Phần 107
– Ồ? Mày muốn dạy dỗ tao kiểu gì? Hướng Nhật lạnh lùng ngăn Hoắc Vãn Tình lại, nhìn Hoàng Phong cười nhạt.
– Quản lý Phương, chuyện này giao cho chú. Hoàng Phong cười lạnh, quay sang nói với gã trung niên từ đầu đến giờ vẫn chưa mở mồm.
– Không thành vấn đề thưa ông chủ. Cũng thật khéo, trà lâu này là một trong những sản nghiệp của Hoàng Phong, đương nhiên cũng là do hắn dùng chút thủ đoạn mà có.
– Đi theo tao, thằng ranh. Gã trung niên bước tới trước mặt Hướng Nhật kiêu ngạo nói. Bình thường hắn quen làm việc cho Hoàng Phong, cũng hiểu rõ tính tình chủ nhân, đừng nói là một kẻ tới từ đại lục, dù là người có thế lực ở Hồng Kông hắn cũng không nhíu mày.
– Mày là ai? Hướng Nhật lạnh lùng nhìn đối phương, đời này cũng lắm kẻ ngu ngốc. Chẳng lẽ hắn không thấy mấy kẻ nằm dưới đất sao, hay không biết dùng đầu để đoán ra nguyên nhân chúng bị như vậy?
– Tao là quản lý trà lâu, tiểu tử đại lục, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn hợp tác, đừng để tao phải gọi bảo vệ. Nếu không mày sẽ gặp phiền phức. Quả nhiên chủ nào chó nấy, sủa cũng chả khác gì chủ của nó.
– Mày là quản lý ở đây? Hướng Nhật nhíu mày, dường như hơi khó tin về thân phận đối phương. Quản lý Phương gật đầu:
– Đúng vậy, tao chính là…”Bốp”, chưa nói xong câu hắn đã bị Hướng Nhật táng cho một bạt tai khiến quản lý Phương lăn quay đến trước mặt Hoàng Phong. Việc bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người, dù Hoắc Vãn Tình đã thấy Hướng Nhật phát oai nhưng cũng không ngờ hắn ra tay nhanh đến vậy. Ánh mắt Hoàng Phong lộ rõ sự khó tin cùng khiếp sợ, lại có kẻ dám đánh thủ hạ của hắn? Đây là việc không thể tha thứ. Hiểu rõ sự việc, sắc mặt Hoàng Phong trở nên hung tợn.
– Gọi bảo an tới đây. Đã Phương quản lý nằm dưới đất, Hoàng Phong căm hận nhìn Hướng Nhật.
– Giờ mới kêu, mày không cảm thấy đã muộn à? Hướng Nhật lạnh lùng buông gã đeo nơ sắp tắc thở mà chết ra, chậm rãi bước tới. Quản lý Phương nhịn đau bò dậy, Hướng Nhật dẫm lên lưng khiến hắn nằm gục dưới đất.
– Mày, mày dám đánh người của tao? Hoàng Phong tức điên lên, không ngờ có kẻ dám đối đầu với hắn. Trong mắt Hướng Nhật, Hoàng Phong là kẻ điên, việc như vậy mà còn không nhận ra, chẳng lẽ người khác cứ đứng yên chờ hắn đến dạy bảo à? Mà cái này cũng chứng minh một điểm, Hoàng Phong ỷ vào thân phận mà lộng hành quá lâu nên mới tự đại tới mức này.
– Đánh người của mày chưa là gì. Hướng Nhật cười khẩy, Hoàng Phong đang điên cuồng nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, Hướng Nhật chậm rãi giơ tay lên:
– Ông mày vừa muốn đánh thủ hạ của mày, ngay cả mày tao cũng đánh. Lời vừa dứt, Hoắc Vãn Tình đứng ngây ra nhìn bàn tay hạ xuống.”Bốp…”Khác hẳn những âm thanh trước đó, cái này cũng là Hướng Nhật cố ý. Không phải là mày thích kiêu ngạo sao? Không phải mày cho rằng không ai dám đánh mày à? Giờ nhìn cho kỹ xem ai là người cho mày ăn đòn.
Hoàng Phong bị đánh đến ngây dại, cả tinh thần lẫn thể xác đều quay cuồng. Một tát cả Hướng Nhật người thường cũng khó chịu nổi, dùng không dùng sức nhưng một kẻ tửu sắc quá độ như Hoàng Phong không còn sức bò dậy.
– Cậu điên rồi sao? Hoắc Vãn Tình đã kịp phản ứng, tức giận nhìn Hướng Nhật, đây là con trai Hoàng Thiệu Hùng mà lại đánh thảm đến như vậy, tiểu sắc lang này chán sống rồi sao? Nếu Hoàng Thiệu Hùng ra mặt vì con trai thì Hoắc gia cũng phải suy xét xem có nên vì một người ngoài mà trở mặt với Hoàng gia hay không. Tuy rằng Hoắc Vãn Tình sẽ không chút do dự đứng về phía tiểu sắc lang nhưng nàng không muốn quan hệ với người nhà trở nên căng thẳng.
– Đi thôi, nhân lúc thằng ranh này còn đang ngây ngất chúng ta kiếm chỗ khác chơi. Đương nhiên Hướng Nhật cũng không định đối đầu với Hoàng Thiệu Hùng, thời điểm lúc này chưa thích hợp. Đêm mai còn phải đâm sau lưng lão một dao, giờ làm vậy sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, không đáng giá.
– Cậu… Hoắc Vãn Tình không biết nói gì, nhưng rõ ràng đề nghị của tiểu sắc lang rất hợp lý. Vị khách hàng đứng cùng Tô Úc và Từ Trân bĩu môi. Gật đầu vài cái liền tỏ ý muốn đưa Tô Úc cùng Từ Trân ra ngoài. Hai nàng cùng nhìn về phía Hướng Nhật, thấy hắn gật đầu liền đi ra. Trong phòng chỉ còn lại Hướng Nhật cùng Hoắc Vãn Tình, không còn ai dám ngăn cản, với đại sát tinh như Hướng Nhật dù cho thêm mười lá gan cũng chẳng kẻ nào dám làm việc ngu ngốc. Lúc đám người lục tục bỏ đi Hoàng Phong mới lồm cồm bò dậy, sắc mặt âm trầm, gương mặt trở nên vặn vẹo tựa như lệ quỷ vậy.
Không thèm suy nghĩ, Hoàng Phong móc điện thoại ra gọi.
– Cha, con bị đánh.
– Kẻ nào lớn mật đến vậy? Âm thanh trầm thấp truyền tới nhưng giọng điệu không có nhiều lo lắng, việc con trai còn gọi điện được cũng chứng tỏ hắn còn khỏe mạnh.
– Cho con mượn Lôi Đỉnh Thiên hai ngày, con muốn báo thù! Hoàng Phong chưa nói ra người đánh mình bởi hắn biết nếu nói là bạn của Hoắc đại tiểu thư cha hắn sẽ không đồng ý.
– Không phải mày định muốn đem người của tao đi khoe mẽ với đám lông bông của mày chứ? Do hiểu tính con trai mình nên Hoàng Thiệu Hùng không thể không nghi ngờ.
– Cha, con bị người ta đánh thực mà, nếu người không lo lắng sự sống chết của con thì con sẽ liều mạng với hắn. Hoàng Phong gào lên, sắc mặt càng thêm khó coi. Dường như những lời này đã có tác dụng, Hoàng Thiệu Hùng cũng không cho rằng con trai gây họa gì.
– Được rồi, tao đưa Lôi Đỉnh Thiên cho mày hai ngày nhưng mà không được làm bậy, dù là tao cũng phải khách khí với hắn, hiểu chưa?