Phần 102
Nữ cảnh sát vừa dứt lời thì một đám người đã ùa vào phòng, đi đầu là một trung niên mặc âu phục đeo kính rất lịch sự, nhìn Hướng Nhật thấy hắn không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng bước tới trước mặt Lâm Tử Anh thản nhiên nói:
– Tôi là luật sư đại diện cho Hướng tiên sinh, họ Ngô, Lâm cảnh quan đúng không? Tôi muốn hỏi một chút, vì sao thân chủ của tôi lại bị các ông mời tới cảnh cục? Các người làm vậy có đúng luật không? Còn nữa, trước khi tôi vào, ông có hay không tiến hành bức cung thân chủ của tôi? Câu hỏi đặt ra liên tục khiến Lâm Tử Anh tái mặt. Bình thường có hai loại người đáng ghét nhất thì không cần nghi ngờ chính là phóng viên và luật sư, nhưng so với lực lượng chó săn hùng hậu thì cảnh sát lại sợ luật sư hơn.
Luật sư là những ai?
Là kẻ có thể danh chính ngôn thuận đưa tội phạm mà cảnh sát cực khổ mới bắt được ra ngoài, cũng chính vì nhiệm vụ trái ngược nhau nên hai bên tựa như đứng trên hai đầu chiến tuyến vậy.
Mà lúc này kẻ địch không chỉ một, Lâm Tử Anh liếc qua căn phòng thẩm vấn thầm cười khổ, cả đám luật sư đến đây hết à? Mà Lâm Tử Anh biết luật sư cầm đầu họ Ngô này, một trong những luật sư nổi tiếng nhất Hồng Kông, tên là Ngô Đại Trạng, chưa từng thua một vụ kiện nào, chỉ cần hắn ra tay thì thân chủ sẽ an toàn.
Nhưng Ngô luật sư không hề dễ mời, hắn là luật sư riêng của Hoắc gia, người thường không thể nào mời hắn ra tay. Nhưng lúc này người ta đã đến trước mặt khiến Lâm Tử Anh phải thay đổi cái nhìn về Hướng Nhật, có thể mời luật sư Hoắc gia tới thì chắc chắn phải có quan hệ với Hoắc gia, thậm chí quan hệ không hề tầm thường nếu không việc gì người ta lại phái luật sư riêng tới?
– Ngô luật sư, cảnh sát chúng tôi nghi ngờ đương sự là Hướng tiên sinh có liên quen tới vụ án giết người, đều theo luật mà làm, còn ông nói việc tra tấn bức cung, tôi thấy nên mời Hướng tiên sinh trả lời, ở đây chúng tôi cũng có camera theo dõi, nếu Ngô luật sư muốn chúng tôi sẵn sàng cung cấp băng hình. Tuy Lâm Tử Anh không ưa gì đám luật sư này nhưng là một kẻ kinh nghiệm phá án dạn dày mấy chục năm, hắn cũng không vì vài lời đe dọa mà nhường bước:
– Các người có chứng cứ chứng minh thân chủ của tôi có tội sao? Ngô luật sư cũng không thường, lúc trước Hoắc tiểu thư đã căn dặn, nhất định phải đưa thanh niên họ Hướng ra. Dù hắn thực sự giết người cũng phải làm cho hắn bình yên vô sự, đây đều là lời Hoắc tiểu thư nhấn mạnh:
– Cái này không có, nhưng mà… Lâm Tử Anh muốn nói tiếp thì Ngô Đại Trạng đã ngắt lời:
– Đã không có chứng cứ chứng minh thân chủ của tôi giết người, tôi nghĩ tôi đã có thể nộp tiền bảo lãnh.
– Ngô luật sự, tôi còn chưa nói hết…
– Ngại quá, theo tôi biết thì tinh thần thân chủ tôi không được tốt, nếu bởi vậy mà xảy ra chuyện Lâm cảnh quan có chịu trách nhiệm được không?
Lâm Tử Anh không hề cảm thấy tinh thần Hướng Nhật có vấn đề gì, nhưng Ngô đại trạng đã nói ra hắn cũng đành chịu, dù giờ không sao chẳng lẽ không thể bịa ra vấn đề sao? Đến lúc thực sự gây ảnh hướng cho Hướng Nhật thì biết tìm ai mà kêu oan?
– Nộp tiền bảo lãnh không thành vấn đề, nhưng nếu cảnh sát chúng tôi tìm ra manh mối hy vọng đương sự có thể phối hợp điều tra cùng chúng tôi. Đến lúc này Lâm Tử Anh đành nuốt hận nói. Dù hối hận vì trước đó làm việc không tốt, sớm biết nghi phạm có quan hệ cùng Hoắc gia thì nên chờ sáng tỏ tình tiết, chứng cứ đầy đủ mới ra tay, giờ thì đã bứt dây động rừng.
– Đương nhiên, chỉ cần tinh thần thân chủ của tôi tốt thì tôi nghĩ cậu ấy sẽ vui vẻ hợp tác. Ngô Đại Trạng cười cười, giọng điệu mờ ám, hiển nhiên sẽ phối hợp với cảnh sát, nhưng nếu tinh thần không tốt thì đành chịu. Lâm Tử Anh cũng hiểu việc này nhưng nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, đành tự thề với lòng đợi tìm đủ chứng cứ xem Ngô Đại Trạng còn kiêu ngạo được hay không? Nộp tiền bảo lãnh xong, ra khỏi cảnh cục, Hướng Nhật thấy bên kia đường có chiếc Porsche quen thuộc, ghế lái là bóng dáng yểu điệu quen thuộc.
Khỏi phải nói cũng biết là Hoắc Vãn Tình. Thực ra lúc đám luật sư lao vào phòng thẩm vấn Hướng Nhật đã đoán việc này do nàng làm ra. Cũng chỉ có nàng mới mạnh mẽ được như vậy. Tuy rằng trước đó nói không cần Hoắc Vãn Tình hỗ trợ nhưng với tính tình của nàng, tự động làm ra việc này cũng không phải không thể. Việc tra xem mình đến cảnh cục nào thì rất đơn giản, chỉ cần xem khu vực này cảnh sát nơi nào quản lý là có thể tìm ra.
Trong xe Porsche, Hoắc Vãn Tình cũng thấy Hướng Nhật, vội vàng lái xe tới vẫy tay:
– Còn không mau lên! Giọng điệu tràn ngập sự đắc ý. Hướng Nhật cười khổ, bước vào xe nói:
– Tiểu thư Hoắc Tây Các, không phải tôi nói không cần hỗ trợ sao?
– Nếu tôi không giúp thì cậu ra nhanh vậy sao? Hoắc Vãn Tình kiêu ngạo nói, vốn dĩ kế hoạch của nàng là chờ tiểu sắc lang cầu khẩn nàng mới ra tay, nhưng suy nghĩ lại thì nàng cảm thấy khả năng rất thấp nên mới tự ý gọi luật sư tới hỗ trợ.
Hiệu quả rất rõ ràng, đám luật sư vào chưa tới mười phút tiểu sắc lang đã được thả. Chính vì vậy mà Hoắc Vãn Tình có thể đắc ý, không phải cậu nói mình tự lo được sao? Lâu như vậy mà không làm được gì, không phải đều do đoàn luật sư của tôi à?