cười:
– Thì ra là thăm bạn cũ, tôi còn tưởng Hainke có mối làm ăn lớn cơ đấy. Hainke có tật giật mình, vừa nghe liền cảm thấy khó xử gượng cười. Buck ở bên cạnh vẫn thản nhiên, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường. Hoắc Vãn Tình sửng sốt khi thấy Hướng Nhật trò chuyện với hai người nước ngoài bằng tiếng Pháp, không ngờ tiểu sắc lang còn nói được cả tiếng Pháp nữa.
– Vị này là? Hainke thấy Hoắc Vãn Tình đi cùng Hướng Nhật, lại quen biết nhau nên dò hỏi.
– À, là bạn gái tôi. Hướng Nhật tưởng Hoắc Vãn Tình không biết tiếng Pháp nên thản nhiên giới thiệu “thân phận” nàng, chẳng ngờ Hoắc Vãn Tình cực kỳ sành sỏi tiếng Pháp, nghe hắn giới thiệu liền hung hăng trừng mắt nhưng cũng không chen ngang, sắc mặt ửng đỏ thể hiện rõ sự xấu hổ.
– Hướng tiên sinh quả là có diễm phúc. Haike khen xong cũng chẳng biết nói gì thêm. Thực ra gặp phải Hướng Nhật hắn cũng không biết nói gì, cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút.
– Đa tạ, đúng rồi, buổi tối có rảnh không? Chúng ta gặp mặt một chút? Đương nhiên Hướng Nhật cũng không rảnh rỗi mà mời mọc, hắn chỉ muốn thử phản ứng của Hainke. Quả nhiên đối phương tỏ vẻ khó xử:
– Rất xin lỗi, Hướng tiên sinh, tối nay có việc bận.
– À, bỏ đi, lần sau về Bắc Hải chúng ta gặp sau vậy. Hướng Nhật càng khẳng định đêm nay không bình thường, có lẽ “tiệc vui” sắp bắt đầu.
– Rất sẵn lòng. Hainke nóng lòng thoát khỏi Hướng Nhật, thang máy dừng ở tầng 16 hắn liền ra hiệu cho Buck, xin lỗi Hướng Nhật một tiếng rồi rời đi. Hướng Nhật nhìn bóng lưng đối phương khẽ nở nụ cười đầy thâm ý, xem ra tối nay mình cần phải bận bịu một chút để tìm hiểu thực hư của đám Hainke.
Trầm tư một chút thang máy đã tới tầng 17. Hoắc Vãn Tình gọi một tiếng, hai người rời khỏi thang máy.
– Đi vào phòng, tôi muốn hỏi cậu vài điều. Hoắc Vãn Tình chưa đợi Hướng Nhật ra ngoài đã ghé vào tai hắn. Hướng Nhật biết có lẽ Hoắc đại tiểu thư muốn hỏi về bảo bối có thể khiến người ta trẻ lại, nghĩ một chút rồi cũng không từ chối bởi hắn muốn dùng thứ này để dụ dỗ nàng mắc câu:
– Đi, nhưng mà không được lâu quá đâu.
– Cậu muốn về với cô nàng họ Tô kia lắm à? Hoắc Vãn Tình cực kỳ bất mãn, cô nàng họ Tô kia có gì tốt, nàng thấy đối phương không đẹp hơn mình, hậu trường cũng chẳng hùng hậu bằng.
– Nói vậy nữa là anh đi đấy. Hướng Nhật uy hiếp, hắn đã xác định quan hệ cùng Tô Úc, một bước nữa là thịt rồi. Quan hệ đó quan trọng hơn mối tình cảm hiện tại cùng Hoắc Vãn Tình rất nhiều, nếu không phải thấy Hoắc Vãn Tình đang ghen thì Hướng Nhật đã sớm bỏ đi rồi. Hoắc Vãn Tình khẽ hừ lạnh một tiếng, lại sợ Hướng Nhật bỏ đi nên không gây sự nữa. Hai người vào phòng Hoắc Vãn Tình, đối diện với phòng Hướng Nhật. Hướng Nhật liếc cửa phòng 1705, cửa vẫn đóng kín chẳng biết Tô Úc làm gì ở bên trong.
– Tiểu sắc lang, vừa rồi cậu nói gì với hai người nước ngoài kia? Hoắc Vãn Tình cũng muốn hỏi về bảo bối kia, nhưng nàng cảm thấy vấn đề này quan trọng hơn.
– Chẳng nói gì, chào hỏi qua loa thôi. Hướng Nhật cũng không ngại khai thật với nàng, nhưng như vậy không cần thiết. Trước đó hắn giới thiệu thân phận Hoắc Vãn Tình là muốn biểu hiện sự tự nhiên, giống như một người bình thường.
– Còn chối, không phải cậu nói tôi là bạn gái cậu sao? Hoắc Vãn Tình bất mãn, câu trả lời của hắn khiến chút hy vọng mong manh vừa bùng cháy trở nên nguội lạnh. Hướng Nhật sửng sốt:
– Gì, em biết tiếng Pháp? Hoắc Vãn Tình biết tiếng Hàn đã khiến hắn bất ngờ, giờ lại còn biết cả tiếng Pháp nữa, Hướng Nhật cũng không tỏ ra khó xử khi bị vạch trần, vẫn thản nhiên như ruồi.
– Giờ mới biết sao? Nói cho cậu hay, tôi biết không ít đâu. Hoắc Vãn Tình cảm thấy kiêu ngạo, nàng biết rất nhiều thứ tiếng, không chỉ Pháp, Hàn mà cả La tinh và tiếng Ý cũng thông thạo.
– Được rồi, biết em lợi hại, nói vào việc chính đi, không phải em gọi anh vào đây chỉ để hỏi về hai người nước ngoài kia chứ? Hướng Nhật đi guốc trong bụng nàng nhưng không nói ra. Hoắc Vãn Tình kinh ngạc, ánh mắt sáng lên, đôi mắt chớp chớp nhìn Hướng Nhật, mọi việc khác đều quên sạch trơn:
– Chút nữa thì quên, bảo bối kia ở đâu? Đưa tôi xem. Nói xong liền vội vàng sờ mó khắp người Hướng Nhật để tìm kiếm. Nhưng tay vừa đưa ra thì điện thoại đã vang lên. Hoắc Vãn Tình vội vàng ngừng lại tiếp điện thoại. Nghe được vài câu sắc mặt nàng trở nên xám xịt.
– Sao thế? Hướng Nhật hỏi, nhìn sắc mặt nàng biến hóa xem ra không phải chuyện tốt lành.
– Hoàng Phong tìm tới cửa hàng châu báu của tôi. Sắc mặt Hoắc Vãn Tình tái nhợt, hiển nhiên nàng không ngờ Hoàng Phong lại nhanh tới vậy, mà người đầu tiên hắn tìm lại là nàng. Thực ra cũng dễ hiểu, hắn chỉ biết mình nàng, xem ra là muốn từ nàng moi ra tin tức của tiểu sắc lang.