Phần 21
Cửa trước không thể đi vào, Hướng Nhật chỉ còn cách đi đường khác. Hơn nữa giờ sắc trời đã tối nên càng tiện cho hắn hành động.
Khu dân cư cao 4 tầng, bên ngoài lát gạch men màu trắng ngà nhìn khá đẹp mắt. Hai bên là hai khu dân cư sát nhau cùng một loại kiến trúc, ở giữa chừa ra một cái hẻm nhỏ đủ cho một người đi, cũng không hiểu là để làm gì.
Hướng Nhật thuấn di vào con hẻm nhỏ, vốn tưởng rằng có thể tùy tiện từ một cái cửa sổ đi vào, ai ngờ quan sát một lúc chung quanh con hẻm lại chẳng phát hiện ra cửa sổ nào có thể đi vào, dù trên lầu hai lầu ba có cửa sổ nhưng đều chắn bên ngoài bằng song sắt, muốn đi vào hiển nhiên phải phá đi chướng ngại vật, nhưng mà gần như vậy thì chẳng khác nào báo cho chủ nhân biết có khách không mời mà tới.
Bất đắc dĩ Hướng Nhật đành nhảy lên nóc nhà, xem có thể tiến vào phòng từ phía trên hay không, chẳng qua hắn vẫn chẳng biết làm thế nào trên nóc nhà mái bằng này, ngoài mấy cái bể nước ra cũng chẳng còn đường nào để vào khu nhà.
Tổng thể khu nhà làm cho Hướng Nhật có cảm giác như nó chuyên để phòng trộm, không cách nào ra tay.
Lần đầu tiên Hướng Nhật cảm giác thì ra muốn làm vài việc ăn trộm cũng chẳng hề đơn giản. Hơn nữa khu dân cư bảo vệ kín kẽ còn hơn cả những biệt thự cỡ lớn, rất khó để đi vào.
Nhưng Hướng Nhật không từ bỏ ý định, về không như vậy không phải là tác phong của hắn, quan sát một lúc hắn phát hiện lầu ba của một căn nhà bên cạnh rất gần với cửa kính loang loáng kia, nếu có thể tiến tới phòng lầu ba kia có thể có chút thu hoạch.
Cái chủ yếu là mặc dù cửa kính căn nhà này có khung chắn kim loại, nhưng cũng chỉ có cửa sổ lầu hai mới có, lầu ba thì lại không có. Việc này đối với Hướng Nhật mà nói không thể nghi ngờ là cầu được ước thấy.
Vừa lúc Hướng Nhật đang ở tầng trên, cách cửa sổ căn phòng kia chưa đến bốn mét, nhẹ nhàng nhảy qua vị trí cách cửa sổ hơn 10 cm.
Hướng Nhật dùng tay phá cửa sổ, bên trong dường như cũng không khóa, có thể nhẹ nhàng đẩy sang bên cạnh, có thể thấy được chủ nhân căn phòng này rất tự tin hoặc là quá mức sơ ý.
Hướng Nhật ở ngoài ghé tai nghe, dường như người trong phòng đang ngủ, hơn nữa còn rất say, còn có tiếng ngáy khe khẽ, điều này càng làm cho hắn thêm an tâm. Nếu như không cần thì hắn tuyệt đối không muốn đánh thức chủ nhân căn phòng. Đồng thời hắn cũng thầm than chủ nhân căn phòng này ngủ sớm hơn gà, lúc này mới ăn xong cơm tối, còn chưa đến 8 giờ.
Để tránh đám người Hainke ở bên kia phát hiện, Hướng Nhật không dám chậm trễ liền lắc mình chui vào phòng.
Theo ánh sáng nhàn nhạt trong phòng, Hướng Nhật dần nhìn rõ tình huống trong căn phòng, đây rõ ràng là phòng ngủ, không lớn nhưng rất thoải mái. Hướng thơm truyền đến lỗ mũi thì xem ra đây hẳn là phòng con gái.
Giường đặt ở giữa phòng ngủ, đầu giường đối diện cửa sổ, Hướng Nhật liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường, tiếng ngáy vừa nãy có lẽ phát ra từ nàng.
Hướng Nhật cũng không quấy rầy nàng, nấp bên cửa sổ, việc chính của hắn là quan sát cửa kính loang loáng phía đối diện kia. Vén rèm ra, bên trong căn phòng vẫn còn sáng đèn, bóng người đi lại lờ mờ, dường như còn có âm thanh nói chuyện. Đáng tiếc hiệu quả cách âm của cửa kính quá tốt, Hướng Nhật cũng không nghe ra bọn chúng nói gì.
Việc này làm hắn nản lòng, đã đến nước này mà vẫn chẳng có thong tin hữu dụng gì. Chán nản, đột nhiên trong lòng Hướng Nhật sinh ra cảm giác muốn lao tới tóm đám người Hainke lại.
Chẳng qua Hướng Nhật vẫn còn lý trí, hắn biết làm vậy sẽ đả thảo kinh xà, hơn nữa dù tổ chức sau màn bị mình quậy phá một trận tổn thất trầm trọng, nhưng đám chủ chốt vẫn còn đó, chưa thực sự bị thương tổn đến phần quan trọng. Hướng Nhật cũng muốn biết rõ ràng rốt cuộc bọn chúng muốn âm mưu thực hiện những kế hoạch gì.
Đang nghĩ đến đây, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng công tắc vang lên “tách”, căn phòng vốn tôi tối liền sáng bừng lên.
Thân thể Hướng Nhật cứng đờ, hắn không thể ngờ được nữ chủ nhân vốn đang ngủ say đột nhiên lại tỉnh dậy, lại không hề có tiếng động đã bật đèn lên.
Tới lúc phản ứng, đang muốn thuấn di tới khống chế đối phương, nhưng có vẻ như cô nàng có dáng người mảnh mai kia dường như chưa phát hiện có người trong phòng, dụi dụi mắt ngái ngủ liền bò khỏi giường, xỏ dép xong liền mở cửa ra khỏi phòng.
Hướng Nhật liền ngừng động tác lại, trên mặt túa mồ hôi lạnh, rốt cuộc cô nàng này thần kinh có vấn đề đến mức nào? Rõ ràng mình đứng ở đây mà nàng lại không phát hiện!
Nữ chủ nhân đi ra ngoài, Hướng Nhật phát hiện ra tình cảnh mình không ổn, bởi đột nhiên căn phòng sáng bừng lên, không chừng sẽ khiến cho người bên trong căn phòng cửa kính loang loáng kia chú ý, Hướng Nhật vội kéo rèm lại. Lo lắng cô nàng kia trở lại, để tránh bị phát hiện Hướng Nhật đành tìm chỗ núp.
Nhưng trong cả căn phòng, ngoài gầm giường cũng chỉ còn cái tủ quần áo trong góc sáng sủa kia là có thể trốn, nơi khác nhìn là biết ngay. Nghĩ vậy, Hướng Nhật quyết định trốn vào tủ quần áo, nếu mà phải trốn dưới gần giường, nằm ở trên là con gái thì quá mất mặt.
Tủ quần áo tuy rằng hơi nhỏ nhưng cũng miễn cưỡng giấu được một người, nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Hướng Nhật không quan tâm gì nữa, vội vàng núp thật kỹ, kéo cửa tủ quần áo lại, chỉ chừa lại một kẽ hở để quan sát tình hình bên ngoài. Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, hiển nhiên nữ chủ nhân đã trở về.
Nhìn qua kẽ hở tủ quần áo, Hướng Nhật nhìn thấy cô nàng kia đi về giường, bỏ dép ra chuẩn bị ngủ tiếp.
Hướng Nhật thầm nghĩ, chờ nàng ngủ mình lại đi ra. Không ngờ sau đó cô nàng thần kinh có vấn đề đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nơi.
Tuy Hướng Nhật không rõ nàng nhìn cái gì nhưng lại biết nàng đang nhìn cửa sổ, bởi đối diện với giường nàng là cửa kính kia. Trong lòng thầm kêu khổ, vừa rồi mình kéo cửa rèm lại, vốn tưởng đối phương ngay cả người sống sờ sờ cũng không thấy thì cũng sẽ không quá quan tâm đến cái rèm cửa kia. Giờ xem ra nàng phát hiện gì đó.
Quả nhiên, tiếp đó Hướng Nhật chứng kiến một màn như đã đoán.
“Là ai, ra ngay cho ta!” Cô nàng trên giường tiện tay cầm lấy cái gối, giơ lên như vũ khí, ánh mắt nhìn thẳng về chỗ tủ quần áo Hướng Nhật trốn.
Hướng Nhật cảm thấy nhức đầu, không ngờ nhanh bị phát hiện như vậy, chẳng qua hắn cũng không biết nói gì, gối đầu mà cũng làm vũ khí được à? Xem ra thần kinh của chủ nhân căn phòng này hoàn toàn không bình thường, đã đạt đến cái loại cực phẩm rồi đây.