Phần 101
Đương nhiên Hướng Nhật biết rõ Dương Nghĩa Thiên chết ra sao, thân thể không hề có vết thương, không có dấu hiệu dùng thuốc, dường như là tắc thở mà chết. Chính vì thế mà nó vẫn luôn là câu đó không lời giải khiến cho cảnh sát Hồng Kông đau đầu, thậm chí còn chẳng tìm ra được kẻ khả nghi.
Cái chết này quá kỳ lạ, người thường chẳng thể làm nổi. Nhưng lúc này mình ngẫu nhiên biểu diễn trên phố, không biết là ai chụp được rồi đưa tới sở cảnh sát, thấy cảnh này người ta rất dễ dàng liên tưởng ra. Đổi lại là Hướng Nhật hắn cũng sẽ nghĩ vậy.
Tuy cũng thầm hối hận vì lúc trước biểu diễn quá lộ liễu nhưng Hướng Nhật vẫn cực kỳ bình tĩnh, dù là vậy thì cũng không đủ chứng cứ định tội hắn. Mà Hướng Nhật vẫn tin vào thủ đoạn của mình, tuyệt đối không để lại dấu vết nên cũng không lo lắng điều bất lợi gì cho bản thân xuất hiện.
Dù cảnh sát địa phương nghi ngờ thì làm được gì, chứng cứ đâu?
Kiên nhẫn xem hết đoạn phim, Hướng Nhật thản nhiên hỏi Lâm Tử Anh:
– Không biết Lâm cảnh quan cho tôi xem nó để làm gì? Lâm Tử Anh cười đầy thâm ý, lời nói đầy ẩn ý:
– Hướng tiên sinh biết ảo thuật sao?
– Cũng biết sơ sơ. Hướng Nhật cười nhạt, nếu kẻ này cho rằng giả vờ bí hiểm để khiến hắn chột dạ thì thực quá ngây thơ.
– Tôi thấy ảo thuật như vậy nào phải đơn giản chứ? Lâm Tử Anh không tin lời Hướng Nhật, nếu đây chỉ là ảo thuật vặt vãnh thì đâu mời là lợi hại thực sự đây? Mà thứ người này có dường như không hề đơn giản.
– Tôi chưa hiểu rốt cục là Lâm cảnh quan muốn nói gì? Hướng Nhật không muốn dây dưa, hắn muốn biết Lâm Tử Anh thực sự có gì để uy hiếp được hắn.
– Hướng tiên sinh, có thể bật mí chút bí quyết về ảo thuật không? Lâm Tử Anh chỉ chờ lúc này. Sáng sớm hắn ở quảng trường, chờ đám đông giải tán mới tìm những người may mắn được chọn, tỉ mỉ dò hỏi cảm giác của họ. Đáp án đều na ná nhau, thân thể bị một thứ vô hình bao phủ, không thể cử động nhưng vẫn có thể nói chuyện và hít thở. Cái này Lâm Tử Anh liền lý giải là ý đồ của Hướng Nhật, hắn không muốn làm những người may mắn này tử vong nên mới dùng phương pháp đặc thù để họ có thể hô hấp. Còn Dương Nghĩa Thiên thì không may mắn được như vậy, nghẹt thở chết tại chỗ.
– Ngại quá, đây là bí mật cá nhân, không tiện để lộ. Đương nhiên Hướng Nhật không trả lời vấn đề của Lâm Tử Anh, mà lý do rất hợp tình.
– Hướng tiên sinh, mời hợp tác với cảnh sát chúng tôi, điều này có lợi cho tất cả mọi người. Lâm Tử Anh nghiêm giọng, hắn biết rõ, dù nắm được chút manh mối nhưng nếu không làm rõ thủ pháp kia thì vẫn chẳng thể làm gì được hung thủ. Sở dĩ lần này gọi Hướng Nhật tới cảnh cục, một là quan sát phản ứng của hắn để chứng thực suy đoán trong lòng, mặt khác đương nhiên là muốn tìm thêm chút manh mối hữu dụng.
Nhưng bị sự non nớt của Hướng tiên sinh đánh lừa, tâm tính người này không hề đơn giản, ít nhất là Lâm Tử Anh đã thất vọng bởi đối phương vô cùng bình thản khiến hắn cũng cảm thấy nghi ngờ về phán đoán của mình.
Nhưng Lâm Tử Anh cũng không dễ dàng buông tha, để phá án thậm chí trong lời nói đã có sự uy hiếp, nếu không hợp tác sẽ bất lợi cho cả hai bên, ý tứ rất rõ ràng. Hướng Nhật cũng nghe ra điều này, với hắn, uy hiếp như gió thoảng qua tai. Thứ nhất, hắn dám chắc đối phương không dám làm bậy, tiếp đó, hắn cũng không phải kẻ dễ trêu, nếu làm hắn tức giận thì hắn cũng chẳng ngại lật tung cục cảnh sát một phen.
– Lâm cảnh quan, nếu tôi nói ra bí mật thì tổn thất với tôi là rất lớn. Tôi nghĩ cảnh sát Hồng Kông sẽ không làm tổn hại đến người dân sống trong chế độ đúng không? Hướng Nhật thản nhiên hỏi.
– Hướng tiên sinh, tôi có thể đảm bảo, bí mật cá nhân của anh cảnh sát chúng tôi tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài! Lâm Tử Anh vội vàng thề thốt. Hướng Nhật cảm thấy buồn cười, chẳng biết làm thế nào mà Lâm Tử Anh trèo lên được cái ghế trưởng phòng cảnh sát, lời ngu ngốc vậy mà cũng thốt ra được. Nếu bí mật cá nhân này là chứng cứ thì chắc chắn Lâm Tử Anh sẽ không do dự mà đưa ra trước tòa. Hắn tưởng người khác là trẻ lên ba hay kẻ này đầu to óc bằng quả nho? Đừng nói là bí mật này không thể tiết lộ, dù có thể chia sẻ hắn cũng chẳng rảnh hơi mà khai.
Bí mật riêng tư là sở hữu của mỗi người, nếu người khác biết thì còn gì là riêng tư nữa? Bị hơn hai người biết thì chẳng khác nào vác loa báo cho cả thế giới nghe.
– Lâm cảnh quan, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa, tôi có thể đi được chứ? Lúc đầu Hướng Nhật còn cảm thấy Lâm Tử Anh có chút thông minh, giờ thì hắn cảm thấy mình đã thực sự sai lầm.
– Hướng tiên sinh, nói vậy là anh không định hợp tác với cảnh sát chúng tôi? Lâm Tử Anh cũng nhận thấy lời cam đoan của mình quá ngu ngốc, thẹn giá hóa giận. Thực ra hắn cũng chẳng dám biến những uy hiếp với Hướng Nhật thành sự thực. Không phải trong cảnh cục không cho phép tồn tại bạo lực, mà có hay không còn phải nhìn người. Hướng Nhật là chủ công ty tài sản vài tỷ, ra tay với hắn cảnh cục không chống đỡ nổi. Vậy nên dù mạnh mồm uy hiếp nhưng không dám có hành động gì.
– Lâm cảnh quan, ông biết cái gì gọi là hợp tác chứ? Vừa rồi tôi bỏ bữa cơm chạy tới không gọi là hợp tác sao? Nhưng mà cảnh sát các ông chẳng có chút thành ý, ngay cả cốc nước cũng không mời, rốt cục là ai không hợp tác? Hướng Nhật chất vấn. Nói đến đây hắn cũng cảm thấy tức giận, tuy rằng đã ăn no nhưng cũng không phải để mặc cho người khác tùy tiện tiếp đón. Để hỗ trợ cho tiêu hóa hắn có thể đi dạo chứ chẳng rảnh hơi đến mài mông ở cảnh cục làm chi. Lâm Tử Anh tức nhưng không nói được gì, lời Hướng Nhật không sai, vừa rồi chỉ lo suy tính mà không chú ý giờ là lúc nào, quên cả việc trà nước.
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng bước chân ồn ã, dường như không ít người tới, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra. Nữ cảnh sát trợ lý của Lâm Tử Anh bước vào, vẻ mặt lo lắng:
– Sếp Lâm, sếp Lâm, bên ngoài có rất nhiều luật sư. Nhìn vẻ hoảng sợ của nàng dường như không phải người đến mà là một đám quỷ đói mò tới vậy.